Đôi tay được giải thoát, Thẩm Hương Nhi mới có thể ngồi dậy, tay chân bủn rủn mặc lại y phục. Nhưng dây áo yếm bị đứt, không buộc lại được, áo ngoài cũng mặc mãi không chỉnh tề. Lúc này, y phục của nàng xộc xệch, tóc tai rối bù, nếu trên đường về bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng đã làm chuyện gì đáng ngờ.
Nàng sợ bị kẻ xấu làm nhục, nhưng nàng càng sợ chết hơn. Nàng khó khăn lắm mới có một cuộc tốt, nàng không muốn chết. Nàng nghĩ dù hôm nay thật sự bị kẻ đó làm nhục, nàng cũng không dại dột đi tìm cái chết, nhưng nàng vẫn sợ, sợ người trong thôn cho rằng nàng không đứng đắn, kéo nàng đi dìm lồng heo.
Thẩm Hương Nhi càng nghĩ càng sợ, không kìm được mà khóc, lại sợ người khác nghe thấy nên cố gắng bịt miệng không để phát ra tiếng.
Trần Yến Chi kéo tên Lại Tử bị đánh ngất qua một bên rồi trói hắn ta lại, chuẩn bị lát nữa mang về báo cho trưởng thôn. Hắn kiên nhẫn chờ tiểu cô nương chỉnh trang xong sẽ xuống núi, nhưng bỗng dưng lại nghe thấy tiếng khóc thút thít của nàng.
Hắn vốn cho rằng nữ nhân rất phiền phức, nhưng nghĩ đến việc nàng suýt chút nữa đã bị làm nhục, nên hắn vẫn mở miệng an ủi: “Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay. Xuống núi ta sẽ báo cho trưởng thôn xử lý tên bỉ ổi này, sau này nửa chữ cũng không nhắc đến ngươi. Ngươi… nếu đã chỉnh trang xong, thì cùng ta xuống núi trước đi.”
Thẩm Hương Nhi lần đầu nghe thấy giọng nam nhân, giọng nói trầm ấm, lại có sức thuyết phục kỳ lạ.
“Ta… nhưng… dây áo của ta không buộc được, ta không thể cứ thế này xuống núi.” Lời nàng lộ rõ sự bất an, giọng nói run rẩy yếu ớt.
Trần Yến Chi lúc này mới quay người đối diện với nàng. Nàng mắt ngấn lệ nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, y phục trước ngực bị rách, tay nàng cố gắng giữ chặt nhưng vẫn lộ ra làn da trắng muốt, sáng rực dưới màn đêm. Nếu nàng thực sự xuống núi trong bộ dạng này, bị người ta thấy thì thật sự là không ổn.
Hắn phiền muộn một lát, rồi đi sang bên lấy túi hành lại, lục ra một chiếc áo choàng và ném cho nàng.
Thẩm Hương Nhi ngây người nhìn chiếc áo choàng màu xanh đậm trong tay. Áo rất lớn, là kiểu của nam nhân, nhưng ban đêm người khác cũng khó mà phân biệt. Nàng vội khoác lên, thắt chặt dây, còn đội cả mũ lên. Dù trong thôn không ai mặc kiểu áo choàng này, nhưng chỉ cần người khác không biết bên trong là nàng là được.
Thấy nàng cuối cùng đã chỉnh trang xong, hắn không nhìn nàng nữa, mà đi trước xách hành lý, Thẩm Hương Nhi cũng cúi đầu lặng lẽ đi theo, không quá xa cũng không quá gần.
Đi chưa bao lâu đã đến chân núi, Trần Yến Chi nhìn thấy phía trước có người, liền thấp giọng dặn: “Lát nữa ngươi tự về nhà đi. Ta sẽ xử lý tên kia, ngươi cứ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, đừng nghĩ nhiều.” Hắn vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng sợ cô nương này trở về nghĩ quẩn mà tự sát, không khỏi nói thêm vài câu.
Thẩm Hương Nhi nghe xong, gật đầu, trong lòng đầy cảm kích, nhưng nghĩ đến những gì xảy ra tối nay, lẽ ra nàng phải báo đáp hắn một chút. Nhưng thân phận quả phụ của nàng thực không tiện dính líu đến nam nhân lạ mặt. Nhưng nàng còn mặc áo choàng của hân, bây giờ hắn liền đi về sao? Sau này làm sao trả áo cho hắn được đây?
Hắn dường như nhìn thấu sự phân vân của nàng, bèn nói: “Áo không cần trả, ngươi cứ giữ lấy.”
Nói xong, hắn bước nhanh về hướng thôn làng mà không ngoái đầu lại.
Thẩm Hương Nhi cúi đầu nhìn áo choàng trên người, rồi chọn con đường ít người qua lại mà về nhà.
Trần Yến Chi rời thôn sáu năm rồi, dù trong thôn có vài thay đổi, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, vẫn dễ dàng tìm đường đến nhà trưởng thôn Trần Yến Dương.
Lúc này, nhà Trần Yến Dương vừa dùng bữa xong, cổng sân còn chưa đóng, Trần Yến Chi liền đi thẳng vào sân. Người bên trong nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn ra ngoài, ban đầu có chút hoảng sợ, rồi nhận ra đó là người sống, liền đứng dậy nắm lấy hắn không ngừng hỏi: “Yến Chi, là Yến Chi phải không? Ngươi, ngươi còn sống sao!”
So với trước khi tòng quân, Trần Yến Chi đã cao lớn hơn rất nhiều, sớm đã cao hơn ông ấy hai cái đầu. Sáu năm rồi, thiếu niên đã thành một nam nhân thực thụ, ngũ quan tuấn tú trở nên sắc nét, khí chất cũng trầm ổn hơn, trên người còn mang một vẻ sắc lạnh. Nếu không phải vẫn mang dáng dấp của người nhà họ Trần, ông ấy cũng có phần khó tin.
Trần Yến Chi gật đầu, gọi một tiếng Yến Dương ca. Ông nội của bọn họ là huynh đệ, cho nên hai người cũng chính là huynh đệ trong tộc, chỉ là Trần Yến Dương lớn hơn hắn mười mấy tuổi, thêm nữa có lẽ do cả đời lam lũ với công việc đồng áng nên nhìn già hơn tuổi rất nhiều, trông giống thế hệ trưởng bối hơn.
Trần Yến Dương kéo hắn ngồi xuống, bảo nương tử của mình là Chu thị đang ngỡ ngàng đứng bên nhanh chóng làm thêm món ăn, rồi bày rượu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng kể cho t tình hình nhà họ Trần hiện nay cho hăn nghe.
Nghe thấy Trần Vân Bách trong lúc bệnh tật đã cưới một tiểu thê tử để xung hỉ, nhưng sau đó vẫn vì bệnh nặng mà qua đời, tẩu tẩu thì cũng đã tái giá, nay trong nhà chỉ còn lại thê tử của cháu trai cưới về để giải xui đó. Biết nhà họ Trần không còn ai khác, mắt Trần Yến Chi thoáng lộ ra vẻ bi thương, dù đã quen với sống chết trên chiến trường nhiều năm, nhưng khi nghe tin người thân của mình đã không còn, hắn vẫn không khỏi buồn lòng.
Trần Yến Dương vội giải thích: “Tẩu tử ngươi đã mất trượng phu, nay lại mất đi nhi tử, tái giá cũng là điều dễ hiểu. May thay, tiểu thê tử của Vân Bách nhà ngươi cũng là người hiền lành giữ lễ tiết, hiện tại trong nhà mọi thứ vẫn đủ đầy, nàng cũng không quên hàng năm cúng bái tổ tiên nhà ngươi, người trong thôn đều rất khen ngợi nàng.”