Chủ Nhà Thô Kệch 194

CNTK194 – Chương 4

Tô Tảo gật đầu, đứng dậy đi theo sau Khương Uy vào văn phòng, ngồi xuống chiếc ghế anh đưa.

Đại Hắc cũng lon ton theo sau, vui vẻ chui vào phòng máy lạnh.

Vừa vào, nó ngoan ngoãn nằm cạnh chân Tô Tảo, đầu dụi vào bắp chân cô đầy thân mật.

Những ngón tay thon dài của Tô Tảo nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đại Hắc, cả người lẫn chó đều thích thú.

“Nhà sửa xong được gần năm, phòng giữa chưa ai ở. Cô có gì muốn hỏi thêm, để tôi nói luôn.” Khương Uy ngồi trên ghế, tùy ý vắt chéo chân.

Tô Tảo mím môi suy nghĩ, vị trí và môi trường của Khuyển Viện, cô đều ưng ý.

Ánh mắt vô thức lướt xuống, cô đưa tay xoa đầu Đại Hắc, mỉm cười nghĩ, thêm cả người hàng xóm này cũng rất ổn.

Nhà mới, ít hao mòn, cô chỉ lo về giá cả và thời hạn thuê.

Khê Thành dân lưu động ít, nhà thường cho thuê từ một năm trở lên. Lần trở về này, cô chưa chắc mình sẽ ở lại bao lâu, nên chủ yếu tìm nhà ký hợp đồng nửa năm.

“Giá bao nhiêu?” Tô Tảo nghĩ ngợi, quyết định hỏi thẳng.

“Tám trăm một phòng, hai phòng giống nhau, cô chọn cái nào cũng được.”

“Thời hạn thuê thì sao?”

Giá tám trăm khiến Tô Tảo càng động lòng hơn, giờ chỉ còn thắc mắc về thời hạn thuê.

Thực ra khi hỏi, cô đã quyết định rồi. Chỉ cần không phải thuê ba năm, cô sẵn sàng trả một năm tiền thuê. Nếu phải rời Khê Thành sớm, khoản lỗ dưới một năm cô chịu được.

“Một năm trở lên.”

Khương Uy đáp gọn gàng, vừa khéo chạm đúng giới hạn của Tô Tảo.

Tô Tảo dứt khoát gật đầu: “Tôi không có vấn đề gì.”

“Tốt, vậy tôi nói yêu cầu của tôi.” Khương Uy đổi tư thế ngồi, giọng bình thản.

Tô Tảo đáp “Vâng”, nhìn anh, chờ nghe tiếp.

“Gia đình có trẻ con không cho thuê, có thú cưng không cho thuê, khách khứa qua lại nhiều không cho thuê.”

Nghe xong, Tô Tảo vô thức thở chậm lại.

Yêu cầu của Khương Uy chỉ thiếu nước viết thẳng ba chữ “người đàng hoàng” lên bàn.

May mà cô đáp ứng được hết.

Tô Tảo khẽ cong môi, thành thật đáp: “Những điều anh nói, tôi nghĩ mình đều không có vấn đề. Hay là tôi giới thiệu sơ qua về bản thân, để anh yên tâm hơn.”

Thấy giọng Tô Tảo bỗng nghiêm túc, Khương Uy ngồi thẳng, khóe miệng khẽ giật, nét mặt nghiêm nghị thả lỏng đôi chút: “Được.”

Tô Tảo thu tay đang vuốt Đại Hắc, đặt lên đầu gối, lưng cũng thẳng hơn: “Tôi tên là Tô Tảo, tốt nghiệp Đại học Thượng Hải, trước giờ làm việc ở Thượng Hải, vừa về đây, chính xác là hôm qua mới đến.”

“Công việc thì tôi đã nói rồi, tôi dạy múa ở trung tâm trên đường Học Phủ.”

“Hiện tại chưa kết hôn, trong thời gian ngắn chắc cũng không lập gia đình, cũng không nuôi thú cưng.”

Khương Uy “Ừ” một tiếng, nụ cười gượng ban đầu biến mất, sự căng thẳng lúc đầu cũng tan đi.

“Anh chủ nhà còn câu hỏi nào không?”

Khương Uy nhìn Tô Tảo, giọng trầm thấp: “Một năm trở lên, trả tiền thuê cả năm, đặt cọc một tháng.”

Tô Tảo gật đầu: “Tôi không có vấn đề gì. Hôm nay ký hợp đồng được không?”

“Chứng minh thư mang theo chưa?”

Khương Uy tiện tay lấy thẻ căn cước từ kệ hồ sơ, ném xuống trước mặt Tô Tảo: “Nếu mang rồi, hôm nay ký được. Tôi có sẵn giấy tờ đây.”

“Khương, Uy.”

Tô Tảo cầm thẻ, đọc từng chữ, nhận ra anh hơn cô ba tuổi: “Chúng ta gần tuổi nhau nhỉ?”

Khương Uy đang lục tủ tìm sổ đỏ, chẳng nghĩ ngợi gì, liền đáp: “Vẫn lớn hơn một chút.”

Tô Tảo nhìn xuống Đại Hắc đang ngoan ngoãn nằm dưới chân, nuốt lại lời châm chọc.

Chó đã trẻ con, chủ còn trẻ con hơn chó.

“Tôi hiểu chuyện không cho thuê gia đình có trẻ nhỏ, nhưng sao nhà có thú cưng cũng không cho thuê vậy?”

“Đại Hắc tính tình không tốt, không hòa hợp với động vật khác.”

Tô Tảo định hỏi thêm, nhưng cửa kính két một tiếng bị đẩy ra, luồng khí nóng ùa vào.

“Anh Khuyển!”

“Xe của tôi xong chưa?”

Hai tiếng “Anh Khuyển” đâm thẳng vào tai Tô Tảo. Chủ Khuyển Viện là “Anh Khuyển”, chó trong sân là Đại Hắc, quả là trời sinh một cặp.

Người đàn ông không định đi vào, nửa đẩy cửa kính, hét to. Thấy Tô Tảo trong văn phòng, ông ta nhíu mày, bước tới vài bước.

“Cô gái, cô là con gái của Diệp Thu Vân đúng không?”

“Cô không phải đang ở Thượng Hải sao? Như thế nào lại về đây?”

“Cô gái à, kiếm được tiền thì thương mẹ một chút, nghề đó không dễ làm đâu.”

Cái tên Diệp Thu Vân như sấm rền bên tai Tô Tảo, khiến thế giới trước mắt cô dần lùi xa.

“Xin lỗi, chú nhận nhầm người rồi.”

Sắc mặt Tô Tảo càng lúc càng khó coi. Cô đeo ba lô lê vai, cầm ô, khẽ xin lỗi Khương Uy rồi đứng dậy rời đi.

Đại Hắc sủa hai tiếng với người đàn ông, vẫy đuôi đuổi theo cô.

Tô Tảo đi quá nhanh, cửa kính mở rồi khép, hơi nóng tràn vào táp vào mặt. Hai người trong phòng chưa kịp phản ứng thì cô đã đi mất.

Đại Hắc đứng ở cổng, ngóng theo mãi đến khi bóng Tô Tảo khuất hẳn, nó mới cụp tai, chậm rãi lê về ổ.

“Ơ? Sao lại đi rồi?”

Người đàn ông nắm chìa khóa, vừa lùi ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Con bé này giống mẹ y đúc, từ nhỏ đã xinh xắn, sao tôi nhầm được…”

“Chà, nhà cái này đúng là khá lắm, mẹ không cần con, con không nhận mẹ, ai cũng cứng đầu.”

Khương Uy mặt tối sầm, sải bước ra khỏi văn phòng, giật chìa khóa xe treo trên tường, ném cho ông ta, lạnh lùng đuổi khách: “Xe sửa xong rồi, lái đi đi.”

Trên đường về khách sạn, nắng chói chang, ánh mặt trời không chút che chắn trút xuống, biến cả thế giới thành cái lồng hấp khổng lồ.

Tô Tảo đầu óc trống rỗng, thất thần bước đi, quên cả bung ô che nắng.

Mặt trời như cố ý làm khó, đuổi theo thiêu đốt cô. Chỉ đi qua vài con phố, mặt cô đã đỏ rực, da thịt nóng ran đau nhói.

Về đến khách sạn, Tô Tảo vội lao vào nhà tắm, mở vòi nước, hất nước dòng mát lạnh lên mặt.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào gương, đuôi mắt đỏ hoe như thấm đẫm nỗi buồn.

Tô Tảo lại cúi xuống, úp mặt vào khăn ướt.

Gió mát từ khe thông gió lùa qua lưng, lạnh buốt thấu vào xương. Nước nhỏ giọt từ má, rơi xuống bồn rửa, bắn lên những tia nhỏ.

Những giọt nước như mang theo ký ức, kéo cô về quá khứ.

Cô không định liên lạc với Diệp Thu Vân, nhưng mới ngày thứ hai, cái tên ấy đã xuất hiện.

Sáu năm, cô chỉ về đúng hai lần.

Lần thứ nhất, là khi vừa đỗ đại học, cô vui vẻ mua quà về nhà, bị Diệp Thu Vân cầm chổi đuổi ra.

Lần thứ hai, là dì hàng xóm báo nhà bị bán đấu giá, bảo cô về thu dọn đồ cá nhân.

Nói ra cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, Diệp Thu Vân hận cô, vì trong người cô mang dòng máu của người bố nghiện cờ bạc.

Tô Tảo lấy khăn khô, nhẹ lau nước trên mặt, nhớ lại lời người kia nói ở Khuyển Viện.

Thực ra ông ta không ác ý gì, cô hoàn toàn có thể bình tĩnh, khéo léo đáp lại.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, hễ ai nhắc đến gia đình, khả năng suy nghĩ của cô như bị rút sạch.

Dù người ta có ý tốt hay xấu, cô đều không thể phản ứng đúng, chỉ biết chạy trốn.

Da mặt càng bỏng rát, Tô Tảo cố chịu đựng sự khó chịu, lấy túi chườm đá trong tủ lạnh, bọc khăn cẩn thận, áp lên cái má nóng ran.

Làn hơi mát lạnh thấm qua da, tạm xoa dịu cơn đau.

Cô nhìn điện thoại, do dự mãi, chậm rãi đưa tay ra.

Ngón tay vừa chạm vào máy, rồi lại rụt về.

Cô đi vội quá, chưa kịp xin liên lạc của Khương Uy. Giờ quay lại giải thích thì…

Tô Tảo nhíu mày, khẽ thở dài.

Khương Uy vốn đã có thái độ dè dặt, xảy ra chuyện này, cô có thể tưởng tượng ánh mắt xét nét của anh nếu cô quay lại.

Dù rất thích nhà ở Khuyển Viện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tảo vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng.

Tiếng ve ngoài cửa sổ rả rích không ngừng. Tô Tảo quyết định đi nghỉ một lát, chờ chiều nắng dịu rồi đi xem mấy căn nhà khác do môi giới gửi.

Cô bóc một thanh socola, nhét vào miệng. Vị ngọt mượt mà lan tỏa, lấn át tâm trạng rối bời, khiến cô dần bình tâm.

Bốn giờ chiều, sức nóng của mặt trời đã dịu bớt, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ngủ một giấc, Tô Tảo lấy lại chút tinh thần, sắp xếp cảm xúc, theo địa chỉ môi giới gửi, đi xem nhà.

Cây cối hai bên đường héo rũ vì nắng, không khí ngột ngạt bám chặt lấy cô. Cô xem ba căn, nhưng đều như dự đoán, không ổn chút nào.

Một ý nghĩ đã bén rễ trong lòng, khiến cô khó tập trung vào việc khác.

Chẳng biết từ lúc nào, Tô Tảo đã đi đến khu phố cổ phía nam.

Đèn các tiệm hai bên đường bật sáng, ánh sáng vàng nhạt đan xen, loang lổ trên mặt đất, tạo nên không khí mơ màng, ám muội.

Biển hiệu Tiệm tắm chân Tư Viện lấp lánh ánh đèn màu, ánh sáng tím mờ ảo xuyên qua cửa kính, như những bàn tay vô hình, nhiệt tình mời gọi khách qua đường.

Tô Tảo lặng lẽ đứng trước cửa, ánh mắt xuyên qua lớp kính, chạm mắt người phụ nữ ngồi trên sofa.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Tim cô đập nhanh, hơi thở dồn dập.

Là Diệp Thu Vân.

Sau bao năm, Diệp Thu Vân vẫn như trong ký ức sâu đậm của cô.

Mái tóc xoăn sóng lớn buông xõa, đuôi tóc khẽ vểnh, mỗi sợi đều mang nét quyến rũ của năm tháng.

Trong tà sườn xám đỏ rượu, vẻ phong tình được phô bày trọn vẹn, đôi mắt phượng hơi nhướng, ánh nhìn lấp lánh vừa quyến rũ vừa ẩn chứa nỗi u buồn của một đời phong trần.

Tô Tảo hít sâu, lấy hết can đảm bước tới.

Nhưng Diệp Thu Vân chỉ liếc cô một cái, rồi quay người đi thẳng vào trong, chẳng để lại một a ánh nhìn dư thừa nào.

Thời tiết Khê Thành khá thất thường, cái nóng ban ngày bị trận mưa lớn dập tắt. Mưa lất phất dệt thành tấm lưới bạc, bao phủ cả thành phố.

Tô Tảo ngồi một mình trên băng ghế trạm xe buýt, ánh mắt trống rỗng nhìn những vũng nước lớn nhỏ trên mặt đất.

Mưa rơi tí tách, tạo gợn sóng trên vũng nước, rồi hòa tan, mặt nước lại phẳng lặng, chờ giọt mưa tiếp theo.

Tô Tảo cười khổ, tự nhủ mình thật ngây thơ khi vẫn luôn vọng tưởng Diệp Thu Vân sẽ thương cô.

Bao năm qua, sự lạnh lùng và ghẻ lạnh của Diệp Thu Vân rõ ràng như vậy, chẳng hề che giấu.

Người chưa từng thay đổi là Diệp Thu Vân, kẻ mãi vùng vẫy trong ám ảnh, tự dối mình, chỉ có mình cô.

Tô Tảo chống tay lên ghế nhựa, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trên vũng nước, ánh sáng khi co lại, khi lại lan ra theo gợn sóng.

Hơn chín giờ tối, đường phố Khê Thành sạch bóng sau cơn mưa, chẳng còn bóng người.

Một chiếc Jeep Wrangler màu rừng xanh lao qua trạm xe buýt, tiếng phanh gấp xé toạc màn đêm.

Khương Uy nhìn vào gương chiếu hậu, nhận ra bóng dáng quen thuộc, là Tô Tảo.

Anh đạp ga, xoay vô lăng, xe quay đầu, dừng gọn trước trạm xe buýt.

“Sao cô ngồi đây một mình thế?”

Khương Uy nhấn nút, cửa sổ hạ xuống, anh thò nửa người ra, nhìn thẳng vào Tô Tảo.

Tô Tảo ngồi im, như không nghe thấy gì.

Mưa át đi mọi âm thanh.

Khương Uy tắt máy, bước xuống, đi đến bên cạnh cô, nâng giọng nói: “Mưa này chưa ngớt đâu, tối muộn không an toàn. Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Tô Tảo đang thẫn thờ, nghe thấy giọng nói của anh, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át đầy vẻ thất thần: “Sao lại là anh?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *