Tống Hồng đã chết, là tự sát.
Lục Hải Xuyên buôn bán ma túy, mua bán người trái phép, trên tay dính quá nhiều mạng sống. Tội ác điên rồ và kinh khủng của hắn khiến cho dư luận được một phen ghê tởm.
Không có gì xứng đáng hơn, là một bản án tử hình được ban ra cho hắn.
Tống Ngọc cũng có mặt tại phiên tòa, vừa cười vừa khóc sau khi nghe bản án của Lục Hải Xuyên.
“Lục Hải Xuyên, đây là quả báo của ông! Hahaha…”
“Lúc trước ông trăm phương ngàn kế lấy lòng tôi, ông có nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay không!? Hahahaha…”
“Lúc ông vì tiền mà cưỡng hiếp Tống Hồng, lại còn giết chết người đàn ông của Tống Hồng, ông có hay không nghĩ đến ngày hôm nay!? Lục Hải Xuyên, ông đúng là kẻ tuyệt tử tuyệt tôn!”
“Tống Kiều Kiều không phải là con gái của ông! Hahahahaha…”
“Bà nói cái gì!?” Lục Hải Xuyên mấy lần muốn đứng dậy, đều bị cảnh sát xung quanh giữ chặt lại.
Tống Ngọc phát điên rồi.
Cho dù bị điên, nhưng bà ta vẫn không ngừng nói đi nói lại: “Tống Kiều Kiều không phải là con gái của ông.”
Lục Nghị đưa bà ta vào viện tâm thần, nhưng không thông báo cho Tống Kiều Kiều biết.
Cố Thương nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với không khí, rồi hỏi Lục Nghị: “Bà ta sao lại thành ra như vậy?”
“Đầu óc hỏng mất rồi.”
“Hả?”
“Những phiền muộn gì đó đè nặng trong lòng đã lâu… Nay đột nhiên được thả lỏng, tinh thần không chịu được…Liền hỏng luôn.”
Tống Ngọc biết rất rõ về những hành động xấu xa của Lục Hải Xuyên và Tống Hồng, nhưng bà ta cũng biết mình không thể thay đổi được gì cả, chỉ có đành im lặng, âm thầm dung túng.
Cảm xúc của Tống Ngọc đối với Tống Kiều Kiều rất phức tạp. Có tình yêu dành cho Tống Kiều Kiều, cũng có sự hận thù đối với Lục Hải Xuyên và Tống Hồng. Bởi vì nuôi bên người nhiều năm như vậy, nên sẽ có những lúc, bà ta sinh ra lòng thương hại đối với Tống Kiều Kiều. Và đôi lúc bà ta cũng cảm thấy ghen tị, vì Tống Kiều Kiều có được cuộc sống tốt hơn bà ta.
Dưới sự tra tấn của những cảm xúc phức tạp như vậy ngày này qua năm khác, tâm lý tự nhiên cũng bị bóp méo đến cùng cực.
“Cho nên việc bà ta làm bây giờ chỉ là để bù đắp những thua thiệt của Tống Kiều Kiều thôi sao?”
Lục Nghị gật đầu: “Có lẽ bà ta cho rằng nói ra điều này, làm như vậy…Tống Kiều Kiều thật sự sẽ không có liên quan gì đến Lục Hải Xuyên nữa.”
Nhưng mà đó chỉ là một biện pháp để trấn an bản thân mà thôi.
“Cuộc đời của Tống Kiều Kiều cũng thật là chông gai…”
Lục Nghị nghe vậy sắc mặt tối lại: “Đó là trước kia.”
“Lại nói, Tống Hồng như thế nào lại tự sát?”
“Lục Hải Xuyên bị bắt, bà ta biết mình không thể trốn thoát được nữa… Còn có nhiều năm như vậy, bà ta chẳng phải vẫn luôn muốn Lục Hải Xuyên chết sao…”
“Dù là Thịnh Lương hay Ngô Tĩnh, đều là những chiếc đinh bà ta chôn xung quanh Lục Hải Xuyên, nhưng bà ta lại không ngờ mình đã đánh giá quá thấp hai quân cờ này…”
Bà ta cũng không ngờ Ngô Tĩnh lại tham lam muốn nuốt chửng con voi, không ngờ rằng Thịnh Lương đối với Tống Kiều Kiều lại còn có một tia chân tình, cũng không ngờ rằng Thịnh Lương lại lòng dạ độc ác như vậy.
“Ngoài ra, bà ta cũng không ngờ rằng hai người bọn họ sẽ giao tất cả bằng chứng vào tay Tống Kiều Kiều, một người không biết gì cả…”
“Kiều Kiều không biết gì về bọn họ, cho nên không ai có thể nghĩ đến những đồ vật trí mạng đó sẽ được giấu ở chỗ của cô ấy.”
Để bảo vệ mạng của mình, Ngô Tĩnh đã giấu tất cả bằng chứng về việc rửa tiền và việc buôn bán phạm pháp của Lục Hải Xuyên vào những món đồ chơi thủ công, rồi đưa chúng cho Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều đương nhiên sẽ không thèm giữ lại những đồ vật nhỏ nhặt đó.
Sau khi biết Thịnh Lương ngoại tình cùng Ngô Tĩnh, việc cô vứt bỏ những món đồ đó chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Quả nhiên, nơi càng nguy hiểm, lại là nơi an toàn nhất.”
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ sứt đầu mẻ trán cũng không tìm được gì, nhưng những thứ đó lại ở ngay trước mắt.
“Nghĩ lại thì, tất cả là nhờ có Ngô Tĩnh mà Lục Hải Xuyên bị diệt nhanh như vậy…”
Cố Thương ngoài miệng nói cảm tạ, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh băng: “Nếu như cô ta không quản lý đường dây buôn lậu cho Lục Hải Xuyên, có bằng chứng đã đầy đủ như vậy… Thì có lẽ tạm thời chúng ta không thể nào đào ra được…”
“Thịnh Lương…ngược lại có chút đáng tiếc”
“Đáng tiếc? Hắn ta chết quá dễ dàng…”
Sau khi Lục Nghị nói xong, Cố Thương chợt nhận ra: “Vụ tai nạn của Tống Kiều Kiều năm đó là do Thịnh Lương gây ra…Hiện tại chính hắn ta lại chết dưới bánh xe, báo ứng này đến với hắn, quả là không sai!”
“Mà, không phải là Tống Hồng không có tình cảm với Tống Kiều Kiều… Cho dù bà ta muốn giết người thì cũng còn nhiều cách khác mà…”
“Hừ…”
Lục Nghị cười lạnh một tiếng: “Anh mong đợi gì ở một người phụ nữ hơn 20 năm không gặp, lại có tình cảm với đứa con gái mà bà ta chưa từng nhìn mặt…”