[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Ngoại Truyện 2

Mọi tội trạng trên người của Lục Nghị đều đã được xóa bỏ sau đó, thân phận ban đầu của anh cũng được khôi phục.

Đám cưới được tổ chức ở nhà họ Lục rất hoành tráng.

Tống Kiều Kiều đang ngồi trước gương trong phòng trang điểm, mặc bộ váy cưới do chính cô thiết kế.

“Kiều Kiều thật xinh đẹp!”

Mẹ Lục hôm nay sẽ là đại diện nhà mẹ đẻ của Tống Kiều Kiều, bà nhìn người trong gương, mỉm cười chải tóc cho Tống Kiều Kiều: “Hôm nay có rất nhiều bạn cùng lớp của con tới đây, đừng quên bọn họ, lát nữa nhớ qua chào hỏi nhé…”

 “Vâng.”

Tống Kiều Kiều tựa vào trong ngực mẹ Lục: “Mẹ.”

“Con ngoan.”

Hầu hết các bạn cùng lớp của Tống Kiều Kiều đều biết về cuộc hôn nhân trước của cô.

Bây giờ bọn họ nhìn thấy nhà họ Lục vui vẻ chuẩn bị đám cưới, lại thấy nhà họ Lục không hề có sự thờ ơ nào với Tống Kiều Kiều, vì đây là lần kết hôn thứ hai.

Mấy người bạn nữ không khỏi thở dài: “Phụ nữ cưới đúng người thật sự rất quan trọng.”

“Còn không phải là vòng đi vòng lại vẫn là cùng một người sao?”

Lục Nghị từ sáng đã lo lắng, nên lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi, càng gần tới lúc đón dâu thì tay lại càng đổ mồ hôi nhiều hơn, điều này khiến mẹ Lục nhất thời cảm thấy có chút ghét bỏ.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi chứ? Nhìn anh cứ như một thắng nhóc mới lớn!”

“Hahahaha…”

Lục Nghị nhìn chằm chằm vào Song Kiều Kiều sau tấm vải đính cườm, ngây ngô cười không ngừng.

Tống Kiều Kiều trừng mắt nhìn người: “Tìm giày đi.”

“Ồ ồ ồ, tìm giày, tìm giày…”

Phần giày thêu do phù dâu giấu đi, không kéo dài quá hai phút dưới con mắt của các trinh sát trong căn phòng, chỉ một lát sau đôi giày đã xuất hiện trong tay Lục Nghị.

“Bảo bối, anh tìm thấy giày rồi.”

“…”

Các phù dâu trố mắt nhìn, tại đây dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô dâu rời đi.

“A… tức quá đi…”

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Đánh không lại, đành không lại đâu…”

“…”

“Vậy lại càng tức hơn.”

Đám cưới truyền thống của Trung Quốc vẫn không thể tránh khỏi những lời phát biểu của cô dâu và chú rể.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Lục Nghị nắm tay Tống Kiều Kiều, hôn lên môi cô.

“Ồ…”

“Anh Nghị, anh Nghị!!!”

“Anh Nghị cũng gấp quá rồi!”

“Hahahahaha…”

“Tôi nghĩ chúng tôi không làm phiền hai người nữa! Trực tiếp vào động phòng đi!”

“Hahahaha…”

Dưới sân khấu, mọi người cười đùa không ngừng, bàn tay Tống Kiều Kiều nắm chặt tay Lục Nghị dần trở nên trắng bệch…

“Ư…A Nghị…”

“Anh ở đây.” Lục Nghị buông lỏng tay ra.

Tống Kiều Kiều đỏ mặt, nhẹ giọng mắng: “Ở đây có nhiều người như vậy…”

“Anh chính là muốn cho bọn họ nhìn thấy.”

Lục Nghị áp trán vào Tống Kiều Kiều: “Anh chỉ muốn nói với tất mọi người rằng, tôi, Lục Nghị, đã kết hôn với Tống Kiều Kiều rồi.”

Đôi mắt của Tống Kiều Kiều đỏ lên: “Tống Kiều Kiều cuối cùng cũng cưới A Nghị.”

“Mẹ…Mẹ…Ba…”

Lục Viên, cô bé đang ở trong vòng tay của mẹ Lục, nhìn ba mẹ không thể tách rời trên sân khấu, cô bé không ngừng vẫy đôi tay nhỏ bé của mình.

Tống Kiều Kiều xúc động nhìn về phía Lục Viên, ngay lập tức bị Lục Nghị kéo lại: “Hôm nay em là của anh!”

“Đồ ngốc!”

“Tống Kiều Kiều, quãng đời còn lại sẽ luôn là của Lục Nghị.”

“Lục Nghị, quãng đời còn lại sẽ luôn là của Tống Kiều Kiều.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *