[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 16

Tống Kiều Kiều nghe xong lời này của anh ta, gần như bật cười.

“Thịnh Lương, sao trước đây tôi không nhận ra, anh lại vô liêm sỉ như vậy?”

Rõ ràng ngay từ đầu anh ta là người có lỗi trước, nhưng bây giờ, nghe như thể tất cả tội lỗi đó đều là do cô.

Thịnh Lương nhìn vết hôn trên cổ Tống Kiều Kiều: “Anh vẫn nói câu kia, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Tống Kiều Kiều… đừng nghĩ đến việc rời bỏ anh dễ dàng như vậy.”

“Như thế nào không muốn ly hôn? Anh muốn đường ai nấy chơi sao? Hôn nhân cởi mở hả?”

Ánh mắt Tống Kiều Kiều trở nên lạnh lùng: “Thịnh Lương, tôi chưa bao giờ thấy chán ghét anh như bây giờ… Tôi tưởng anh ít nhất cũng có chút khác với người đàn ông kia…Nhưng tôi không ngờ rằng gốc rễ của hai người đều mục nát như vậy!”

Nghe những lời oán hận của Tống Kiều Kiều, Thịnh Lương giật mình, anh ta không phải là không biết, sự ghê tởm của Tống Kiều Kiều dành cho ba ruột của cô.

Khi họ kết hôn, ba Tống đã nhờ người tìm anh ta, muốn hàn gắn mối quan hệ với Tống Kiều Kiều, nhưng sự hận thù hơn hai mươi năm của Tống Kiều Kiều không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Chưa kể ông ta đã bị từ chối không được vào dự lễ cưới, hơn nữa những năm sau đó, ông ta muốn đến nhìn cô, cũng chỉ dám đứng từ xa không dám lộ diện.

Người ta thường nói, tình yêu muộn màng còn rẻ mạt hơn cỏ rác. Dù tình yêu đó đối với Tống Kiều Kiều có sâu đậm đến đâu, thì chỉ cần vượt qua ranh giới của cô, cô sẽ không bao giờ nhìn lại.

Chính vì biết tính cách này của Tống Kiều Kiều, nên Thịnh Lương mới không đồng ý ly hôn. Nếu anh ta để cô ra đi, thì đời này cô sẽ không bao giờ nhìn anh ta nữa.

 “Kiều Kiều… Anh thực sự không muốn ly hôn, em có thể cho anh một cơ hội được không?”

Thịnh Lương không ngừng xoa xoa cái căng tức , tâm trí mệt mỏi vô cùng: “Anh biết, anh đã phạm sai lầm, nhưng bây giờ chúng ta đều phạm sai lầm, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, bỏ qua chuyện này được không?”

Tống Kiều Kiều nhếch môi: “Bỏ qua sao? Thịnh Lương, anh cho rằng chuyện này thật sự không để lại chướng ngại tâm lý sao? Tôi mỗi lần nhìn thấy anh thật sự có thể dung ra, cái đồ vật kia đã bị Ngô Tĩnh dùng qua.”

Nói đến đây, Tống Kiều Kiều dừng lại một chút, rồi nói: “Còn anh, anh thật sự không ngại, tôi cùng người đàn ông khác làm tình sao?… Hơn nữa anh ấy không có dùng bao… Giống như anh thao Ngô Tĩnh, chúng tôi vừa mới làm xong trước khi đến gặp anh, mà thứ kia của anh ấy vẫn còn ở trong cơ thể tôi…”

Tống Kiều Kiều luôn rất giỏi làm người khác mất mặt. Mỗi lần cô đối đầu với Lục Hải Xuyên, người đàn ông đó ở trước mặt cô, không bao giờ chiếm được thứ tốt.

Cũng giống như Thịnh Lương, khuôn mặt anh ta hiện giờ lúc xanh lúc đỏ, những đường gân trên bàn tay siết chặt của anh ta nổi lên, nhưng khuôn mặt vẫn cố ý ra vẻ nhẫn nại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Kiều Kiều không khỏi khâm phục sức chịu đựng của luật sư.

Thịnh Lương im lặng hồi lâu, chán nản nói: “Tống Kiều Kiều… Trước kia anh không tin, nhưng bây anh thật sự tin…”

Nói xong, anh ta cười khổ: “Em chưa bao giờ yêu anh… Chưa bao giờ…”

Nếu yêu, thì tại sao cô lại dùng giọng điệu cực đoan như vậy để hạ thấp anh ta…

Tống Kiều Kiều lạnh lùng nhìn tên đàn ông trước mặt, cảm thấy thật có lỗi với chính mình: “Nếu như tôi chưa từng yêu anh, vậy thì chúng ta kết hôn, chung chăn chung gối nhiều năm như thế, chẳng lẽ mấy năm này, tôi ở cùng anh như gái mại dâm sao?”

Nói xong, Tống Kiều Kiều đứng dậy định rời đi thì bị Thịnh Lương giữ lại.

“Đã vậy, thì tại sao lần này em không tha thứ cho anh? Chỉ lần này thôi?”

Tống Kiều Kiều nhìn anh ta: “Anh nhìn lại lương tâm mình đi, anh đối với Ngô Tĩnh không chỉ đơn giản là ngoại tình vì quan hệ thể xác đúng chứ?”

Nghe vậy, Thịnh Lương thoáng dao động, không phản bác ngay.

Nhìn thấy vậy, Tống Kiều Kiều cười lạnh: “Thịnh Lương, chúng ta chung giường nhiều năm như vậy, tôi làm sao không biết kiêu ngạo của anh cao như thế nào? Cầm lấy bản thoả thuận ly hôn đi, ít nhất cũng giữ cho nhau chút thể diện… Anh tội gì mà phải vậy?”

Thịnh Lương đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng giải thích: “Không, Kiều Kiều, anh đối với cô ta, chỉ là nhất thời mê muội thôi… Chắc chắn không như em nghĩ đâu, anh không có chút tình cảm nào với cô ta cả. Thật sự đó…”

“Vậy sao?”

Thịnh Lương nắm lấy tay người phụ nữ, thề thốt: “Thật đấy! Anh thề với trời, anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ly hôn!”

Kiều Kiều lặng lẽ gỡ tay anh ta ra, “Nhưng tôi thì có… tôi đã yêu người đàn ông kia rồi.”

Sắc mặt Thịnh Lương đột nhiên thay đổi: “Không thể nào! Em mới biết anh ta được bao lâu chứ? Em…”

“Luật sư Thịnh nghĩ tôi và Kiều Kiều đã biết nhau bao lâu rồi?” 

Phó Nghị, người đang ngồi ở bàn phía sau bọn họ, đột nhiên đứng dậy, kéo Tống Kiều Kiều ra phía sau lưng, lạnh lùng nhìn anh ta đang trưng ra vẻ mặt kinh ngạc

Thịnh Lương nhìn khuôn mặt của anh, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại: “Anh… Anh, Anh… làm sao, sao có thể là anh được?”

Phó Nghị nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đã lâu không gặp…”

Thịnh Lương: “Anh… Anh đã sớm ra khỏi đó…”

Tống Kiều Kiều nghe cuộc đối thoại khó hiểu giữa hai người, hỏi: “Hai người biết nhau sao?”

Phó Nghị bên ngoài thì tỏ vẻ đang cười, nhưng trong lòng thì không, anh nhìn Thịnh Lương đang bày ra vẻ mặt rối bời: “Quen biết. Làm sao có thể không biết. Thịnh Lương, anh thấy có đúng không? Luật sự Thịnh.”

Khóe miệng Thịnh Lương mất tự nhiên, nhếch lên: “Trước kia đã từng gặp qua, cũng không thân lắm…”

“Hừ…” Phó Nghị nhìn người đàn ông với ánh mắt giễu cợt: “Luật sư Thịnh bây giờ đã trở thành một người cao quý, đương nhiên sẽ không muốn nhận quen biết.”

Tống Kiều Kiều: “…”

“Hai người các anh đang làm gì vậy?”

Nghe xong lời nó này của anh, Thịnh Lượng sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhìn thấy bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, trầm giọng nói: “Bây giờ cô ấy vẫn là vợ tôi…”

“Rất nhanh sẽ không phải nữa, không phải sao?”

Phó Nghị lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Luật sư Thịnh…Dù sao, tôi cũng không ngại chờ đợi… Một hai năm, thậm chí là mười năm, tôi cũng sẽ đợi. Chỉ là luật sư Thịnh có thích bị cắm sừng vào đầu ngần ấy năm hay không thôi…”

“Anh!”

Tống Kiều Kiều kéo tay Phó Nghị: “Đừng, đừng như vậy…”

Dù sao thì ở nơi công cộng, mang theo người tình, công khai khiêu khích với nguyên phối của mình, loại chuyện này cô không dám làm.

Vậy chẳng khác nào là tra nam tiện nữ, xứng đôi với nhau…

Phó Nghị không để ý đến lời nói của Tống Kiều Kiều, ánh mắt thâm độc nhìn Thịnh Lương, thấp giọng nói: “Còn không phải là anh, hao tâm tổn sức trộm về. Nếu đã là trộm, thì mãi mãi sẽ không thuộc về anh.”

Nói xong những lời này, Phó Nghị không có quản người đàn ông đứng đó với sắc mặt chuyển biến liên tục, liền kéo Tống Kiều Kiều đi.

Nếu hiện tại anh không biết đã xảy ra chuyện gì lúc trước, thì bây giờ nhìn thấy Thịnh Lương ở đây, anh nghĩ rằng mình có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Nhưng vừa rồi nghe Tống Kiều Kiều nói “Nếu như tôi chưa từng yêu anh, vậy thì chúng ta kết hôn…”

Cô đã từng yêu anh ta! Vậy còn anh thì sao…anh tính là cái gì?

Tống Kiều Kiều nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông, trong lòng bất giác run lên: “Phó, Phó Nghị… anh, sao anh lại ở đây?”

Vừa rồi, người đàn ông này bất thình lình xuất hiện, không biết đã nghe được bao nhiêu, cuộc nói chuyện giữa cô và Thịnh Lương?”

“Ừm… em… lúc đầu em thật sự không muốn nói dối anh…”

Chưa kịp nói xong, Phó Nghị liền dừng lại, nhìn vào Tống Kiều Kiều hèn nhát đứng bên canh: “Hai người kết hôn từ bao giờ?”

“Hả?” Tống Kiều Kiều nghĩ một lúc: “Khi còn là sinh viên, anh ta đã cầu hôn… chúng em kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp…về sau liền như vậy…chỉ thế thôi.”

“Anh ta đã ngoại tình bao lâu rồi?”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều thở dài, lắc đầu nói: “Em không biết…”

Sau khi hai người kết hôn, Thịnh Lương không biết vì cái gì, kịch liệt phản đối cô làm việc trong bệnh viện, làm cô phải nghỉ việc.

Sau này, vì có năng khiếu thiết kế thời trang từ nhỏ, lại được mẹ Tống định hướng, nên cô chuyển sang ngành thiết kế thời trang. Về sau công việc ngày càng bận, cho nên thỉnh thoảng cô và Thịnh Lương sẽ không gặp nhau trong nhiều ngày.

Cô không biết Thịnh Lương ngoại tình khi nào, hoặc là nói…căn bản cô cũng không quá để ý…

“Ha…” Phó Nghị chế nhạo: “Uổng cho anh ta hao hết tâm tư như vậy, cuối cùng lại ngoại tình…”

“…” Nghe xong lời này, Tống Kiều Kiều nhìn Phó Nghị bằng ánh mắt khó hiểu: “Hai người trước đây có thù oán gì phải không?”

Phó Nghị nghe vậy, nắm chặt tay Tống Kiều Kiều: “Không có…”

Tống Kiều Kiều: “…”

Tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng thấy anh không muốn nhiều lời, cô cũng không ép anh nói thêm.

Không ngờ Phó Nghị lại trực tiếp đưa cô vào một khách sạn gần đó.

Tống Kiều Kiều hỏi: “Anh làm gì vậy? Hôm nay anh không đến công trường à?”

Vừa bước vào, Phó Nghị liền lạnh mặt, cởi quần áo ra: “Bây giờ người em nên lo lắng, không phải là tôi đâu!””

Nói xong, liền đem Tống Kiều Kiều đè ở dưới thân, hôn xuống.

Tống Kiều Kiều vội vàng đẩy người đàn ông ra, “Anh… sao lại như thế này… sáng nay, không phải sáng nay anh mới làm xong sao?”

Lúc sáng, Phó Nghị có chút thô lỗ, hiện tại hoa huyệt của cô vẫn có chút đau, nếu mà làm chuyện này thêm mấy lần nữa, cô làm sao có thể chịu được?”

Phó Nghị dùng bàn tay to lớn cởi bỏ quần áo của Tống Kiều Kiều, sắc mặt khó coi đến đáng sợ: “Lúc sáng là lúc sáng, còn bây giờ là bây giờ…hiện tại ông đây muốn thao em!”

“Ah… Phó Nghị.” Tống Kiều Kiều đẩy không được người đàn ông ra, làm nũng nói: “Anh Phó… phía dưới của em vẫn còn sưng…Buổi tối, chờ đến tối, có được không?”

Động tác trên tay Phó Nghị dừng lại một chút: “Đau thật hay giả vờ đau?”

Tống Kiều Kiều: “……”

“Nếu anh không tin, thì tự mình nhìn xem, phía dưới vẫn còn sưng tấy…”

Phó Nghị nghi ngờ nhìn Tống Kiều Kiều, buông người phụ nữ ra, ôm cô vào lòng: “Tôi tin em…”

Tống Kiều Kiều nghe vậy, ngước mắt nhìn người đàn ông, gọi tên anh: “Phó Nghị…”

“Hả?”

Tống Kiều Kiều do dự một lúc, rồi hỏi: “Chúng ta trước kia… đã từng gặp qua sao?“

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *