[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 26

Tống Kiều Kiều vẫn luôn muốn biết vì sao Phó Nghị phải ngồi tù, nhưng cô lại không dám hỏi.

Cô mơ hồ cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến mình.

Chỉ là mẹ cô mỗi lần nhắc đến Phó Nghị, vẻ mặt của bà đều là muốn nói lại thôi, có vẻ bà cũng không ghét bỏ Phó Nghị đã từng ngồi tù.

Ngược lại, có lẽ bà ấy biết chuyện gì đó.

Đương nhiên, nếu như bà không nói cho cô biết, cô cũng sẽ không đi hỏi Phó Nghị, cô sẽ chờ đến ngày Phó Nghị chủ động nói ra.

Mấy ngày sau, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Tống Kiều Kiều lười ra khỏi giường.

Máy điều hòa bật cả ngày không tắt, mà trong phòng vẫn cảm thấy lạnh.

Phó Nghị tìm được một cái bếp củi từ đâu về, đi mở chút cửa sổ, rồi đặt bếp ở giữa phòng, đặt một nồi canh lên đó, khiến không gian trong căn phòng ấm áp hơn rất nhiều.

Mẹ Tống mang mấy bộ quần áo cùng với mũ nhỏ mình tự đan tới cho em bé.

Phó Nghị đang đút từng muỗng canh cho Tống Kiều Kiều: “Ngoan nào, em phải ăn nhiều hơn một chút. Bác sĩ nói em có chút suy dinh dưỡng.”

Tống Kiều Kiều tức giận quay mặt đi: “Không ăn, béo như thế này rồi mà! Lỡ như cứ ăn mãi, sau sinh cơ thể không hồi phục được thì sao?”

Phó Nghị bất lực: “Bác sĩ nói em bây giờ so với thai phụ bảy tháng có chút gầy.”

“Không, em mặc kệ, anh ngoài miệng thì không chê, nhưng chờ em thật sự tăng cân, thì người đầu tiên chạy chính là anh!”

Phó Nghị đặt bát xuống: “Tống Kiều Kiều, có phải là em đã quên rằng, năm đó em ăn cơm anh nấu, mới có hai tháng mà đã tăng 10 cân không?

Hai mắt của Tống Kiều Kiều mở to khi nghe thấy điều này.

“10 cân!? Phó Nghị! Lòng dạ anh thật là đen tối! Anh cố ý nuôi em tăng tận 10 cân, khiến em tròn như quả bóng!”

Phó Nghị: “…”

“Lúc đầu em không quen đồ ăn địa phương, cho nên sống chết ăn vạ ông đây, còn đem ông thành đầu bếp riêng cho mình. Hiện tại em mất trí nhớ, còn không chịu thừa nhận?”

Tống Kiêu Kiều có chút chột dạ sờ mũi: “Dù sao anh cũng biết em không nhớ, cho nên anh thích nói tốt nói xấu gì mà chẳng được!”

 “…”

Phó Nghị tức giận đến choáng váng đầu óc. Nhìn thấy mẹ Tống đứng ở cửa, anh vội đứng dậy: “Mẹ, mẹ đến rồi…”

Bàn tay cầm đồ của mẹ Tống cứng đờ, bà im lặng một lúc không lên tiếng.

Tống Kiều Kiều nằm trên giường trừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh có biết xấu hổ hay không, gọi bừa cái gì?”

“Lát nữa xử lý em sau.” Phó Nghị nhanh chóng thu dọn bát đĩa, nhường chỗ cho mẹ Tống.

Mẹ Tống nhìn Tống Kiều Kiều hành động trẻ con như vậy, rồi lắc đầu: “Năm đó sở dĩ mẹ ngăn cản hai đứa, không phải vì mẹ khinh thường thân phận của cậu ấy.”

Nói xong, mẹ Tống dừng lại.

Tống Kiêu Kiều cũng không thúc giục bà, cô chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

“Bởi vì khi ở bên cậu ấy, con giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cậu ấy chăm sóc, chiều chuộng con quá nhiều… Mẹ sợ sau này hai đứa chia tay, con sẽ không chịu nổi…”

Tống Kiều Kiều khó hiểu khi nhìn mẹ Tống thật lâu: “Bởi vì anh ấy đối con rất tốt… cho nên mẹ không đồng ý con ở bên anh ấy sao!?”

Mẹ Tống gật đầu: “Cậu ấy chiều chuộng con như một đứa trẻ, mẹ sợ con sẽ không bao giờ trưởng thành được, lỡ một ngày nào đó cậu ấy không yêu chiều con nữa, còn con khi đó đã quen được sống trong sự nuông chiều đó, thì con phải làm sao đây?“

Nghe mẹ Tống nói xong, Tống Kiều Kiều lần đầu tiên cảm thấy, mình không thể hiểu nổi mẹ Tống.

“Mẹ… Con không phải là đứa trẻ mới sinh, cũng không phải đứa trẻ bốn năm tuổi không hiểu gì cả, con có năng lực phân biệt đúng sai, có lẽ một ngày nào đó anh ấy không cần con nữa. Con thừa nhận, con có thể không chịu nổi…”

Tống Kiều Kiều nhìn bức ảnh cũ của mình và Phó Nghị đặt trên bàn đầu giường: “Nhưng mẹ… mẹ có thể không biết Tống Kiều Kiều thích anh ấy nhiều đến mức nào.”

Từ khi mẹ Tống ly hôn, ba cô cùng tình nhân rất nhiều lần đối xử với mẹ con cô bằng giọng điệu mỉa mai.

Những lời đàm tiếu sau lưng đã chôn vùi chút ánh sáng trong lòng cô.

Khi đó, cô ghét sự yếu đuối của mẹ Tống, ghét sự bội tình bạc nghĩa của ba mình.

Đã không biết bao nhiêu lần cô mơ thấy mình xông lên tấn công ông ta trong tuyệt vọng, thậm chí là muốn giết chết ông ta.

Mà hơn nữa, đời này cô ghét nhất là những người đàn ông bội tình bạc nghĩa.

Nhưng vào thời điểm đó, Phó Nghị là một nguồn sống cứu rỗi cô.

Ngay cả bây giờ, khi nhìn mình trong bức ảnh, cô đều tự hỏi, lúc đó mình thật sự hạnh phúc như vậy sao?

Thật sự là có… nhưng chỉ là cô đã quên đi những ký ức đó.

Cô không thể tha thứ cho chính mình, cũng không thể tha thứ cho người đã gây ra tất cả những chuyện này, chỉ vì một lý do nực cười như vậy.

“Kiều Kiều… Năm đó mẹ cũng không còn cách nào.” Mẹ Tống rưng rưng nước mắt: “Ba con đã rất tức giận khi biết được sự tồn tại của câu ấy, hơn nữa khi đó con còn đang mang…”

“Mẹ!”

Phó Nghị đang đứng ở ngoài cửa, nghe thấy những lời này của mẹ Tống, anh đột nhiên cắt ngang lời của bà.

Nhưng Tống Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, lạnh giọng hỏi: “Con còn đang mang cái gì?”

Mẹ Tống nhìn sắc mặt khó coi của Phó Nghị, sau đó lại nhìn Tống Kiều Kiều, lau nước mắt nói: “Đều do ba con… là ông ta tạo nghiệt!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *