Năm Thẩm Thẩm Hương Nhi lên sáu, phụ mẫu nàng vì vào núi sâu hái dược liệu đem bán mà không may rơi xuống vực, cả thi thể cũng không tìm được.
Từ đó nàng chỉ có thể nương nhờ nhà đại bá, nhưng mấy năm qua, họ chưa từng coi nàng là người thân, ngược lại việc gì cũng sai nàng như kẻ hầu người ở.
Dẫu phải sống cơ cực như vậy, Thẩm Thẩm Hương Nhi vẫn cảm kích công ơn nuôi dưỡng của đại bá mẫu, không một lời than oán.
Thế nhưng sáng hôm sau, có một người tự xưng là bà mối đến, mang theo một đôi vịt cột dây đỏ và một miếng thịt heo. Bà ta nói đó là sính lễ, xem như đã định xong hôn sự.
Thẩm Thẩm Hương Nhi vừa sợ hãi vừa bối rối, bởi đại bá mẫu từng hứa sẽ để nàng tìm hiểu tình hình trước, thậm chí có thể lén nhìn qua nhà trai. Nhưng giờ đây, dưới sự bàn bạc vài câu của đại bá mẫu và bà mối, mọi chuyện như đã được quyết định.
Đã vậy, hôn sự lại vô cùng gấp gáp, nói rằng ngày lành tháng tốt đã chọn xong, sau ngày mai nàng sẽ xuất giá. Thái độ vội vã của đại bá mẫu Đào thị và bà mối khiến Thẩm Thẩm Hương Nhi bất an.
Thời thế hiện tại đúng là khó khăn, năm nay trời đại hạn, mùa màng thất bát, thuế má lại chẳng giảm, mà trước đó phần lớn nam đinh đã bị bắt đi lính, sức lao động theo đó cũng giảm sút, khiến bách tính ai nấy đều phải sống rất chật vật. Vậy mà bản thân nàng đã cố gắng hết sức, ăn mặc tằn tiện, làm lụng quần quật để góp sức cho gia đình này.
Sau khi thương lượng, bà mối lén nói nhỏ với Đào thị: “Phía bên kia không chờ được đâu, ngươi tính kỹ rồi đưa người đi sớm đi, nếu không…” Nói rồi bà ta lấy một gói bạc vụn năm lượng được bọc trong khăn vải, lén nhét vào tay áo Đào thị.
Đào thị thấy bạc, bèn nâng nâng trong tay, liền cười đáp: “Yên tâm, nhất định ổn thỏa!”
Bà mối vừa rời đi, Thẩm Hương Nhi không nhịn được mà hỏi: “Bá mẫu, ta ở Thẩm gia bao năm qua, dậy sớm thức khuya làm không ít việc, vì sao mọi người vẫn không chịu cưu mang ta? Lại vội vàng gả ta đi thế này, đến cả dung mạo, nhân phẩm của người đó ta còn chẳng hay biết!”
“Thẩm Hương Nhi, bá mẫu cũng là nghĩ cho ngươi thôi. Ngươi xem, cuối thu nhà ta lại phải nộp thuế ruộng rồi, ngươi cũng biết nhà mình chỉ có mấy mẫu ruộng, phải nuôi cả đại gia đình, nộp thuế xong thì sống sao được nữa. Gả ngươi qua đó, ngươi không chỉ không lo đói, mà nhà ta cũng giảm bớt gánh nặng.”
“Còn nói về đường ca ngươi, nó sắp hai mươi rồi mà nhà mình nghèo đến mức chẳng cưới nổi vợ! Ai da, đứa con đáng thương của ta… chẳng lẽ phải cô độc cả đời sao?”
“Cũng tại phụ mẫu ngươi… vì sao lại sớm bỏ mạng như vậy, để ngươi lại cho nhà ta…Ngươi đúng là tới đây để báo đời nhà chúng ta mà!” Đào thị vừa nói, vừa giả bộ khóc lóc thảm thiết. Nhưng nước mắt thì chẳng thấy đâu, chỉ có tiếng gào la oán trách ngày một quá đáng khiến Thẩm Hương Nhi nghe mà lòng lạnh buốt.
“Đừng nói nữa… Ta, ta gả là được rồi chứ gì… Những năm qua, ta đã làm phiền bá mẫu quá nhiều…” Thẩm Hương Nhi hiểu rõ, cuối cùng họ vẫn không chịu chứa chấp nàng nữa. Nàng cũng chẳng muốn nghe thêm những lời mắng nhiếc phụ mẫu mình như vậy, đành đau lòng mà gật đầu đồng ý.
Thẩm Hương Nhi biết chuyện hôn sự này có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Dù sao thì bao năm qua nàng đã ăn nhờ ở đậu tại Thẩm gia. Nếu giờ nàng từ chối, Đào thị nhất định sẽ oán hận, biến nàng thành kẻ vong ân bội nghĩa. Đợi đến khi bá mẫu mất hết kiên nhẫn, bà ta có thể lén lút đem nàng bán đi, chuyện này cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Thấy Thẩm Hương Nhi gật đầu, Đào thị lập tức thay đổi thái độ, vui mừng cười nói, bảo nàng hôm nay không cần làm việc, trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai xuất giá.
Thẩm Hương Nhi gật đầu đáp, nhưng nhân lúc Đào thị không chú ý, nàng lén sang nhà bên cạnh, đưa một đóa hoa lụa cho Lý Thúy Hoa, người lớn hơn nàng một tuổi. Lý Thúy Hoa là người duy nhất trong thôn không qua lại với Thẩm Xuân Hoa và nhóm bạn của nàng ta. Nàng và Lý Thúy Hoa thường cùng nhau giặt đồ, hái rau lợn ở bờ sông, nên cũng được xem như người bạn duy nhất của nàng.
“Muội đang làm gì vậy? Bình thường thấy muội quý thứ này lắm mà.” Lý Thúy Hoa vội vàng trả lại đóa hoa lụa xinh đẹp kia cho Thẩm Thẩm Hương Nhi. Nàng ấy biết đó là thứ mà Thẩm Thẩm Hương Nhi tận dụng từ vải thừa khi làm thuê mà khéo léo tạo thành. Hoa nàng làm không thua gì hàng bán ở tiệm, nếu để Thẩm Xuân Hoa nhìn thấy, e rằng sẽ lập tức cướp đi.
“Thúy Hoa tỷ, tỷ cứ giữ đi. Muội vốn cũng chẳng có dịp dùng đến thứ này, ta muốn tặng tỷ, xem như đổi chút tình nghĩa, nhờ tỷ sang thôn bên giúp ta hỏi thăm một chuyện.” Thẩm Thẩm Hương Nhi vừa nói vừa kể rõ chuyện mình bị bá mẫu ép phải gấp rút thanh thân, giờ đây không thể tự mình đi nên chỉ còn cách nhờ Lý Thúy Hoa giúp đỡ.
Lý Thúy Hoa vừa kinh ngạc trước việc hôn sự lại gấp gáp như thế, vừa hiểu rõ Đào thị vốn không phải người tốt lành gì. Nàng ấy lập tức đồng ý: “Được rồi, muội đừng lo. Ta sẽ nghĩ cách giúp muội tìm hiểu rõ ràng.”
Lần này Thẩm Thẩm Hương Nhi nhờ vả Lý Thúy Hoa, thực ra nàng cũng không kỳ vọng nhiều, chỉ là không cam lòng mơ hồ mà bị gả đi. Nàng muốn ít nhất phải biết rõ gia cảnh nhà chồng, để khi bước vào cửa còn có sự chuẩn bị để còn biết mà đối mặt với bọn họ.
Dặn dò xong, nàng trở về Thẩm gia. Trong lòng tràn đầy lo lắng, nàng chờ mãi cho đến lúc mặt trời lặn mới nghe thấy tiếng sỏi nhỏ ném vào cửa sổ. Liền vội vã mở cửa, nàng len lén chạy ra ngoài, thấy Lý Thúy Hoa liền nôn nóng hỏi: “Sao rồi? Tỷ có hỏi thăm được gì không?”
Lý Thúy Hoa do dự một chút, thoáng chần chừ, rồi cuối cùng phẫn nộ nói: “Bá mẫu của muội thật là kẻ nhẫn tâm! Muội biết nhà họ Trần bên đó như thế nào không? Ta đã tốn bao công sức mới tìm ra được, hóa ra cái người tên Trần Vân Bạch kia là một con ma ốm, bệnh tật quanh năm! Nghe đâu đã chạy chữa nhiều lần mà chẳng ăn thua gì, trong nhà còn chuẩn bị cả vải trắng từ lâu, mấy lần suýt nữa thì đã từ trần rồi. Bây giờ họ gấp gáp kiếm nương tử cho hắn, chẳng qua chỉ là muốn tìm người về để xung hỉ. Nghe nói còn đưa cho bá mẫu của muội năm lượng bạc đấy! Chẳng trách bà ta vội vàng gả muội đi như vậy!”
“Xung hỉ?” Thẩm Thẩm Hương Nhi nghẹn lời, lòng đau nhói: “Hèn gì lại gấp rút như vậy. Năm lượng bạc…Quả nhiên, bà ta thật sự sẵn sàng bán ta đi.”
Thẩm Thẩm Hương Nhi từng nghĩ, người bà con bên kia hoặc là tàn tật, hoặc là lão góa vợ, nhưng kết quả còn tệ hơn nàng tưởng. Hóa ra đó là một kẻ bệnh nặng, sớm chiều không rõ, nàng không chỉ chuẩn bị cho việc đối mặt với một người trượng phu khó lường, mà thậm chí còn phải sẵn sàng cho việc trở thành quả phụ.
“Hương Nhi, bây giờ muội hãy trốn đi đi!” Lý Thúy Hoa gấp gáp nói: “Nếu muội gả qua đó, xung hỉ không thành mà người ta chết rồi…thì muội biết phải làm sao đây? Nếu gặp phải nhà chồng ác nghiệt, họ còn có thể đổ cho muội không may, không có hiền đức!”
“Thúy Hoa, tỷ đừng ngốc thế.” Thẩm Thẩm Hương Nhi lắc đầu cay đắng: “Bên ngoài loạn lạc, muội lại không có tiền, không có hộ tịch, một nữ nhi như muội thì có thể trốn đi đâu được chứ?”
Lý Thúy Hoa nghe xong, nhất thời cũng không tìm được lời nào phản bác. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ấy chỉ biết lo lắng trong lòng không thôi.
Nhìn vẻ mặt đầy băn khoăn của Thúy Hoa, Thẩm Thẩm Hương Nhi khẽ nở nụ cười chua chát: “Thôi, mặc số phận đi. Dù sao đời muội cũng khổ thế này rồi, về sau có khổ hơn cũng chẳng sao.”
Miệng nói vậy, nhưng đôi mắt nàng đã rưng rưng, nước mắt như sắp rơi xuống. Tuy nhiên, nàng mím chặt môi, dùng sức cắn môi dưới, kiềm chế không để bản thân bật khóc. Bởi vì từ lâu, nàng đã hiểu, khóc cũng chẳng thể giải quyết được gì.