[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 6

Trong nhà vì Trần Vân Bách phải mời đại phu và uống thuốc trong thời gian dài, thậm chí đã phải bán đi vài mảnh ruộng của tổ tiên. Trước đây, mọi việc đồng áng đều do Trần Yến Chi một mình gánh vác, hắn không bao giờ phàn nàn hay nghĩ đến chuyện chia nhà, cô nhi quả phụ như bà sao dám đòi hỏi thêm.

Sau đó Trần Yến Chi cũng bị bắt đi tòng quân, trong nhà không còn nam đinh, bà không thể làm việc nặng, đành phải cho thuê hết ruộng đất. May mắn thay, dù nam đinh nhà họ Trần đều bị bắt đi tòng quân, nhưng ít ra cũng được miễn thuế, ruộng đất cho thuê đổi lấy lương thực cũng đủ ăn, bán bớt một vài mảnh cũng đủ duy trì việc chữa bệnh cho Trần Vân Bách.

Mẫu thân của Tiêu thị cũng hiểu rằng lúc này nữ nhi của mình chỉ biết đau lòng, nhắc chuyện này nữ nhĩ cũng không nghe lọt vào tai, cuối cùng bà nhắc nhở: “Nàng thê tử nhỏ của ngươi làm việc cũng rất nhanh nhẹn, mấy ngày nay đều sớm dậy nhóm lửa nấu cơm chờ ngươi, nói ra cũng là số khổ, bị bá mẫu bán đi chỉ vì ít bạc…”

Tiêu thị nghe mẫu thân nhắc đến Thẩm Hương Nhi, cũng nhớ lại ấn tượng về nàng mấy ngày qua, trong tang lễ bà chỉ lo đau buồn, nhiều việc đều do nàng gánh vác thay, học hỏi cũng rất nhanh, nhìn một lần đã biết cách đối ứng với thân thích. Nàng quả thật là một cô nương đảm đang, nếu Vân Bách còn sống, khỏe mạnh, lấy được người thê tử như nàng, không biết sẽ hạnh phúc biết bao…

Nghĩ đến Vân Bách lại khiến bà đau lòng, bà lau nước mắt, gật đầu nói: “Con biết rồi, đợi qua kỳ tang của Vân Bách, nếu nàng muốn về nhà, con sẽ để nàng đi.”

Thẩm Hương Nhi không biết quyết định của Tiêu thị, nhưng những ngày tiếp theo, Tiêu thị gần như không ra ngoài, mọi việc trong nhà đều giao cho nàng quản lý, thậm chí chỗ cất lương thực trong nhà cũng nói cho nàng biết. Ban đầu, Thẩm Hương Nhi rất lo lắng khi tiếp nhận việc quản lý gia đình, nhưng dần dần phát hiện ra Tiêu thị thật sự không có tâm trí quản việc, ngoài bữa ăn hàng ngày, thì bà ấy vẫn luôn đóng cửa phòng không chịu ra, nàng cũng dần quen với cuộc sống mới này.

Dù công việc vẫn là nấu cơm, giặt giũ, nuôi gà vịt, quản lý việc nhà, thi thoảng làm việc đồng áng ở sau vườn, nhưng mỗi ngày nàng lại được ăn no. So với những ngày ở nhà họ Thẩm, nàng càng cảm thấy như vậy thật hạnh phúc, chỉ là thân phận quả phụ, ra ngoài phải dè dặt.

Thoáng chốc đã ba năm trôi qua, Thẩm Hương Nhi càng lớn càng xinh đẹp, vóc dáng và ngũ quan đều phát triển không tồi, có lẽ vì ở nhà họ Trần không ai khắt khe chuyện ăn uống, nàng không những cao lên rất nhiều mà nét mặt ngây thơ ngày nào cũng đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ yêu kiều, đường cong thướt tha. Gương mặt xinh đẹp, nếu nàng khoác lên mình lụa là gấm vóc, e rằng nói nàng là tiểu thư nhà quyền quý cũng có người tin.

Ngày này lại đến, chính là ngày giỗ của Trần Vân Bách, Tiêu thị cũng từ nhà mẹ đẻ trở về cùng nàng chuẩn bị lễ cúng. Tiêu thị nhìn Thẩm Hương Nhi yên tĩnh kiều diễm, làm việc nhanh nhẹn, vốn định sẽ nói chuyện trước kia bàn tình sau khi cúng xong, nhưng không kiềm được mà lên tiếng trước: “Hương nhi, Bách ca cũng rời trần thế được ba năm rồi, trước đây không nói với con là vì mong có người thay nó giữ lễ tang. Nay kỳ tang cũng qua, ta sớm đã suy nghĩ, con vẫn còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp như vậy, ngày mai con trở về nhà mình đi, rồi tìm được một chỗ tốt mà tái giá cũng hay…”

Không đợi Tiêu thị nói hết, Thẩm Hương Nhi vội vàng lên tiếng: “Mẫu thân, con… con không muốn về, con muốn suốt đời giữ tiết cho Vân Bách, xin người… đừng bắt con về có được không? Có phải con đã làm gì không tốt không?”

“Hương nhi, ta biết con là đứa nhỏ tốt, vì biết vậy, nên ta mới nghĩ cho con sau này. Mẫu thân cũng từng có suy nghĩ như con, nhưng một mình sống đơn độc ngày dài tháng rộng thật khó lòng vượt qua… bao năm qua, ta cũng… cuối cùng…”

Tiêu thị không nói rõ ra, Thẩm Hương Nhi cũng hiểu, hơn một năm trước, mẫu thân của Tiêu thị đã nhiều lần khuyên bà về nhà, nhi tử và trượng phu đều đã mất, sao có thể tiếp tục sống như vậy. Bà ấy muốn Tiêu thị thoát ra khỏi nỗi đau mất trượng phu mất nhi tử, thi thoảng lại kéo bà về thăm họ hàng, sau đó bắt đầu giới thiệu người để nói chuyện hôn nhân.

Tiêu thị vốn ngàn lần không muốn, rồi tình cờ gặp người vừa ý, đối phương cũng là người có nương tử mất sớm, từ đó đến nay vẫn sống độc thân. Cả hai đều không có ý định tái hôn, nhưng bị người nhà tác hợp, sau nhiều lần gặp gỡ trò chuyện thì phát hiện cũng có điểm tương đồng, cả hai đều kiên nhẫn chăm sóc người bệnh suốt nhiều năm, lại rất trọng tình nghĩa.

Dần dần, bà cũng xiêu lòng muốn tái giá. Dù không có lý do gì để giữ lễ tang cho nhi tử, nhưng bà vẫn kiên quyết đợi đủ ba năm tang của Vân Bách mới đồng ý tiếp tục bàn chuyện hôn nhân, đối phương cũng không có ý kiến và chờ đợi cùng bà. Để tiện cho việc qua lại, Tiêu thị đã trở về nhà mẹ đẻ sống hơn nửa năm nay. Thẩm Hương Nhi cũng hiểu lý do bà trở về nhà mẹ đẻ.

Mẹ chồng tái giá nàng tất nhiên không cản trở, nhưng bà lại mong nàng sau này cũng về nhà để suy nghĩ việc tái giá. Nàng có thể về đâu, về nhà bá mẫu sao? Nàng không hề muốn. Trong thời gian Tiêu thị không có nhà, bá mẫu cũng nghe ngóng được điều này, bà ta không biết xấu hổ lấy danh nghĩa thăm cháu gái mà nhiều lần đến tìm nàng, ngầm ám chỉ rằng nhà bá mẫu sống rất khó khăn, muốn nàng nhớ ơn nuôi dưỡng mà hỗ trợ.

Thẩm Hương Nhi không muốn gây ồn ào, đành phải tìm cớ đuổi đi, Đào thị đầy oán trách rời đi nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Lúc này, nàng trở về nhà họ Thẩm chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

Thẩm Hương Nhi không giấu giếm lý do thực sự nàng không muốn rời nhà họ Trần nữa, nàng thẳng thắn nói: “Mẫu thân, thực ra con không tiếp xúc nhiều với Vân Bách, thật sự không có tình cảm sâu đậm… nhưng con thật lòng muốn giữ tiết cho chàng suốt đời. Con không quan tâm về sau, con thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, nếu con về nhà họ Thẩm, bá mẫu con…”

Nói xong, nàng kể lại việc Đào thị mấy ngày qua đến nhà đòi lương thực.

Tiêu thị nghe xong vừa tức giận vừa thương xót nàng: “Cái bà bá mẫu của consao lại không biết xấu hổ như vậy! Thôi được, ngôi nhà đó con về chắc cũng sẽ lại bị bán đi lần nữa.”

Nghĩ đến cảnh nàng phải ở lại nhà họ Trần thủ tiết một mình trong những năm tháng dài đằng đẵng kia, Tiêu thị không khỏi lo lắng, khẽ nhắc nhở: “Chỉ là Hương Nhi à, lần này ta trở về nhà mẹ đẻ, chẳng bao lâu sau sẽ tái giá. Từ đây, ta sẽ hoàn toàn rời khỏi nhà họ Trần. Nếu con tiếp tục ở lại, mọi chuyện trong nhà này sau này sẽ do trưởng thôn và tộc trưởng quyết định, ta e rằng chẳng còn chút tiếng nói nào để giúp con nữa. Còn về phần ruộng đất thuộc về nhà họ Trần, ai cũng không thể mang đi được. Nếu con tiếp tục thủ tiết, họ có lẽ sẽ không can thiệp vào, thậm chí còn thêm phần chiếu cố. Nhưng con không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngày sau nếu muốn tái giá hay gặp việc gì, tất cả đều phải nghe họ định đoạt, con nghe hiểu rõ điều này chứ?”

Thẩm Hương Nhi nghe vậy liền thấu hiểu nỗi lo lắng của Tiêu thị. Sau khi bà ấy rời đi, nhà họ Trần sẽ chẳng còn trưởng bối nào đứng ra làm chủ. Nếu nàng muốn tái giá mà không có nhà mẹ đẻ che chở, tất cả sẽ phải theo sự sắp đặt của trưởng thôn cùng các bậc trưởng lão trong tộc. Dẫu không tái giá, nếu họ quyết định đưa ai đó tới kế thừa ruộng đất nhà họ Trần, nàng e rằng cũng chẳng có quyền cất lời phản đối.

Nhưng hiện tại, nàng chẳng có con đường nào khác. Cuộc sống hiện giờ tuy không lý tưởng, nhưng cũng không quá tệ bạc. Thẩm Hương Nhi kiên định gật đầu: “Con hiểu mà. Con vẫn nguyện ý ở lại nhà họ Trần.”

Tiêu thị nghe vậy thì cũng không nói thêm lời nào. Hai người cùng nhau lên mộ phần, thắp hương đốt vàng mã. Sau khi hoàn tất nghi thức cúng tế, Tiêu thị thấy Thẩm Hương Nhi lại từ trong giỏ lấy ra thêm một xấp giấy hương, không khỏi tò mò hỏi: “Sao lại chuẩn bị thêm một phần nữa vậy?”

Thẩm Hương Nhi ôm xấp giấy, lặng lẽ bước về phía một nấm mộ nhỏ bé nằm gần đó. Lúc này, Tiêu thị mới hiểu ra, đó chính là ngôi mộ trôn y phục và mũ mã của Trần Yến Chi, vị tam tiểu thúc, đã được lập vào năm ngoái.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *