[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 21

Hai người đang say sưa ngồi sát vào nhau nói chuyện, không kiêng dè ai, nhưng bọn họ lại không biết cảnh tượng này đã bị một người đàn ông đang ngồi trong góc chụp lại.

Bên kia, Thịnh Lương nhận được tin nhắn của Tống Kiều Kiều, thì lập tức phát hoả ở trong khách sạn: “Các người làm việc kiểu gì vậy? Không phải tôi đã yêu cầu các người đưa cô ta đi rồi sao? Như thế nào cô ta lại có cơ hội liên lạc với Tống Kiều Kiểu?”

Sau khi bị trợ lý của Lục Hải Xuyên cảnh cáo, Thịnh Lương quyết định thủ tiêu Ngô Tĩnh, một quả bom hẹn giờ không an phận.

Cố ý tìm người đem cô ta tiễn đi, để cô ta không có cơ hội nói nhảm trước mặt Tống Kiều Kiều, ai biết rằng tiễn người chưa được, cô ta lại còn dám liên lạc với Tống Kiều Kiều để cầu cứu!

“Một lũ phế vật! Bỏ nhiều tiền như vậy để nuôi các người, mà chẳng được cái tích sự gì!”

Ở đầu bên kia điện thoại, người đàn ông bất mãn không thèm để ý, trả lời: “Anh Lương…Anh không thể nói như vậy được, năm đó nếu như không có mấy người chúng tôi, anh có thể được như ngày hôm nay sao? Vợ của anh còn có thể là vợ anh sao?”

“Nhiều năm như vậy anh dựa vào cha vợ ăn sung mặc sướng…Mấy người chúng tôi liền húp cháo qua ngày… Bao nhiêu năm nay Quải Tử cũng không ít lần mơ thấy oan hồn đứa bé kia, tìm hắn đòi mạng…”

Lời nói của người đàn ông chắc chắn là một cú đâm vào chỗ đau của Thịnh Lương: “Sau ngần ấy năm, số tiền tôi đưa cho các người vẫn chưa đủ sao?”

“Đủ thì đủ rồi, nhưng anh em tôi nghe nói cha của đứa bé đã ra tù…Hắn là người như thế nào, hẳn là anh cũng biết…Nên chuẩn bị thêm tiền đi…Để anh em chúng tôi ra nước ngoài trốn đi thì tốt hơn.”

Thịnh Lương nghiến răng, căm hận nói: “Hắn ở trong tù 5 năm, tôi còn phải sợ hắn sao?”

“Anh Lương… Có người…Còn ở trong đó hơn mười năm… Hẳn là tàn nhẫn lại càng tàn nhẫn hơn… Nếu như không phải tôi bị anh lừa gạt giết chết con của hắn, bằng không tôi cũng không nghĩ sẽ đắc tội với hắn.”

Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Thịnh Lương nói thêm gì.

Thịnh Lương ném điện thoại di động đi, không ngừng tức giận hét lên: “Một lũ rác rưởi! Một chút việc cũng làm không xong!”

Tống Kiều Kiều không biết Thịnh Lương xảy ra chuyện gì, nhưng cho có dù biết, thì cô cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Tống Kiều Kiều vốn là người khó tính, nhưng sau khi mang thai, đặc biệt là trước mặt Phó Nghị, cô tự nhiên sẽ trở nên khó tính hơn.

Cắn mấy miếng, cô đẩy chỗ thức ăn còn lại đến trước mặt Phó Nghị, “Không ngon…không ngon bằng đồ anh nấu…”

Phó Nghị bất đắc dĩ liếc nhìn người phụ nữ: “Lúc nãy anh bảo em về nhà, nhưng em không chịu, lại chọn đi ăn ngoài, giờ lại trách anh sao?”

Tống Kiều Kiều khịt mũi: “Ai bảo anh nấu ăn ngon như vậy chứ?”

Phó Nghị tức giận nhìn Tống Kiều Kiều: “Còn không phải vì em…”

Hồi đó, Tống Kiều Kiều khẩu vị lớn, vừa kén ăn vừa tính khí thất thường. Làng cổ Tuyền Hà là một trấn cổ mới phát triển vào thời điểm đó.

Thị trấn có đầy đủ các đặc sản địa phương, những người phụ trách bữa ăn ở trại hè đương nhiên là người dân địa phương.

Tống Kiều Kiều lúc đó không quen ăn cơm ở làng cổ, cô suốt ngày phàn nàn với anh, cho nên sau này anh tự nấu cơm, mỗi ngày đưa cho cô, một ngày ba bữa, không thiếu bữa nào.

Tống Kiều Kiều nghe được lời này, cảm giác áy náy của cô đối với Phó Nghị lại tăng thêm một bậc, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy sao anh không cảm ơn em… đã huấn luyện anh tốt như vậy.”

“Ha… Đúng vậy, cảm ơn tiểu tổ tông của anh!”

Hai người mỗi người một câu, ầm ĩ ăn cơm xong, Tống Kiều Kiều nắm tay Phó Nghị đi dạo như một đôi vợ chồng già.

Gió đêm buồn tẻ mang theo một luồng không khí nóng, người già trong công viên tranh thủ chọn một chỗ ở quảng trường để khiêu vũ.

Tống Kiều Kiều tựa vào vai Phó Nghị, nhìn bóng dáng các bà thím đang nhảy múa ở xa xa, nhỏ giọng nói: “Phó Nghị, có muốn học khiêu vũ ở quảng trường không?”

“…” Phó Nghị: “Không.”

Tống Kiều Kiều nói: “Vậy sau này em sẽ cùng ông lão khác khiêu vũ ở quảng trường, anh sẽ không ghen tị chứ?”

Nghe vậy, Phó Nghị cười lạnh nói: “Em dám…Ông đây bẻ gãy chân em.”

Tống Kiều Kiều nghe vậy, nhướng mày lên, đôi tay nhỏ bé không an phân, nghịch ngợm khắp cơ thể người đàn ông: “Nếu anh không khiêu vũ với em, sau này em sẽ phải tìm một ông lão khác…”

Phó Nghị bỏ vào bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của Tống Kiều Kiều xuống, nhỏ giọng nói: “Muốn làm tình sao?”

Tống Kiều Kiều dựa vào vai người đàn ông, cắn nhẹ yết hầu gợi cảm của anh: “Anh Phó, anh không muốn sao?”

Đôi tay nhỏ nhắn của Tống Kiều lại tiếp tục mơn trớn trên cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, thuận tiện chạm vào phía dưới, nhỏ giọng nói: “Em đã một tháng không làm rồi… Anh Phó không nhớ em sao?”

Nghe vậy, Phó Nghị lạnh lùng liếc nhìn cô gái nhỏ đang gây rối trong lòng mình: “Hơn năm năm ông đây không thao em, chẳng phải vẫn nhớ em như cũ sao…”

Khi họ lần đầu gặp lại nhau, tiểu lẳng lơ này đã hoàn toàn quên mất anh, dù vô tình hay cố ý, cô lại còn luôn cố gắng câu dẫn anh.

Nếu không phải sức chịu đựng của anh tốt, hằn là anh đã lợi dụng tình thế mà cưỡng hiếp tiểu lẳng lơ này, từ hôm đầu tiên cô câu dẫn anh rồi.

Tống Kiêu Kiều cau mày sau khi nghe những lời này của Phó Nghị: “Năm năm này anh cũng không có tới tìm em…”

Phó Nghị cứng người: “Là lỗi của anh…”

“Anh biết là tốt rồi! Vậy nên từ giờ trở đi…Hãy phục vụ em thật tốt! Bù đắp cho em…”

Tống Kiều Kiều không biết mình khả năng làm loạn trước của mình trước mặt Phó Nghị từ đâu mà ra, chỉ là cô thích làm trời làm đất với người đàn ông này.

Có lẽ như Phó Nghị đã nói trước đó, trong đầu không có ký ức, nhưng cơ thể lại vẫn luôn nhớ.

Ở trước mặt Phó Nghị, tính tình nóng nảy nhỏ mọn của cô sẽ được phóng đại vô hạn, như thể cô biết rằng người đàn ông này sẽ bao dung cô vô điều kiện.

Nghĩ tới đây, Tống Kiêu Kiều nhìn thẳng vào Phó Nghị: “Anh lúc trước…Vì sao lại thích em?”

Suy cho cùng, như Hà Dao Dao nói, cô không có bất kỳ sự dè dặt nào của một cô gái vào thời điểm đó, nếu hiện tại có nam sinh nào theo đuổi cô như thế, chắc chắn cô sẽ né tránh, xua đuổi anh ta.

Nhưng người đàn ông này cuối cùng lại đồng ý làm bạn trai của cô…

Phó Nghị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Kiêu Kiều, trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Lúc đó anh chưa từng thấy cô bé nào mặt dày như em, anh chỉ muốn nhìn xem cô bé này mặt dày đến mức nào. Nhưng cuối cùng, bị cô bé ấy quấy rầy một hồi, anh đành miễn cưỡng đồng ý…”

Tống Kiều Kiều: “…”

“Rõ ràng là anh trâu già gặm cỏ non, anh còn uỷ khuất cái gì?”

Phó Nghị: “Cỏ non ngay trước miệng, chẳng có lý do gì mà anh lại không ăn đúng không?”

Tống Kiều Kiều không có được câu trả lời như ý muốn, tức giận đẩy người đàn ông ra: “Lão lưu manh!”

Phó Nghị nhìn bộ dáng tức giận của Tống Kiều Kiều, cong môi nói: “Nhưng mà cỏ non này làm anh thích đến không chịu được!”

“Ha…” Tống Kiều Kiều cười lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn người đàn ông.

Phó Nghị nhìn quanh, chỉ thấy bên kia hồ có một bụi cây cao khoảng nửa người, che kín những chiếc ghế dài bằng gỗ ở đó.

Ánh mắt người đàn ông chuyển động, cuối cùng ôm lấy Tống Kiều Kiều, bước nhanh tới đó.

Tống Kiều Kiều không kịp phản ứng, giật mình nói: “Lão lưu manh! Anh đang làm gì vậy!?”

Phó Nghị ôm người trong lòng bước nhanh tới, đè người trên ghế: “Đương nhiên lão lưu manh sẽ làm việc mà một tên lưu manh nên làm!”

Vừa nói, anh vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của người phụ nữ.

Tống Kiều Kiều bị người đàn ông dùng sức ấn xuống, nghĩ đến đứa bé trong bụng mình, cô liên tục đánh vào người anh: “Anh… đứng dậy… anh đè em nặng quá! Đồ cầm thú!”

“Haha… em từng thích nhất lúc anh đè em xuống, thao chết em mà! Bây giờ em không thích sao?”

Phó Nghị phớt lờ sự vùng vẫy của người phụ nữ dưới thân, trực tiếp chạm vào bộ ngực xinh đẹp của cô, bằng bàn tay to lớn của mình, rồi bắt đầu nhào nặn chúng.

Tống Kiều Kiều hơn một tháng không có chạm vào đàn ông, thân thể bị Phó Nghị thuần thục khơi dậy ham muốn trong cơ thể, khiến cô không thể chịu được nữa.

Nhưng mà cô nghĩ bây giờ mới hơn một tháng, dục hoả trong cơ thể đành phải nhịn xuống.

Người phụ nữ nhìn Phó Nghi với đôi mắt quyến rũ: “Anh Phó… hay là chúng ta hãy làm điều gì đó khác biệt đi…”

Phó Nghị nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, yết hầu lăn qua lăn lại, miệng khô khốc một hồi: “Hả?”

Đôi tay mảnh khảnh của Tống Kiều Kiều đi xuống cổ người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Có được hay không~Anh Phó ~”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *