Giữa trưa hè oi ả, ánh nắng như thác đổ, mặt đường nóng bỏng bốc lên từng lớp sóng nhiệt. Người qua đường bị cái nóng thiêu đốt xua đuổi, nên cũng dần thưa thớt.
Con hẻm nhỏ giữa khu phố sầm uất dường như bị tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố lãng quên, nhưng lại bị cái nóng bức của mùa hè lấp đầy không chừa một kẽ hở.
Trong sự tĩnh lặng, một chiếc xe đạp lững lờ trôi qua. Bánh xe lăn qua nắp cống, phát ra tiếng “cạch” giòn tan, vang vọng trong con hẻm chật hẹp, như thể cả thành phố đang âm thầm phản kháng cái nắng gay gắt.
Tô Tảo tựa vào khung cửa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Chỉ vỏn vẹn hơn mười mét vuông, nhưng cô đã dọn dẹp trong sự ngắt quãng suốt nửa tháng qua.
Góc tường xếp ngay ngắn ba chiếc thùng giấy lớn và một vali hành lý, cẩn thận cất giữ mọi dấu vết của hai năm cô sống tại đây.
Căn phòng vẫn sáng sủa, sạch sẽ, y như lúc cô mới dọn đến.
Gió lùa qua hành lang, mang theo cái nóng chẳng kém bên ngoài mặt đường. Hơi nóng vội vã quét qua, tựa như ông chú tính tình nóng nảy ở đầu chợ, chẳng thèm để ý cảm xúc dư thừa trên gương mặt người qua đường, mua thì mua, không mua thì đi cho nhanh.
Tô Tảo thu ánh mắt về, khóe môi khẽ động. Ai bảo gió chẳng hiểu chia ly, chẳng phải nó đang hối thúc cô rời đi sao?
Cô bước xuống lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tầng hai, lịch sự lên tiếng: “Dì ơi, cháu đến trả chìa khóa.”
Cửa sổ kính gợn sóng bên hành lang lọc bớt cái nóng, ánh nắng xuyên qua những ngón tay thon dài của cô, hắt bóng lên tay nắm cửa bằng đồng thau cổ điển. Những đốm sáng mờ tối nhấp nhô trên hoa văn tinh xảo.
Những họa tiết ấy như có sức sống, núp dưới bóng ngón tay để tránh nóng. Cái oi bức của thời tiết dường như được vài bông hoa đồng nhỏ bé xua tan đôi chút.
Từ trong phòng vọng ra một giọng nói thanh nhã: “Chờ chút nhé!”
Ngón tay Tô Tảo khẽ chạm vào cánh hoa trên tay nắm cửa, cô thoáng thất thần.
Hồi mới tốt nghiệp, chính những chi tiết lãng mạn nhỏ bé trong tòa nhà cũ này đã khiến cô xúc động. Cô cắn răng chi hai nghìn tệ để thuê căn gác mái chỉ hơn mười mét vuông kia.
Giờ phải rời đi, điều khiến cô lưu luyến nhất vẫn là những nét sống động mà người khác khó lòng thấu hiểu, những chi tiết tưởng chừng khô khan và lặng lẽ ấy.
“Đến rồi đây!”
Tiếng bước chân đến gần, bà chủ nhà mỉm cười mở cửa.
Một làn gió nhẹ phả vào mặt, góc cửa sổ có khóm hồng leo tinh nghịch tỏa hương thơm nhè nhẹ, len lỏi khắp không gian. Nhiệt độ quanh người dường như giảm đi vài phần.
Gió cũng có tính cách riêng, làn gió này như được dạy dỗ, dịu dàng hơn nhiều. Còn mang theo chút mát lành hòa quyện cùng hương hoa, thấm vào lòng người.
“Tiểu Tô, vội đi thế à? Vào ngồi chút đi!”
“Dạ thôi ạ, lát nữa cháu còn phải bắt xe.:
Tô Tảo đưa cả hai tay, trao túi quà cho bà chủ nhà. Đôi mắt đen láy ánh lên sự chân thành: “Đây là món quà nhỏ tặng dì, cảm ơn dì đã chăm sóc cháu suốt hai năm qua!”
Bà chủ nhà cười rạng rỡ, nhận lấy hộp quà, không giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng: “Tặng dì thật hả?”
Trong chiếc hộp gỗ là một bộ dụng cụ làm vườn thủ công tinh xảo.
Bình thường, bà chủ nhà thích chăm sóc hoa cỏ. Khi quyết định rời khỏi Thượng Hải, Tô Tảo đã đặt làm bộ dụng cụ này, phải chờ suốt hai tháng đơn hàng này mới hoàn thành.
“Thật tinh xảo!”
Giọng nói vui vẻ của bà chủ nhà là phần thưởng lớn nhất cho tấm lòng của Tô Tảo. Bà ấy liên tục cảm ơn, nhưng rồi lại nhíu mày, lẩm bẩm: “Trời ơi, cháu là một cô gái trẻ, làm gì có nhiều tiền tiết kiệm. Dì sao nỡ nhận món quà này!”
Lòng Tô Tảo vốn thấp thỏm được lời đáp của bà an ủi rất nhiều. Ngón tay trong túi áo, nơi bị chìa khóa ép thành dấu, bất giác thả lỏng.
“Dì thích là được rồi ạ!”
Tô Tảo lấy chùm chìa khóa trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên hộp quà, cố tỏ ra thoải mái: “Dì ơi, đây là chìa khóa. Phòng cháu đã dọn sạch sẽ rồi. Nếu dì rảnh, chúng ta có thể cùng nhau lên lầu kiểm tra.”
“Không cần kiểm tra đâu, cháu làm việc, dì tuyệt đối yên tâm!”
Nụ cười của bà chủ nhà khựng lại đôi chút, bà đặt hộp quà lên kệ giày cạnh cửa, khẽ thở dài: “Thế là sắp về rồi sao? Người trẻ tuổi thay đổi công việc cũng là chuyện thường. Cháu giỏi giang thế này, thử thêm vài nơi nữa chứ?”
Tô Tảo mím môi, nụ cười trên mặt vẫn nhàn nhạt, móng tay lặng lẽ bấm vào lòng bàn tay.
Cô cứ chần chừ mãi không trả chìa khóa, chính là vì sợ phải đối diện với những lời như thế này.
Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp khoa múa Đại học Thượng Hải, Tô Tảo vượt qua bao vòng tuyển chọn để gia nhập đoàn múa của Nhà hát Lớn Thượng Hải.
Biên chế chính thức của đoàn múa gắn liền với hộ khẩu, người xếp hàng chi tiền hối lộ không đếm xuể. Tô Tảo vừa ra trường chỉ muốn có cơ hội thể hiện bản thân, cho nên cô cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền ký hợp đồng làm nhân viên thuê ngoài.
Nền kinh tế đi xuống, cái lạnh lan từ trên xuống dưới. Đoàn múa cắt giảm ngân sách, Tô Tảo, một nhân viên thuê ngoài, chỉ trụ được đến vòng thứ hai.
Cô cố giữ giọng mình thật bình thản, không để lộ thêm cảm xúc nào: “Dì ơi, Khê Thành đẹp lắm, có dịp mời dì ghé chơi nhé?”
Tiếng thở dài của bà chủ nhà nhỏ đến mức không thể lọt qua thính giác, bà nhìn Tô Tảo, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tô Tảo trông rất dễ mến, có lẽ nhờ luyện múa từ nhỏ, cô không mang vẻ đẹp rực rỡ phô trương, mà toát lên một khí chất dịu dàng, ấm áp đặc biệt, khiến bất kỳ ai gặp qua cũng muốn nhìn thêm vài lần.
Hai người con trai của bà chủ nhà đều ở nước ngoài. Trong hai năm Tô Tảo ở tầng trên, cô luôn quan tâm, hỏi han, khiến bà xem cô như là một nửa con gái.
Giờ cô sắp rời đi, bà thật sự không nỡ.
Đúng lúc này, điện thoại Tô Tảo rung lên, là nhân viên chuyển phát nhanh đến nhận hàng.
“Dì ơi, chuyển phát nhanh đến rồi, cháu đưa anh ấy lên lầu trước.”
Ba thùng giấy lớn được nhân viên chuyển phát nhanh chia làm hai chuyến xuống tầng một, chất vào thùng xe.
Anh ta thêm Tô Tảo vào WeChat, chụp ảnh các thùng hàng và niêm phong trước mặt cô rồi rời đi.
Bà chủ nhà đứng ở cửa tầng hai, lặng lẽ nhìn Tô Tảo tất bật chạy lên chạy xuống.
Tô Tảo kéo chiếc vali trắng cạnh cửa, đeo ba lô lên vai, bước xuống lầu: “Dì ơi, cháu đi đây!”
Những lời trò chuyện ban nãy chẳng thể đè nén được nỗi buồn chia ly. Bà chủ nhà nắm tay Tô Tảo, vỗ nhẹ liên hồi: “Nếu ở quê không vừa ý, cứ nói với dì. Nhà dì lúc nào cũng chào đón cháu về, không lấy tiền đâu!”
“Vâng!”
Tô Tảo siết chặt tay bà rồi buông ra, cô xoay người, giọng nói cố tỏ ra vui vẻ: “Không lấy tiền thì cháu nhất định sẽ quay lại đấy, dì nói phải giữ lời nhé!”
Bà chủ nhà lưu luyến đi theo Tô Tảo, tiễn cô đến tận cổng tầng một.
Không để ý xem bà còn đứng đó không, Tô Tảo mắt đỏ hoe, cúi đầu bước nhanh qua hai con phố, lên taxi đến ga tàu cao tốc.
Tàu khởi hành, những tòa cao ốc ngoài cửa sổ lùi lại vun vút. Chẳng mấy chốc, tầm mắt chỉ còn một màu xanh bạt ngàn, lúc này nước mắt Tô Tảo mới lặng lẽ rơi.
Bà chủ nhà là người xa lạ mà đối xử với cô như con gái, còn mẹ ruột lại nhiều lần cấm đoán, không cho cô xuất hiện trong tầm mắt bà.
Thật là trớ trêu.
Trời ngoài cửa sổ như được họa sĩ vô tình chấm thêm chút mực, càng lúc càng xanh thẳm.
Tô Tảo chống cằm lên tay, lặng lẽ ngắm màu xanh lam đan xen ngoài cửa sổ.
Nỗi buồn chia ly dần được cảnh sắc như bức tranh sơn dầu xoa dịu, chút kỳ vọng trong lòng lặng lẽ len lỏi.
Quyết định về Khê Thành không phải nhất thời.
Ngược lại, trong sáu năm học tập và sống ở Thượng Hải, càng hiểu sâu về thành phố này, Tô Tảo càng khao khát trở về Khê Thành.
Chỉ là, Khê Thành mà cô ngày đêm nhớ nhung, giờ đã không còn là nhà của cô nữa.
Khê Thành là một huyện thuộc thành phố Lâm Khê, núi xanh nước biếc, dân số chưa đến một triệu người, kinh tế phát triển ở mức vừa phải.
Vài năm trước, thị trấn cổ Bắc Khê cạnh Khê Thành được tu sửa, trở thành khu du lịch 5A, khiến Khê Thành được rút huyện thành quận, kinh tế phát triển nhờ làn sóng du lịch ở Bắc Khê.
Dù Khê Thành cách thị trấn cổ Bắc Khê vài chục cây số, nhưng mà gần đây, nhiều bạn trẻ ở Khê Thành sau khi tốt nghiệp đã chọn trở về làm việc ở Bắc Khê, vừa nhàn nhã vừa thoải mái.
Hai năm làm việc, Tô Tảo nhận ra nhiều bạn học đại học đã rời Thượng Hải.
Thượng Hải phát triển, cơ hội nhiều, nhưng chi phí sinh hoạt cao, nhịp sống nhanh, định cư lại đây rất khó khăn.
Trong hai năm, Tô Tảo theo đoàn múa đi qua hàng chục thành phố lớn nhỏ.
Mỗi thành phố đều có phong cách sống riêng, nhưng trong lòng cô, những đô thị phồn hoa ấy chẳng thể sánh bằng Khê Thành.
Ba tháng trước, trong cuộc trò chuyện với lãnh đạo, Tô Tảo nghe tin đoàn múa sắp cải tổ, ý định trở về quê đã ấp ủ bấy lâu lại mãnh liệt trỗi dậy.
Một buổi sáng sớm, cô tình cờ thấy bài đăng tuyển dụng của một trung tâm dạy múa ở Khê Thành trên mạng xã hội, không do dự, cô liền bật dậy nộp hồ sơ như có ma xui quỷ khiến.
Sau đó, bị cắt giảm, chia tay, vượt qua phỏng vấn, nhận được lời mời làm việc ở Khê Thành, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, như một kịch bản đã được sắp đặt sẵn trong đời cô.
Có lẽ, đã đến lúc phải trở về thật rồi.
Tô Tảo đã tự nhủ như thế khi đưa ra quyết định.
Mặt trời dần nhạt bóng, ngón tay Tô Tảo khẽ vẽ theo đường viền đen vàng trên cửa sổ tàu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Sáu năm ở Thượng Hải, cô đã trưởng thành rất nhiều, cũng nghĩ thông nhiều điều, không còn là cô sinh viên từng khóc lóc lên tàu cao tốc, thề không bao giờ trở về nhà nữa.
Điện thoại rung, cắt ngang dòng suy nghĩ. Là tin nhắn từ môi giới cho thuê nhà.
Lo không có chỗ ở, Tô Tảo đã xem vài căn nhà ưng ý trên mạng. Người môi giới rất nhiệt tình, thêm WeChat của cô và hẹn giờ gặp.
Tàu chưa đến ga, họ đã đợi cô ở nơi hẹn gặp.
Tàu chậm rãi vào ga, cảnh vật ngoài cửa sổ từ những tòa cao ốc hai giờ trước đã đổi thành núi non liên miên và những cánh đồng bát ngát.
Xa xa, núi xanh như tranh, phủ một lớp sương mỏng như lụa, ánh lên sắc xanh mờ ảo. Gần hơn, đồng lúa xanh mướt, xen lẫn những ngôi nhà tường trắng ngói đen, thêm vài nét khói bếp vào bức tranh đồng quê ấy.
Tàu dừng hẳn ở sân ga, cửa vừa mở, luồng khí lạnh trong khoang hòa lẫn dòng khí nóng bên ngoài, nhưng không gay gắt như tưởng tượng.
Tô Tảo kéo vali xuống sân ga, ngắm dãy núi xa, nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Đầu tháng Tám ở Khê Thành, dự báo thời tiết báo nhiệt độ cao nhất trên ba mươi độ, nhưng nhờ núi sông bao bọc, làn gió mang theo chút mát lành, chẳng hề nóng bức.
Hương vị thân quen ùa đến khiến Tô Tảo nhớ lại những mùa hè tuổi thơ chơi đùa bên ao nước. Chớp mắt, bao năm đã trôi qua.
Khê Thành dường như chẳng thay đổi nhiều.
Khê Thành không có tàu điện ngầm, ga tàu cao tốc cũng nhỏ, chỉ hai tầng. Ngoài cổng ra là quảng trường nhỏ, bên cạnh là bến xe buýt và điểm đỗ taxi.
Tô Tảo kéo vali, hòa vào dòng người bước ra ngoài.
Khê Thành vẫn có chút thay đổi. Ánh mắt cô bị thu hút bởi hai cô gái mặc Hán phục, cũng đang kéo vali phía trước.
Hồi mới vào đại học, bạn cùng phòng của Tô Tảo hầu như chẳng ai biết đến Khê Thành. Thời đó, người trẻ chỉ hướng về các thành phố lớn, còn các bậc phụ huynh không ai muốn con cái trở về cái huyện nhỏ tưởng chừng thiếu triển vọng này.
Nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi, thị trấn cổ Bắc Khê của Khê Thành đã lột xác, trở thành điểm đến du lịch độc đáo, thu hút nhiều du khách.
Tô Tảo quẹt thẻ căn cước để ra ga. Trước quảng trường ngoài cổng ga tàu cao tốc, hai cô gái mặc Hán phục bị đám tài xế xe đen bao vây.
“Này cô em, đi du lịch à? Bắc Khê cổ trấn chứ gì? Một trăm tệ, lên xe là đi ngay, hai cô đi chung, thì giá rẻ lắm!”
“Tám mươi, bên anh chỉ tám mươi, không chờ ai, đi liền luôn!”
“Ơ, anh kia không biết luật à? Cô em đừng tin hắn, kiểu gì hắn cũng kéo thêm người ghép xe đấy!”
Cả đám đàn ông túm lấy hai chiếc vali, giằng co không ai nhường ai. Hai cô gái nhìn nhau vài giây, một người khẽ hỏi: “Nhưng mà… Xa cỡ nào vậy ạ?”
“Chừng vài chục cây số thôi! Yên tâm, không lừa hai cô em đâu!”
Cô gái còn lại hơi do dự, nhưng vẫn lấy điện thoại mở ứng dụng gọi xe: “Không cần đâu, chúng tôi gọi xe online được rồi.”
Đám tài xế xe đen nhận ra họ là khách du lịch, giữ chặt vali, rồi chặn đường: “Không lừa đâu cô em, tụi anh không cần dùng ứng dụng, mấy cái nền tảng đó đen tối lắm, chẳng ai nhận cuốc đâu.”
Cô gái gửi yêu cầu đặt xe, nhưng mãi không có phản hồi, bất lực nhìn bạn mình.
Đúng lúc, một tài xế khác chớp thời cơ, gần như lôi kéo vali về phía mình: “Tám mươi, nghe anh, đảm bảo chở tới tận nơi!”
Tô Tảo nhìn cảnh tượng ấy, nắm chặt tay cầm vali. Không ngờ ga Khê Thành từng vắng vẻ giờ lại xuất hiện đám tài xế xe đen chuyên chèo kéo khách du lịch.
Bắc Khê cổ trấn nằm ở ga Bắc Khê, không phải ga Khê Thành. Dù ga Bắc Khê không gần, nhưng trong ký ức của cô, đi xe buýt liên tỉnh đến cổ trấn chỉ tốn hai mươi tệ.
“Không cần, bọn họ đã có người đón rồi.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, xuyên qua đám đông. Một bóng dáng cao lớn, vạm vỡ bước tới, đứng chắn trước đám tài xế xe đen. Anh ta cao hơn hai cô gái cả một cái đầu, dễ dàng giật lại hai chiếc vali từ tay đám tài xế xe đen.
Chênh lệch chiều cao khiến lời từ chối lịch sự của anh mang theo áp lực không thể phản kháng: “Cảm ơn các anh.”
Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau. đám tài xế xe đen định lên tiếng, nhưng chạm phải ánh mắt anh, đều lùi lại.
Khi đám đông tản đi, cả hai cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái cầm điện thoại hủy yêu cầu đặt xe, ngượng ngùng lên tiếng: “À… Cảm ơn anh nhé. Cho em hỏi, anh lấy bao nhiêu tiền xe ạ?”
Tô Tảo nhíu mày chặt hơn. An ninh ở Khê Thành tệ đến vậy sao? Đám tài xế xe đen xe đen này còn cạnh tranh kiểu hạ thấp lẫn nhau…
Cô tức giận kéo vali bước nhanh tới, không thể để đám người này làm xấu đi hình ảnh của Khê Thành được.