“Cái gì mà sao lại là tôi? Cô đang đợi ai à?”
Tô Tảo giật mình, hàng rào trong lòng lặng lẽ vỡ tan. Suốt cả một buổi tối, những cảm xúc lẫn lộn đều hóa thành sự bực dọc và tức giận với chính mình.
Đúng vậy, đợi ai chứ?
Cô lại còn trông mong…
“Tôi không biết.”
Tô Tảo lắc đầu, đầu óc rối như tơ vò, chẳng biết nói sao.
“Không biết thì lên xe, về nhà.” Khương Uy bỏ qua câu sau, đáp thẳng.
Tô Tảo nhìn chiếc lá khô xoay tròn trong kẽ nứt mặt đường, không lên tiếng.
“Nhà còn thuê không?”
“Thuê.” Tô Tảo đầu óc rối bời, miễn cưỡng đáp: “Mai được không? Sáng mai tôi đến ký hợp đồng, cảm ơn.”
Mưa đập vào mái che, vang lên lộp bộp, khiến giọng cô càng thêm yếu ớt.
Khương Uy nhìn Tô Tảo đang cúi gằm, mày khẽ nhíu, hỏi tiếp: “Đợi mai làm gì? Tối nay cô còn có việc gì à?”
“Ừ.”
Khương Uy nhìn quanh, đường phố trống vắng, chỉ có mưa đang chảy xối xả.
Giọng anh lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Đêm hôm đứng giữa đường làm gì? Đi, lên xe.”
“Cảm ơn anh, tôi biết anh có ý tốt, nhưng đừng quan tâm đến tôi được không?”
Tô Tảo ngẩng đầulên, nhìn thẳng vàoKhương Uy. Giọng cô rất nhỏ, nhưng đầy bướng bỉnh và kiềm chế, như chú mèo bị thương cuộn mình trong góc tường, xù lông như nhím.
Khương Uy im lặng một lúc, như thể kiên nhẫn bị mài mòn, đưa tay kéo Tô Tảo đứng dậy: “Đi.”
Tô Tảo đau điếng, theo bản năng hất tay anh ra, loạng choạng ngồi lại ghế: “Anh có thể tôn trọng ranh giới một chút không? Tôi nói rồi, đừng quan tâm tới tôi.”
Nhận ra giọng mình cao lên, cô cúi đầu, khẽ thêm một câu: “Cảm ơn.”
“Ranh giới?”
“Ranh giới là để cô đêm hôm mưa gió đứng đây làm ma sao?”
Khương Uy lại đưa tay, nhớ lại cảnh sáng nay Tô Tảo ngồi xổm phàn nàn, anh dừng động tác, giọng trầm trầm nhẹ đi đôi chút: “Đi, không có việc gì thì dọn nhà luôn.”
“Dọn bây giờ á?”
Mưa to? Lại còn vào đêm muộn như vậy?
Tô Tảo chợt nhớ ba thùng đồ gửi ở trạm chuyển phát, sắp hết hạn ba ngày rồi. Cô ngập ngừng ngẩng lên: “Muộn thế này rồi, hay là mai đi, còn nhiều thứ phải sắp xếp…”
“Đồ nhiều thì lại càng phải tranh thủ.”
Khương Uy bước nhanh về ghế lái, gõ vào cửa xe, giục: “Lên xe, nhanh lên.”
Tiếng kim loại nặng nề phá tan mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Tô Tảo. Cô ngẩn người, bước qua vũng nước, tự giác mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”
Lời cảm ơn của Tô Tảo lịch sự mà xa cách, âm cuối lạnh lẽo như vừa trải qua cơn bão.
Xe Jeep khởi động, tiếng động cơ gầm trầm. Đèn pha xé màn mưa, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên mặt đường gồ ghề, mờ mờ vẽ ra lối đi.
Tô Tảo vẫn mặc chiếc váy trắng buổi sáng. Mưa lớn, chỉ vài bước từ trạm xe buýt ra đến xe, tóc và vai cô đã ướt sũng.
Những giọt nước lăn theo sợi tóc, rơi xuống xương quai xanh, hòa cùng đuôi mắt đỏ hoe, phác họa rõ nét tâm trạng Tô Tảo lúc này.
Đèn đỏ bật sáng, Khương Uy nghiêng người, lấy hộp khăn giấy ném về phía cô: “Lau đi.”
Khăn giấy bay tới, Tô Tảo luống cuống, buột miệng: “Sao không ném thẳng vào mặt tôi luôn đi ?”
“Giờ không cảm ơn nữa à? Vừa nãy còn lịch sự lắm mà?” Khương Uy khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười thoáng qua, bật định vị hỏi: “Đi đâu?”
“Khách sạn Tứ Quý.”
Tô Tảo cúi đầu rút vài tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau những lọn tóc ướt dính trên má, khẽ nói: “Anh không hỏi gì về chuyện sáng nay sao?”
Khương Uy nắm vô lăng, mắt tập trung phía trước: “Hỏi gì chứ.”
“Nhưng anh nói không cho thuê nếu có khách qua lại nhiều.”
“Cô có nhiều khách qua lại à?”
“Cũng không.”
Im lặng một lúc, Tô Tảo thở dài: “Mẹ tôi làm ở tiệm massage, dù nhiều năm chúng tôi không liên lạc, nhưng…”
“Tiệm massage thì sao?”
Khương Uy liếc gương chiếu hậu, thấy tâm trạng Tô Tảo vừa khá lên lại chùng xuống: “Tiền làm massage không phải tiền à?”
“…”
Tô Tảo lại bị Khương Uy làm cho cứng họng. Mỗi câu trả lời của anh đều nằm ngoài dự đoán, phá vỡ kịch bản cô tưởng tượng.
Cô nhắm mắt, hít sâu, cố gắng bình tĩnh để giải thích nỗi lo khó nói: “Nhưng như hôm nay, bị người ta nhận ra, xì xào bàn tán, anh không thấy phiền sao?”
“Khuyển Viện mở cửa kinh doanh, người qua kẻ lại cũng nhiều, sau này thường xuyên gặp chuyện tương tự thì sao?”
Tô Tảo càng nói càng gấp, dứt khoát trút hết lo lắng. Dù Khương Uy đổi ý, cô cũng chấp nhận.
Dù sao cô đã định tìm nhà khác rồi, nói rõ sớm, sẽ tốt cho cả hai.
“Ờ, nhưng cô chẳng phải nói bà ấy không cần cô sao?”
Câu nói như boomerang đâm trúng tim, Tô Tảo khựng lại, nghẹn ngào cắn môi.
Cô thấy mình và Khương Uy hoàn toàn không cùng tần số, thật khó nói chuyện.
Im lặng vài giây, cô lịch sự đáp lại: “Phải.”
“Vậy thì liên quan gì đến cô?”
“…”
Tô Tảo nhận ra vấn đề, mong Khương Uy đồng cảm là không thể.
Cô trông mong gã đàn ông cao gần hai mét, cứng như thép này hiểu lòng mình, đúng là tự chuốc lấy rắc rối.
Nghĩ lại, điều đó cũng có cái hay.
Tô Tảo nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy sau này, nếu có chuyện như hôm nay, anh không được lấy đó làm lý do bắt tôi trả nhà.”
Khương Uy cười khẽ, như thể hàng loạt câu hỏi của cô chỉ là chuyện nhỏ: “Đừng nói vài câu hỏi thăm, dù có người tìm tới cửa, cũng chẳng có lý do gì bắt cô trả nhà.”
Cần gạt nước lướt trên kính, cắt ra những vòng cung đều đặn. Mùi hương muối biển xen gỗ tuyết tùng lan tỏa trong xe, hòa với giọng trầm của Khương Uy, đôi lúc lại thoang thoảng mùi thuốc lá.
Tô Tảo “Ừ” một tiếng, rồi quay ra nhìn cửa sổ.
Mưa vẫn rơi, ánh đèn ngoài cửa loang lổ trong màn mưa, nhòe thành những mảng sáng mơ hồ.
Mùi hương thanh đắng mà cô thường không thích, lúc này lại mang đến chút an lòng.
Người tứ chi phát triển, đầu óc thật đơn giản…
Trong vài khoảnh khắc đặc biệt…
Xem ra cũng không tệ.
“Tới nơi rồi.”
Khương Uy dừng xe trước khách sạn, gõ ngón tay lên vô lăng: “Tôi đợi ở đây, không lên đâu.”
Tô Tảo gật đầu, ngước nhìn đồng hồ trên sảnh khách sạn. Gần mười giờ, anh đi theo đúng là không tiện thật: “Chỉ một vali, sẽ nhanh thôi.”
“Không vội.”
Tô Tảo đẩy cửa, bước nhanh vào sảnh. Khương Uy lùi xe vào bãi, rồi tắt máy.
“Tách.” Tiếng bật lửa vang lên. Khương Uy mở cửa sổ, tay tựa lên cửa, miệng bắt đầu nhả khói.
Làn khói bay lượn trong không khí ẩm, anh lặng lẽ nhìn cửa thang máy từ xa khép lại, ánh mắt sâu thẳm cuộn trào cảm xúc.
Sáng nay, khi Tô Tảo vội rời đi, anh đã đoán được phần nào lý do, chỉ không ngờ khi đi giao hàng ở phố cổ lại gặp cô ở trạm xe buýt.
Người gì mà biết mình bị bỏ rơi, vẫn cố lao vào?
Khương Uy rít sâu một hơi thuốc, lắc đầu cười, thở dài.
Ngốc thật.
Tô Tảo nhanh nhẹn thu dọn vali, rồi ra quầy làm thủ tục trả phòng.
Cô đẩy vali chạy đến bên xe Jeep , tóc mái dính bết trên má trắng, hơi thở gấp, ngước nhìn Khương Uy trong xe: “Bỏ vào cốp sau sao?”
Khương Uy lập tức xuống xe, nhận lấy vali, nhét vào ghế sau: “Xong hết chưa?”
“Ừ, trả phòng rồi.” Tô Tảo mở cửa, ngồi vào ghế phụ, giọng nhẹ nhõm.
Khương Uy gật đầu: “Tốt.”
“Anh cho tôi địa chỉ Khuyển Viện nhé? Đồ của tôi còn gửi ở trạm chuyển phát, tôi gửi địa chỉ cho bên giao hàng.”
Khương Uy cài dây an toàn, thả phanh tay, đọc địa chỉ Khuyển Viện.
Tô Tảo cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nhập địa chỉ, thêm tên và số điện thoại, rồi nhấn gửi đi.
Gửi xong, cô thở phào nói: “Xong, cuối cùng cũng xong được một việc.”
Khách sạn cách Khuyển Viện không xa, dọc đường đi, mưa lất phất gõ vào cửa kính, nhưng bên trong xe lại tĩnh lặng và yên bình.
Đại Hắc từ xa thấy xe của Khương Uy, phấn khích vẫy đuôi, lon ton chạy ra đón.
Tô Tảo xuống xe, Đại Hắc thấy cô, lại mừng càng hăng hái, nó xoay vòng quanh cô, miệng ư ử làm nũng.
“Về ngủ đi, mai chơi tiếp.” Khương Uy khóa xe, trầm giọng nói.
Mưa vẫn lất phất, Đại Hắc nghe lệnh, dụi chân Tô Tảo, ư ử thêm hai tiếng, rồi ngoan ngoãn vẫy đuôi về ổ.
Khương Uy lấy vali từ xe, đặt lên bậc thang, nói với Tô Tảo: “Cô lên trước đi, tôi lấy chìa khóa.”
Tô Tảo khựng lại, ngơ ngác nhìn bóng lưng Khương Uy vào nhà bật đèn, rồi cúi nhìn vali dưới chân, khẽ thở dài, nắm tay kéo bước lên cầu thang.
Vali chứa quần áo và vài món đồ quý, không nặng lắm, nhưng đầy ắp, cũng chẳng nhẹ nhàng gì mấy.
Tô Tảo kéo từng bậc thang sắt, mỗi bước đều khó nhọc. Chưa được mấy bậc, trán cô lấm tấm mồ hôi.
Đến chỗ ngoặt, đáy vali va vào mối hàn lồi ra, Tô Tảo loạng choạng, va mạnh vào lan can lạnh buốt. Theo bản năng, cô siết chặt vali, mu bàn tay nổi gân xanh vì dồn sức quá mức.
Đèn tầng một sáng rực cả sân, nhưng cửa kính chẳng có chút động tĩnh.
Tô Tảo cắn răng, bỏ ý nghĩ chờ Khương Uy giúp, hai tay nắm quai vali, cố sức kéo lên.
Vất vả lắm mới lên tới tầng hai, Tô Tảo chẳng màng hình tượng, chống tay vào hông, thở hổn hển.
Đúng lúc ấy, Khương Uy bước vội, cộp cộp cộp, ba bước thành hai, đi lên.
“Ba chìa khóa đây, chọn phòng giữa nhé?”
Tô Tảo thở gấp, gật đầu: “Ừ, anh nói phòng giữa chưa ai ở mà, cứ chọn cái này đi.”
Khương Uy như không để ý cô đang rất mệt nhọc, anh tiến đến mở cửa, bật đèn, rồi kéo rèm: “Dọn sơ qua đi, xem thiếu gì, thì mai đi mua.”
Sau một hồi vật lộn, Tô Tảo gần như kiệt sức, nhìn tấm nệm mới toanh trên giường, cô cố gắng gật đầu: “Được.”
Tô Tảo cúi nhìn váy dài, khẽ nhíu mày.
Tà váy ướt mưa, màu cũng sẫm đi, loang vài vết bùn, trông thật thảm hại.
Cô hắng giọng, khéo léo đuổi khách: “Tôi thay đồ rồi dọn dần. Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, sáng mai tôi sẽ ký hợp đồng và trả tiền.”
Khương Uy vào phòng tắm mở vòi hoa sen, kiểm tra nước ấm, rồi quay lại phòng khách, tự nhiên đáp: “Cô thay đi, tôi dọn đồ linh tinh sang phòng bên, còn kiểm tra máy lạnh luôn.”
“…”
Tô Tảo nhanh chóng nhìn quanh.
Góc phòng chất vài dụng cụ sửa nhà và bao bì thiết bị, gạch lát và sofa phủ lớp bụi mỏng dưới ánh đèn mờ, dây cắm máy lạnh treo lơ lửng trên tường. Căn phòng có hơi bừa bộn và lạnh lẽo.
Tô Tảo mím môi, đúng là cần phải dọn dẹp mới ở được.
“Được, làm phiền anh.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, vào vali lấy áo ngủ, bước vào phòng tắm: “À, chổi đâu, cho tôi mượn chút.”
Khương Uy đang cúi nhấc thùng dụng cụ, ngẩng đầu lên: “Lát nữa tôi mang cho cô.”
Tô Tảo vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhìn bản thân tiều tuỵ trong gương , cô nắm chặt áo ngủ, do dự vài giây.
Quần áo thay mang theo chẳng nhiều, chỉ có một bộ đồ ngủ cotton vàng nhạt. Bộ đồ dễ thương, kiểu váy dài tay ngắn rộng rãi, cổ viền dây chun, kín đáo hơn cả chiếc váy ban ngày.
Tô Tảo định mặc áo thun và quần jeans, nhưng vừa ướt mưa, tắm lúc này rõ là không hợp. Suy đi tính lại, cô đành tạm mặc bộ đồ ngủ này.
Cô thay xong, chỉnh lại tóc tai, rồi đẩy cửa bước ra.
“Thay bộ khác đi.”
“Sao thế?” Tô Tảo ngơ ngác nhìn bộ đồ ngủ, ngoài cánh tay và chút xương quai xanh lộ ra, chẳng có hớ hênh gì.
Khương Uy cầm chổi và hót rác đứng ở cửa, dáng người thẳng tắp, ánh mắt kiên định như sắp tuyên thệ: “Mặc cái này thì làm việc kiểu gì?”