[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 4

Ngày hôm sau, về chuyện hôn sự mua bán này, tuy rằng Đào thị muốn qua loa cho xong, nhưng cũng không thể hoàn toàn không tổ chức chút gì, nên vẫn bỏ ra ít tiền, mời người làm ba bàn tiệc đơn giản. Thẩm Hương Nhi thậm chí không có cả hỉ phục, chỉ tìm được một bộ y phục có phần cũ kỹ nhưng mang màu sắc may mắn cho nàng mặc. Sau đó mấy người đến đón dâu do bà mối dẫn đầu, đều lộ vẻ khó xử nhưng cũng bất đắc dĩ đành phủ lên đầu nàng một tấm khăn đỏ rồi đưa đi.

 Nói là tiệc cưới, nhưng ngoài mấy người lo việc ăn uống, trong thôn chẳng có ai thực sự đến dự. Mọi người đều biết chuyện Thẩm Hương Nhi gả vào chỗ như thế nào, nhưng vì không thân thiết nên chẳng ai muốn lên tiếng. Có người trong lòng khinh bỉ Đào thị, có người thì cảm thương cho Thẩm Hương Nhi, nhưng gặp mặt vẫn giả vờ cười nói lời chúc mừng. Cả bữa tiệc, ai nấy đều giả bộ mỉm cười vui vẻ mà chẳng ai nói năng, khiến không khí vô cùng kỳ quái.

 Thẩm Hương Nhi không thể ra ăn tiệc, trước lúc được đưa đi chỉ có thể lặng lẽ ngồi trong phòng, đến cả một ngụm nước cũng không ai nhớ mang cho nàng. Nàng đã hoàn toàn nản lòng, đến khi bà mối đến đón, nàng chỉ còn lại sự lo lắng và sợ hãi về tương lai.

Bước ra khỏi phòng, Thẩm Hương Nhi qua lớp khăn đỏ, nhìn lại nơi nàng đã sống suốt bảy năm, một “ngôi nhà” chưa từng thuộc về nàng.

 Căn phòng nhỏ nàng ở suốt bảy năm qua vốn là của

Thẩm Xuân Hoa, phải ở chung phòng với nàng, nên Thẩm Xuân Hoa ngày ngày ghét bỏ vì nàng chiếm phòng của nàng ta. Hai bộ y phục trong tay nải mang theo, vá víu mặc nhiều năm thực ra cũng là đồ của Thẩm Xuân Hoa không thèm mặc đưa cho nàng.

Dù ở trong cái nhà này bảy năm, nhưng không có vật dụng nào thuộc về nàng, thứ duy nhất nàng có chỉ là góc nhỏ để ngủ.

Nghĩ vậy, nàng chợt nhận ra rời khỏi nơi này cũng tốt.

Cuối cùng, nàng quyết tâm theo bà mối rời đi. Sau đó, nàng được đỡ

lên một chiếc kiệu đơn giản và rồi bị khiêng đi mấy dặm đường, tiếng nhạc cũng chẳng thể làm không khí vui vẻ hơn.  

Khi nghe thấy tiếng mọi người ở xung quanh, nàng biết mình đã đến thôn An Khê, tiếng bàn tán của đám đông xung quanh vang lên: “Ôi chao, thật sự là bà mối Trần đã giới thiệu thành công hôn sự này à…?”

“Chậc chậc, thời này vẫn còn người bán nữ nhi chỉ vì mấy đồng bạc sao?”  

“Không phải vậy, tôi nghe nói bên kia cũng là đứa trẻ không phụ mẫu, bị bá mẫu ép bán đấy…”

“Ai có phụ mẫu mà lại làm ra chuyện bán nữ nhi chứ. Nghe nói đứa con trai nhà họ Trần hôm qua còn suýt chết, đâm mấy mũi kim mới giúp hắn không tắt thở… cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cưới về cũng là làm góa phụ mà…”  

“Thời buổi này, làm góa phụ còn hơn là ra ngoài chết đói…”  

“Ai da, nói đến góa phụ thôn chúng ta cũng không ít đâu, mấy năm trước nam nhân đều bị bắt đi tòng quân hết rồi, nào có mấy ai trở về…”

Tiếng bàn tán trong đám đông dần dần trở nên mang theo mấy phần cảm khái.

Quả thực thôn An Khê lớn hơn thôn Bình Khê nhiều, dân số cũng đông

hơn, nhưng mấy năm trước, khi chiến tranh nổ ra, thanh niên trai tráng trong thôn An Khê cơ bản đều phải ra trận, giờ chiến tranh đã kết thúc, nhưng có bao nhiêu người trở về? Thời buổi này góa phụ nhiều cũng không lạ, phong tục thay đổi, ai không giữ được tiết nghĩa mà muốn tái giá thì cứ đi tiếp thôi.  

Lúc này ở thôn An Khê nhộn nhịp hơn nhiều so với thôn Bình Khê,

người tò mò về tân nương cũng đông hơn, một đám người theo đoàn rước dâu tới nhà họ Trần để chứng kiến lễ thành thân.

Nhà họ Trần ở thôn An Khê cũng được coi là một hộ khá giả, trang

trí so với nhà họ Thẩm qua loa thì ở đây tỉ mỉ hơn nhiều, trong ngoài đều nhìn rất vui vẻ, cả cây trong sân cũng phủ đầy lụa đỏ. Giữa tiếng pháo nổ vang, bà mối dìu Thẩm Hương Nhi xuống kiệu, nàng nhấc nhẹ góc khăn che mặt và nhìn thấy bàn thờ cúng trời đất đã được bày biện sẵn trong sân, bên cạnh còn buộc một con gà trống lớn.

Thẩm Hương Nhi biết tân lang bệnh nặng không thể xuống giường, nên

bà mối để nàng bái đường với một con gà trống cũng chẳng có gì là lạ, bị khăn che mặt ngăn cách, nàng như một con rối gỗ bị điều khiển theo từng động tác, hoàn thành màn lễ bái.  

Sau đó là một loạt những tiếng nói, nàng không rõ là ai đang nói:

“Dẫn vào phòng tân hôn đi, đợi khách tản rồi dẫn nàng đến phòng của Đại Lang ngồi một lát.”

Có người đỡ nàng vào một căn phòng, đặt nàng ngồi trên giường, rồi

giọng nói quen thuộc của bà mối vang lên: “Tâng nương có thể tháo khăn che mặt rồi!”

Nói xong, không biết ai đó đã giúp nàng vén tấm khăn che mặt lên, Thẩm Hương Nhi có chút bất ngờ, ngay lập tức thấy trong phòng có không ít người, ngoài cửa sổ dường như cũng có người dòm ngó, sau đó không biết là người nào thốt lên: “Tân nương thật xinh đẹp!”

Thẩm Hương Nhi nhìn thấy ánh mắt mọi người đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó là tiếc nuối, trong lòng nàng cũng hiểu họ tiếc cho điều gì. Nhưng lúc này nàng không thể để ý đến những điều đó, chỉ có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng gần giường.

Nghĩ rằng đó chính là người nhà chồng của nàng, may thay bà mối cười nói trước, rồi giới thiệu từng người cho nàng.

Người đứng gần nhất, tuổi chưa đến bốn mươi, chính là mẹ chồng nàng sau này, Tiêu thị.

Bà ấy trông có dịu dàng hiền lành, có lẽ do lâu ngày không phải làm việc đồng áng nên nhìn vẫn trẻ trung, nhưng lông mày lại đầy vẻ sầu muộn, chắc hẳn là vì đứa con bệnh tật và người trượng phu đi tòng quân mãi chưa trở về.

Đằng sau là một bà lão khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc, chắc đó là mẫu thân của mẹ chồng nàng.

Phía sau nữa là những nữ nhân, hầu hết là chị em dâu, em gái nhà họ Tiêu đến phụ giúp.

Vì đây là đám cưới để giải xui, mọi người cũng không có tâm trạng

chuyện trò thân mật, chỉ nhận biết người này người kia với họ hàng, Tiêu thị liền lên tiếng: “Đi đường xa đến đây cũng mệt rồi, lát nữa ta sẽ cho người đem thức ăn lên, ngươi ăn xong thì nghỉ ngơi trong phòng, lát nữa sẽ dẫn ngươi đi gặp Bách ca nhi.”

Thẩm Hương Nhi gật đầu cảm ơn, không hỏi thêm gì khác.

Thấy vậy, bà mối cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ta biết Thẩm

Hương Nhi bị Đào thị lừa gả đi, suốt đường đi bà ta lo nàng không biết, sợ đến lúc biết sự thật sẽ không chấp nhận mà khóc lóc ở đây. Giờ thấy nàng đã có tính toán, ngoan ngoãn biết điều, bà ta mới yên tâm rằng mình đã hoàn thành tốt hôn sự này.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *