[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 12

Anh ta chưa kịp nói xong, Tống Kiều Kiều nhìn dòng sông đang dâng trào, nghe thấy tiếng thở nặng nề của Thịnh Lương ở đầu bên kia điện thoại.

Tống Kiều Kiều nói tiếp: “Tôi cũng đã phản bội anh… Người đàn ông kia không ưu tú bằng anh, cũng không có phong…”

 “Đủ rồi! Tống Kiêu Kiều đủ rồi!”

Thanh âm tức giận của Thịnh Lương qua micro truyền đến: “Nếu như em muốn làm anh tức giận, thì em làm được rồi đấy! Tống Kiều Kiều, anh…”

“Không, tôi không có bịa chuyện để làm anh tức giận … Thịnh Lương, anh biết tôi không nói dối bao giờ mà…” Bởi vì cô khinh.

“Tống Kiều Kiều!! Em ở đâu… anh đi tìm em!”

Thịnh Lương biết rõ điểm này của Tống Kiều Kiều, cho nên anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chưa nhìn thấy người kia của em, anh tuyệt đối không tin! Tống Kiều Kiều! Em ở đang ở đâu?”

Tống Kiều Kiều nhếch môi khinh thường, anh ta… vẫn luôn tự lừa dối mình.

“Đồng Thành, anh đến đây đi… nhớ mang theo giấy thoả thuận ly hôn… Tôi sẽ không đến dự đám cưới của anh với Ngô Tĩnh đâu, để tránh cho anh phải xấu hổ.”

Nói xong, Tống Kiều Kiều cúp điện thoại.

Phản ứng của Trịnh Lương đúng như cô dự đoán. Dù sao thì anh ta cũng là một kẻ rất kiêu ngạo. Anh ta là một luật sư hạng vàng, cho nên anh ta luôn muốn chiến thắng tất cả mọi người, muốn đoạt lấy tất cả mọi thứ.

Đó là lý do tại sao cô lại chọn một người đàn ông thua kém anh ta về mọi mặt để trả thù… khiến anh ta không có nơi nào để trút cái tính cách háo thắng kia…

Cô thật sự muốn xem vẻ mặt của Thịnh Lương sau khi nhìn thấy Phó Nghị sẽ như thế nào…

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Lương không điên cuồng gọi quấy rầy như trước nữa.

Điều này làm cô bớt lo lắng đi một chút, có lẽ nó cũng làm dịu đi tâm trạng trong lòng cô.

Hiện tại Tống Kiều Kiều cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều, cả người cũng thả lỏng vài phần.

Cuộc sống về đêm ở Đồng Thành khá sôi động, những người bán hàng rong đã dựng các quầy hàng ở hai bên đường từ rất sớm.

Trên con đường tấp nập, có rất đông người đang ngắm lựa những món phụ kiện, đồ chơi rực rỡ trên các quầy hàng.

Tống Kiều Kiều nghĩ rằng, kinh doanh ở đây cũng không tồi.

“Chị Kiều Kiều…” Tưởng Hoa ở trong đám người lớn tiếng vẫy tay.

Tống Kiều Kiều nhìn thiếu niên áo xám: “Sao cậu lại tới đây?”

Tưởng Hoa lắc hộp đồ ăn trong tay nói: “Này, anh trai em được ông chủ lớn chọn làm phó đội trưởng. Hôm nay mời mọi người trong đội ăn cơm. Anh ấy sợ chị ở nhà lười nấu cơm, nên bảo em gói đồ ăn về cho chị trước…”

Tống Kiều Kiều nghe thiếu niên nói, trong lòng có chút rung động: “Ha…anh trai của cậu thăng chức còn nhớ tới tôi sao!?”

Tưởng Hoa: “Sao lại không, anh trai em luôn nghĩ đến chị, đối xử với chị còn tốt hơn cả anh ruột của anh ấy… Nhưng chị Kiều Kiều, chị đang làm cái gì ở đây vậy?”

“Không có gì, tôi ở nhà chán quá, nên ra ngoài đi dạo thôi…”

Tống Kiều Kiều liếc nhìn đám người cách đó không xa, vẫn đang nhìn về hướng này, cô liền nhận lấy hộp đồ ăn từ tay thiếu niên: “Cậu về ăn cơm với họ đi, tôi đi dạo một lát rồi về….”

“Vậy được, chị Kiều Kiều, đi một mình nhớ cẩn thận… dạo này người xấu nhiều lắm..”

Tống Kiêu Kiều cười nói: “Được rồi, tôi đã từng này tuổi rồi… Tôi còn thuộc đường ở nơi này hơn mấy người, mau quay lại đó đi.”

Tưởng Hoa chạy về phía quán ăn, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra.

Phó Nghị cau mày nhìn Tống Kiều Kiều đang loanh quanh trong các quầy hàng ở chợ đêm, vội vàng bước tới chỗ người phụ nữ: “Không về nhà, mà lại đi lung tung ở đây làm gì? Muôn mua cái gì thì bảo tôi, lát tôi đem về cho em.”

Tống Kiều Kiều nghe lời nói của người đàn ông vừa cầm hộp đồ ăn, dịu dàng cười một cái: “Anh Phó đối với tôi tốt như vậy… có phải là thích tôi rồi không?”

Tưởng Hoa thường thích gọi Phó Nghị bằng nhũ danh của anh, nhưng Tống Kiều Kiều cảm thấy chỉ có những người thân thiết mới gọi nhau như vậy, cô lại không giống như bọn họ, thân thiết với anh.

Hơn nữa Phó Nghị quả thực lớn hơn cô năm sáu tuổi, cho nên mới đùa giỡn gọi “Anh Phó ~”

Nghe vậy, Phó Nghị cười nửa miệng liếc nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói: “Ừ… Tôi đặc biệt thích.…thao em.”

 Tống Kiều Kiều nói: “Lưu manh!”

“Được rồi, em muốn mua cái gì? Ăn cơm xong tôi đem về cho em.”

Thật ra Tống Kiều Kiều đã ra ngoài mua sắm, hiện tại không muốn mua cái gì, nhưng khi nghe Phó Nghị nói vậy.

Cô chỉ vào cô bé đang bán hoa hồng cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Em muốn hoa hồng… Anh Phó, anh tặng cho em có được không?”

Phó Nghị nhướng mày: “Em muốn bao nhiêu?”

“Lấy hết.”

Nghe thấy lời này của cô, Phó Nghị dẫn người đến chỗ cô bé bán hoa. Nhìn thấy một nam một nữ đi tới, cô bé nhanh chóng bước tới ôm chân Phó Nghị: “Anh ơi, mua một bó hoa đi, mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp của anh đi ~”

Phó Nghị nhìn mấy bông hồng không được đẹp lắm trong tay cô bé, nhếch môi: “Em có chắc chắn muốn cái này không?”

Tống Kiều Kiều gật đầu: “Anh Phó không muốn tặng nó cho em sao?”

“…”

Phó Nghị lấy tiền mua hết chỗ hoa héo của cô bé, anh đưa hoa cho Tống Kiêu Kiều: “Bây giờ về nhà được chưa?”

Tống Kiều Kiều nhìn cô bé bán hoa, hỏi: “Ngày nào em cũng bán hoa ở đây à?”

Cô bé gật đầu: “Vâng, chú bảo em mỗi ngày đều đến đây bán…”

“Vậy từ giờ trở đi, tất cả chỗ hoa này của em, có thể bán hết cho chị được không?”

Cô bé nghi ngờ nhìn Tống Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: “Nhưng những bông hoa này… không đẹp…”

“Không sao cả, chị muốn mua hết…”

“Được ạ, để em nói với chú.”

Phó Nghị liếc nhìn người phụ nữ: “Sao em lại muốn nhiều hoa như vậy?”

Tống Kiều Kiều trừng mắt nhìn người đàn ông: “Tôi muốn tắm bằng cánh hoa, không được sao?”

“Được… vậy tối nay em có thể tắm nhiều một chút, khi nào quay lại, tôi sẽ nghiệm thu xem hiệu quả như thế nào…”

Tống Kiều Kiều trừng mắt nói: “Biến thái!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *