Lời này của người đàn ông vừa phát ra, vẻ mặt của ba người đàn ông trong phòng liền thay đổi.
“Anh Nghị, chuyện này không thể nói bậy được. Khi anh tham gia vào nhiệm vụ này, chúng tôi đã giữ bí mật nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài.”
“Đúng vậy.”
“Chiến dịch đó có sự tham gia của rất nhiều người… Nếu danh tính của anh không phải do ngoài ý muốn bị lộ, vậy thì hành động lúc đó của chúng tôi chẳng phải là…”
Ba người anh một câu tôi một câu, nghĩ đến chuyện lúc đó đều thấy sợ hãi.
Sau khi nhìn nhau, họ nặng nề nhìn Phó Nghị, người vẫn đang im lặng kể từ khi khơi mào câu chuyện.
Viên sĩ quan trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi: “Anh Nghị, anh… có bằng chứng gì không?”
Phó Nghị im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Vụ tai nạn xe hơi của bạn gái tôi năm năm trước, lại có cha ruột của cô ấy, sau này thêm chồng cô ấy, rồi bạn thân của cô ấy. Những năm này, mấy người ở bên ngoài cũng không có chút nghi ngờ nào sao?”
Năm năm trước, thân phận của anh đột nhiên bị lộ, mọi người tham gia chiến dịch đều phải rút lui. Ngay lúc đó anh còn bị “đại ca” gài bẫy tống vào tù, nhưng những đồng đội tham gia chiến dịch cùng anh năm đó, thật sự đã biết danh tính của anh.
Trong năm năm qua, anh không có tin tức gì về Tống Kiều Kiều.
Kể cả sau khi được “ra tù”, anh cũng chỉ có thể tiếp tục quay trở lại nơi đó với thân phận ban đầu là “Phó Nghị”. Ngoài việc chịu sự giám sát của cảnh sát và quân đội, anh còn phải chịu phạt vì hành động làm cá lọt ra khỏi lưới năm ấy.
Mấy ngày nay, bất kể anh làm hay nói gì, đều sẽ bị theo dõi.
Tuy nhiên, trong những ngày này, anh cảm nhận rõ ràng sự xuất hiện của Thịnh Lương năm đó là quá trùng hợp, còn cả Ngô Tĩnh nữa… khi đó cô ta là một người cực kỳ không an phận, hiện tại lại quanh quẩn ở bên cạnh Tống Kiều Kiều nhiều năm như vậy.
Sau khi nghe những lời này của Phó Nghị, ba người đàn ông kia đều bày ra vẻ mặt xấu hổ: “Lý do tại sao tôi đồng ý ở lại và tiếp tục “ẩn náu”, là vì hồi đó họ đã hứa với tôi rằng sẽ chăm sóc tốt cho bạn gái của tôi… Đây là cách mà họ chăm sóc cô ấy sao?”
Một sĩ quan có cấp bậc quân hàm cao hơn, trầm giọng nói: “Hồi đó anh đang đi làm nhiệm vụ thì tìm được bạn gái, cấp trên vẫn luôn phản đối chuyện này. Sau này, thân phận của anh bị nghi ngờ, rồi bị gài bẫy phải ngồi tù, chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc đàm phán với cảnh sát địa phương, nhưng tình hình lúc đó như nào, chắc hẳn anh cũng biết. Ở Ngô Châu có rồng có rắn, rất hỗn tạp…”
Nếu không phải lực lượng cảnh sát ở địa phương không trong sạch, cấp trên làm sao có thể yêu cầu tuyển chọn người trong quân đội để thực hiện nhiệm vụ.
Phó Nghị đương nhiên biết điều này, nhưng anh nợ Tống Kiều Kiều quá nhiều…
“Anh Nghị…chúng tôi biết, chúng tôi có lỗi với anh và chị dâu…Hiện tại phía trên cũng có những biện pháp bù đắp…”
Phó Nghị nghe vậy lạnh lùng nói: “Tôi biết khoảng thời gian trước, phía trên tiến hành thẩm tra với tôi, tôi cũng không phản đối việc này, nhưng tôi vẫn muốn nộp đơn xin điều tra Lục Hải Xuyên và Trịnh Lương.”
“Anh Nghị. …Anh đây là…”
“Anh nghi ngờ tôi đang tìm cách trả thù cá nhân đúng không?”
Chàng trai sờ mũi: “Không phải, Lục Hải Xuyên là của cha ruột của chị dâu…”
Phó Nghị im lặng, rồi nói: “Cô ấy sẽ hiểu thôi.”
“Được rồi. Miễn là việc này không ảnh hưởng đến anh và chị dâu.” Người đàn ông nói rồi đưa ra một tập tài liệu: “Chúng tôi đã kiểm tra nhân sự ở công trường của anh, dựa trên thông tin anh cung cấp cách đây không lâu. Ngoại trừ những công nhân thời vụ, đến rồi đi có chút nhiều, hơi mất thời gian, thì những người khác không có vấn đề gì. Kể cả người phụ nữ kia, lý lịch của cô ta khá sạch sẽ, nhìn qua không có vấn đề gì.”
Phó Nghị liếc nhìn tập tài liệu một cái, nghĩ tới ngày hôm đó ở công viên, anh cau mày nói: “Tôi biết rồi…”
Mấy người bọn họ ở trong quán trà cả buổi chiều.
Sau khi Phó Nghị rời đi, người sĩ quan lớn tuổi nhất nhìn bóng lưng của Phó Nghị không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc cho một hạt giống tốt như vậy…”
Chàng trai trẻ im lặng một lúc, rồi lên tiếng: “Tôi tin tưởng anh Nghị.”
…
Kể từ khi Tống Kiều Kiều nói với Phó Nghị về việc cô mang thai, còn Tưởng Hoa đã biết về mối quan hệ của hai người, Phó Nghị công khai chuyển đến phòng của Tống Kiều Kiều ở lỳ trong đó.
Phó Nghị tự tay chuẩn bị ba bữa một ngày cho cô, thậm chí sáu bữa một ngày, Phó Nghị cũng tận lực hầu hạ. Thời điểm Tống Kiều Kiều mang thai được 5 tháng, cô được anh nuôi đến tăng cân chóng mặt, cái bụng nhô cao, cả người tròn vo.
Hơn nữa, mùa đông sợ cô bị lạnh, nên mỗi khi ra cửa, Phó Nghị đều đem cô che kín mít, nhìn từ xa cô trông giống như một quả cầu thịt.
Trong mấy tháng mang thai này, Tống Kiều Kiều mười ngón tay chưa bao giờ chạm vào nước, mỗi ngày đều được hầu hạ tận răng. Ngay cả khi mẹ Tống thỉnh thoảng đến thăm, bà cũng không khỏi thở dài.
Tháng ngày càng lớn, mẹ Tống nhìn cái bụng tròn mượt của Tống Kiều Kiều, cau mày: “Các người… ai nha… là tôi già rồi.”
Từ vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt của mẹ Tống khi nhìn thấy Phó Nghị, Tống Kiều Kiều biết rằng mẹ Tống đang giấu cô rất nhiều chuyện của Phó Nghị, nhưng vì đối phương không nói cho cô biết nên cô cũng không hỏi.
Mẹ Tống: “Con sắp sinh rồi, ba của đứa bé nói thế nào?”
Tống Kiều Kiều nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo của mình: “Khoảng thời gian này con không liên lạc được với Thịnh Lương, cũng chưa thể ly hôn được…”
Kể từ lần trước vì chuyện của Ngô Tĩnh mà cô đành phải liên lạc với Thịnh Lương, từ đó cô không còn liên lạc được với anh ta nữa. Tống Kiều Kiều không biết liệu anh ta có cố tình tránh mặt cô hay là quá bận. Nhưng dù sao thì mấy tháng nay anh ta cũng không có gọi điện đến quấy rấy cô.
Mẹ Tống trầm mặc một lúc: “Kiều Kiều… thật ra năm đó…”
“Kiều Kiều…Em đã ngồi lâu quá rồi, nên ra ngoài đi dạo vận động một chút đi…”
Phó Nghị đột nhiên xuất hiện cắt ngang lời của mẹ Tống đang định nói, mẹ Tống nhìn người đàn ông, không biết là vì cảm thấy chột dạ hay vì lý do khác mà rụt rè nhìn đi chỗ khác.
Tống Kiều Kiều nhìn hai người, gật đầu, nói với mẹ Tống: “Mẹ, chỉ cần mẹ cứng rắn hơn, con sẽ không trách mẹ chuyện năm đó xảy ra.”
Cô biết, mẹ Tống hẳn là đang giấu cô không ít chuyện, nhưng vì Phó Nghị không muốn cô biết nên cô chỉ có thể giả ngu giả ngơ.
Suy cho cùng, Thịnh Lương hay mẹ Tống không mắc nợ gì cô trong mấy năm qua.
Phó Nghị cẩn thận đỡ Tống Kiều Kiều đi ra ngoài.
Mùa đông ở miền Nam tuy lạnh nhưng hiếm khi có tuyết rơi, trong không khí mang theo cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo.
Phó Nghị nhìn người phụ nữ đang rúc vào trong ngực mình: “Kiều Kiều…”
“Hả? Có chuyện gì thế?”
Phó Nghị im lặng vài phút, rồi hòi: “Em…Em có trách anh không?”
“Sao em lại trách anh?”
“Anh cố ý ngắt lời của mẹ…”
Tống Kiều Kiều cười cười: “Em biết…”
Tống Kiều Kiều xoa xoa bụng: “Phó Nghị, tuy rằng em không nhớ được trước đây vì sao lại yêu anh, nhưng em có thể cảm nhận được những ngày tháng năm ấy ở bên anh…….. Tống Kiều Kiều thật sự rất hạnh phúc.”
Nụ cười của cô trên ảnh chụp, đều là nụ cười phát ra từ nội tâm, khi đó cô nhìn về phía Phó Nghị trong mắt có phát sáng lên, điều này không phải giả.
Ngay cả bây giờ, cảm giác an toàn mà Phó Nghị mang lại cho cô, cái tên Thịnh Lương kia không bao giờ có thể sánh bằng.
Phó Nghị vòng tay ôm lấy eo Tống Kiều Kiều: “Anh sẽ bù đắp cho em năm năm đã bỏ lỡ kia…”
Tống Kiều Kiều dừng lại một chút, vòng tay ôm lấy vòng eo rộng của Phó Nghị: “Ừm, em không quan tâm chuyện quá khứ, chỉ cần anh không bắt chước Lục Hải Xuyên…”
“…” Phó Nghị thở dài: “Kiều Kiều… yêu cầu của em quá thấp…”
Học tập Lục Hải Xuyên? Nuôi con trai người khác, trồng cỏ trên đầu mình, mở trang trại chăn nuôi sao?
“Nhưng có rất nhiều đàn ông không làm được, phải không?” Tống Kiều Kiều vùi mình vào ngực người đàn ông, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh: “Nhìn anh xem, tuy rằng đã từng đi tù, lại ở công trường dọn gạch, nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ đưa tới cửa.”
Phó Nghị: “…”
“Ghét bỏ anh sao?”
Tống Kiều Kiều hừ nhẹ một tiếng: “Nếu em ghét bỏ anh, thì cái đứa này chui từ đâu vào trong bụng em vậy?”
Phó Nghị đặt bàn tay to lớn lên bụng Tống Kiều Kiều: “Chờ em và Thịnh Lương ly hôn, chúng ta đi lĩnh chững được không? Rồi tổ chức đám cưới sau?”
“Không được!”
Phó Nghị sửng sốt: “Hả? Vậy… chúng ta tổ chức đám cưới trước nhé?”
“Em cuối cùng cũng thoát khỏi nấm mồ hôn nhân, vì cái gì mà lại bắt em nhảy vào lần nữa? Em không muốn…”
Phó Nghị nghe vậy bất đắc dĩ nhìn lên trời: “Tống Kiều Kiều…”
“Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi còn gì nữa. Chẳng lẽ em muốn để anh đợi thêm sao?…Hả?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Tống Kiều Kiều không thành thật mà vòng qua eo Phó Nghị: “Đợi anh giải quyết được Quyên Tử, Lệ Tử rồi lại nói… Đừng nghĩ rằng em không biết, tam thúc của anh đã sắp xếp xem mắt cho anh ở quê.”
Phó Nghị day trán: “Thúc ấy… anh không tiện nói cho ông ấy biết chuyện em đang mang thai, nên anh cũng không cho phép Hoa Tử nói cho ông ấy biết…”
Dù sao ông ấy cũng không phải “ông chú họ” thật sự của anh, nếu ông ấy biết được, cái gọi là “người nhà” tự nhiên cũng sẽ biết. Đến lúc đó, từng đàn sẽ tụ tập lại tới cửa, điều này không có lợi cho việc Tống Kiều Kiều dưỡng thai.
Cuộc điều tra của quân đội có lẽ sắp hoàn tất. Một khi mạng lưới được đóng lại, anh sẽ đưa mẹ con cô về ra mắt người nhà thật sự.
Chỉ là không biết liệu Tống Kiều Kiều lúc đó có dễ nói chuyện như bây giờ hay không.
Tống Kiều Kiều nghe vậy không vui: “Thế nào? Không nhận con của tôi sao? Hay là anh sợ bọn họ thấy tôi đã từng kết hôn, thì sẽ không thích tôi?”
“…” Phó Nghị: “Không phải, em cũng không có ghét bỏ anh từng ngồi tù mà.”