[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 10

Trần Yến Chi tiễn người đi xa, rồi mới đóng cổng sân lại, hắn quay người nhìn cô nương vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó. Hắn liếc nhìn qua ngôi nhà không có gì thay đổi về bố cục, rồi mới mở lời hỏi: “Trong nhà còn phòng nào trống để ở được không?”

Thẩm Hương Nhi lúc này mới dần hoàn hồn, nàng nhận ra trong nhà họ Trần vừa có thêm một người. Nàng không khỏi liếc nhìn hắn, trong lòng bất chợt nhớ đến chuyện đêm nay, khi hắn cứu nàng ở trên núi. Chuyện ấy khiến nàng vừa xấu hổ, vừa không thể không cảm kích và cảm thấy may mắn, tâm trạng thật sự có chút phức tạp.

Người cứu mạng nàng, nếu là bất kỳ ai khác thì không nói làm gì, nhưng lại chính là tam thúc của phu quân đã khuất của nàng. Sau này nàng còn phải tiếp xúc, chung sống với hắn, khiến lòng nàng tự dưng lại cảm thấy rối bời.

Thấy nàng không đáp lại, Trần Yến Chi nghĩ rằng với một nữ tử như nàng, hắn chẳng khác gì kẻ xa lạ. Chắc hẳn là nàng không muốn ở chung dưới một mái nhà với một nam nhân xa lạ. Hắn bèn tiếp lời: “Ngươi đừng lo, ta chỉ tạm thời ở lại đây vài ngày. Nhà họ Trần còn một căn nhà cũ bỏ hoang từ lâu, chắc vẫn còn ở được. Ngày mai ta sẽ tìm trưởng thôn, xem có thể nhờ người sửa sang lại được không. Khi sửa xong, ta sẽ dọn ra ngoài.”

Thẩm Hương Nhi lúc này mới nghe rõ, thấy hắn hiểu lầm ý mình, nàng vội xua tay: “A, không, không phải… không phải vậy! Làm sao có thể để thúc dọn ra ngoài được? Trong nhà vẫn còn phòng trống. Chỉ là khung giường trước đây đã bị tháo ra, để ở phía sau. Ta… ta sẽ dẫn thúc đi xem ngay!”

Nói xong, nàng hoảng loạn dẫn hắn vào nhà chính. Nhà họ Trần không lớn, hiện tại chỉ có hai người, nên phòng ốc chắc chắn là đủ dùng. Nhà có tổng cộng bốn phòng, bên cạnh còn có một nhà bếp.

Hai phòng trước sau thực chất là một gian lớn được chia đôi, nên phòng nàng ở từ khi vào nhà cũng khá nhỏ. Phòng phía sau vốn là nơi Tiêu thị ở, sau khi bà ấy rời đi, đồ đạc cũng đã được dọn sạch, hiện đang để trống. Phòng chính giữa là nhà chính, thường dùng để chứa thóc lúa, đậu vàng thu hoạch được, đôi khi cũng dùng để ăn cơm. 

Phòng bên phải là nơi Trần Vân Bách, người đã khuất, từng ở nhiều năm. Sau khi hắn qua đời, đồ đạc trong phòng phần lớn đã được mang đi đốt. Người ta bảo rằng giường của người mắc bệnh lâu năm không nên giữ lại, vì vậy cũng tháo ra đốt đi. Cho nên, phòng đó hiện tại cũng không thích hợp để ở.

Trần Yến Chi đặt bọc đồ xuống nhà chính, rồi theo Thẩm Hương Nhi đi xem hai phòng trống kia. Hắn nhìn qua từng phòng, không khỏi khẽ nhíu mày. Vì hai người là cô nam quả nữ, để tránh điều tiếng, lẽ ra hắn nên chọn phòng của Trần Vân Bách, nơi cách xa nàng nhất. Nhưng phòng đó, dù người đã mất vài năm, thì vẫn còn đặt bài vị, dán đầy phù chú, và rải cả tro giấy cháy. Hắn thật sự không tiện dọn sạch những thứ này để vào ở ngay khi vừa trở về.

Cuối cùng, đứng trước phòng của Thẩm Hương Nhi, hắn không nói rằng căn phòng này từng là nơi hắn ở trước khi rời nhà. Cân nhắc tình cảnh hiện tại, hắn ngẩng đầu nói với nàng: “Ngươi dọn vào phòng lớn phía sau đi, ta sẽ ở phòng này.”

Không phải hắn chê nàng chiếm chỗ của mình mà đuổi nàng đi. Nhưng phòng phía sau không chỉ rộng rãi hơn, mà còn gần nhà xí cạnh vườn rau phía sau, tiện cho nàng hơn. Nếu hắn ở phòng đó, nàng muốn đi nhà xí vào ban đêm sẽ phải vòng ra cổng trước, đi quanh tường ngoài để ra phía sau, hoặc phải đi qua phòng lớn đó mới ra được cửa hậu. Còn hắn, vốn không có nhiều đồ đạc, không cần ở phòng lớn làm gì. Là nam nhân, hắn cũng không ngại việc đi vòng ra sân vào ban đêm để đến nhà xí.

Thẩm Hương Nhi nhận ra hắn nhường phòng lớn là vì nghĩ cho nàng, trong lòng không khỏi cảm kích. Nàng cũng thấy xấu hổ vì những suy nghĩ lung tung trước đó. Nàng gật đầu đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ đạc, rồi lại ngừng lại, giải thích về phản ứng lúc nãy: “Lúc trước ta không trả lời ngay, không phải vì không hoan nghênh thúc trở về, mà do mọi chuyện quá đột ngột, ta nhất thời chưa phản ứng kịp”

Trần Yến Chi đang giúp nàng chuyển mấy rương lớn sang phòng mới, nghe vậy chỉ gật đầu, phản ứng nhạt nhẽo, như thể chưa từng để tâm hay bận lòng về chuyện đó.

Xác định xong việc chuyển phòng, cả hai bắt đầu bận rộn dọn dẹp. Thẩm Hương Nhi tự sắp xếp lại phòng ở của mình, còn Trần Yến Chi giúp nàng chuyển đồ lớn xong thì ra mái che chứa củi, bắt đầu lắp lại khung giường. Khi chuyển tấm ván giường, hắn bất ngờ thấy một mảnh vải quen mắt trong đống củi. Hắn nhặt lên xem, đó chính là chiếc áo choàng hắn cho nàng mượn tối nay.

Khi mở áo choàng ra, một chiếc áo vải hoa rách và một mảnh vải trắng nhỏ rơi xuống. Hắn lập tức hiểu ra, đây là quần áo bị xé rách và cả áo lót của nàng được giấu trong này. Xấu hổ tột độ, hắn vội vàng nhét lại chỗ cũ.

Đúng lúc Thẩm Hương Nhi cầm khăn ướt đến để lau bụi trên khung giường, vừa bước vào đã thấy đống quần áo bị lôi ra. Nàng chợt nhớ ra mình đã giấu chúng, định ngày mai âm thầm mang đi tiêu hủy. Giờ chủ nhân chiếc áo choàng đang ở đây, nàng không thể không trả lại. Lúc trước nàng đã cẩn thận sờ qua chất vải của áo choàng, thấy rõ đó là loại tốt, chắc chắn không hề rẻ. Nếu không vì tốt bụng cho nàng mượn, hẳn là hắn thường dùng nó. Nếu hắn biết nàng định giữ lại, không chừng sẽ thầm mắng nàng.

Nàng vội bước tới, gấp gọn áo choàng, vừa cười vừa nói với hắn: “Cái này… ta định mai giặt sạch rồi cất đi, nghĩ sẽ tìm cơ hội trả lại. Giờ người cũng đã ở đây, mai ta phơi khô sẽ trả cho thúc.”

Trần Yến Chi làm sao không biết nàng đang nói lời chữa cháy, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu, rồi tiếp tục làm việc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *