Do giấc mộng xuân không thể nói ra kia, Trần Yến Chi từ ngày thứ hai bắt đầu giữ ý tránh nàng. Hắn nghĩ chân nàng nghỉ ngơi vài ngày chắc sẽ hồi phục, nên cũng không chủ động đề cập đến việc tiếp tục xoa rượu thuốc cho nàng nữa.
Hơn nữa, tin hắn vừa trở về làng đã lan ra khắp nơi, ai nấy đều tưởng hắn đã chết, nhưng nay lại nghe được tin bất ngờ trở lại này, chẳng ai là không muốn đến thăm và hỏi han đôi lời.
Ở trong làng, những kẻ rảnh rỗi không có việc làm, đều ùn ùn kéo đến nhà họ Trần. Nhưng điều này lại khiến Thẩm Hương Nhi có chút khổ sở. Chân nàng vẫn chưa đi lại được, dân làng đến thăm rất đông, nàng lại không tiện nằm trên giường, nên đành chống một cây gậy đứng dậy.
Mọi người tự nhiên lấy ghế ngồi trò chuyện trong sân. Trong số đó, có hai nhà đều có nam nhân đi lính chưa về, muốn hỏi thăm một chút tình hình, kẻ đến xem náo nhiệt, người thực lòng quan tâm tới Trần Yến Chi, kẻ dò la tin tức, đều đủ cả, bọn họ vây thành một vòng đông đúc.
Thẩm Hương Nhi thấy vậy, định gậy định vào bếp rót trà cho mọi người.
Trần Yến Chi dù đang bị đám đông vây quanh, nhưng vẫn để ý đến nàng, dù không tiện tỏ ra quá quan tâm, hắn chỉ làm như vô tình đứng dậy trước, rồi nói: “Các bác các thím, ngồi nói chuyện lâu chắc khát nước rồi, để ta đi rót trà cho mọi người.”
Rồi hắn bước qua, thuận tay cầm lấy ấm trà từ tay Thẩm Hương Nhi, quay lại lấy vài cái bát, lần lượt rót trà đưa cho mọi người.
Thím Lý Xuân nhà bên cạnh thấy vậy, nghĩ việc này thường là do nữ nhân trong nhà làm. Vậy mà Trần Yến Chi, một nam nhân cao lớn, làm việc này chẳng chút ngượng ngùng, lại còn rất gọn gàng. Hắn dù chỉ mặc áo vải thô xám xanh đã sờn, nhưng đứng ngồi đều thẳng lưng, nói năng trầm ổn mạnh mẽ, rõ ràng không giống những gã nông phu trong làng. Bà thím không khỏi khen: “Đại Chi à, mấy năm không gặp, ngươi ngày càng thêm chín chắn tuấn tú. Chắc chưa lấy vợ đâu, phải không?”
Đại Chi là tên gọi thân mật trong làng của hắn, cho mọi người dễ gọi. Hồi nhỏ, mọi người thường gọi hắn là Tiểu Chi, lớn lên thì gọi là Đại Chi. Nhưng nhà họ Trần tổ tiên đều là người đọc sách, nên tên mỗi người trong nhà, chữ “Yến” là đại diện cho thế hệ, chữ sau đều được chọn rất cẩn thận, rất có ý nghĩa. Dù nhà họ Trần mai này dần sa sút, nhưng gia phả và vẫn còn truyền thống dòng tộc rõ ràng.
Trần Yến Chi lắc đầu: “Chưa, trong quân doanh chỉ lo đánh trận, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện này.”
Một bà thím trong đám đông nghe vậy, nhìn dung mạo khôi ngô của hắn, cười nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chắc là hai mươi bảy, hai mươi tám rồi phải không? Để ta giới thiệu cho ngươi một cô nương được không?”
Thím Lý Xuân nghe vậy, lập tức biết nhà họ Lưu đang toan tính điều gì, liền chen vào: “Ngươi chẳng lẽ là muốn giới thiệu đứa con gái năm ngoái mới về nhà, còn dẫn theo hai đứa nhỏ đấy hả? Không được đâu! Đại Chi tuy tuổi lớn một chút, nhưng khôi ngô, lại làm việc giỏi, chưa đến mức phải cưới một người đã qua một đời chồng còn dẫn theo con đâu!”
Thím Lý Xuân đều quen biết mọi nhà trong làng. Cô con gái nhà họ Lưu nổi danh là lười biếng, trước đây chỉ vì nhà trai khá giả mà cố gắng bám víu lấy, rồi bằng được phải gả về đó. Nhưng bản tính lười nhác, gặp phải người chồng hung dữ, thường xuyên đánh đập vợ con, cuối cùng vẫn phải hòa ly.
Nhà chồng bên đó cũng rất tính toán, thấy nàng ta sinh hai đứa con gái, cũng không bằng lòng, đuổi cả mẹ lẫn con về nhà ngoại. Giờ nàng ta muốn tái giá, nhưng vì vướng hai đứa nhỏ nên rất khó tìm người. Nhà họ Lưu nhắm đến Trần Yến Chi, chắc hẳn là vì trong nhà hắn không còn trưởng bối, lại có ruộng đồng tốt, còn là người từ quân ngũ trở về. Con người chắc chắn khỏe mạnh, làm việc cũng giỏi, nuôi thêm hai đứa nhỏ cũng không thành vấn đề.
Bà thím kia bị nói trúng tim đen, lúng túng liền im bặt. Nhưng những nhà có con gái chưa chồng hay họ hàng có cô nương tuổi hợp vẫn tiếp tục bàn tán, như thể ngày mai sẽ kéo người đến cho Trần Yến Chi chọn lựa. Dù sao ở làng An Khê, ngoài nhà trưởng thôn họ Trần, thì nhà của Trần Yến Chi đúng là nổi bật nhất, dù đã bán bớt nhiều ruộng đất, những vẫn hơn hẳn các nhà khác trong làng.
Trần Yến Chi thấy mọi người kẻ một lời người một câu, không nhịn được lên tiếng: “Cảm ơn các thím quan tâm đến chuyện của ta. Nhưng ta vừa về nhà, còn nhiều việc phải lo, tạm thời chưa có thời gian nghĩ đến chuyện này.”
Đợi dân làng dần rời đi, Thẩm Hương Nhi đã đói đến cồn cào. Giờ Ngọ sắp qua, vừa rồi đông người, nàng không tiện đi nấu cơm mời cả làng ăn. Giờ họ đi về hết rồi, nàng mới chống gậy cố gắng đi ra bếp để nấu ăn.
Trần Yến Chi thu dọn ghế vào nhà, thấy nàng định vào bếp nấu cơm, vội nói: “Ngươi nói ta biết gạo rau để đâu, ta làm cho. Ngươi vào phòng nghỉ, nấu xong ta sẽ gọi ngươi.”
Thẩm Hương Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng hắn lại lập tức quay đi không nhìn nàng, bước thẳng qua nàng đi vào bếp. Nàng thấy vậy cũng rất vui vẻ khi được nhàn hạ, liền chống gậy trở về phòng.
Chưa đến nửa canh giờ, nam nhân kia thật sự nhanh nhẹn làm xong một món mặn một món canh. Rau xanh trong vườn không xào, mà làm thành canh rau. Chắc thấy bên thùng gạo có hai quả trứng, hắn cắt một nắm hẹ xào với trứng, mùi thơm nức mũi.
Khi thấy hắn bưng một bát cơm trắng đầy đưa cho nàng, nàng không để ý chân đau, đứng dậy nhón chân vào bếp mở nồi xem. Hắn nấu cả một nồi cơm trắng đầy, gần bằng khẩu phần ăn cả một tuần của nàng!
Lại nhìn lọ mỡ, cũng đã bị hắn dùng mất hơn nửa. Thảo nào mà lại thơm như thế! Nàng không khỏi xót ruột, tức đến nóng cả người.
Trần Yến Chi nào hay biết, thấy nàng chạy vào bếp, hắn liền hỏi: “Món ăn ta làm không hợp khẩu vị ngươi sao?”
Thẩm Hương Nhi vốn đang tức giận, nhưng nghĩ có lẽ hắn ở ngoài nhiều năm khổ sở, hiếm hoi về nhà muốn ăn một bữa ngon, nàng cân nhắc lại lời nói, rồi nhẹ giọng: “Tam thúc, người mới trở về, có lẽ chưa rõ tình cảnh nhà mình. Ruộng đất trong nhà đã bán gần hết, bây giờ mới là đầu xuân. Vừa gieo hạt xong, vụ thu trước nộp tô còn lại chẳng được bao nhiêu. Chúng ta phải tằn tiện đến mùa hè đấy.”
Trần Yến Chi vẫn không hiểu, lại hỏi: “Nhà chúng ta chẳng phải còn cả bao gạo lớn sao?”
Thẩm Hương Nhi khó hiểu. Hắn chẳng phải cũng lớn lên ở trong làng sao? Ra ngoài làm lính vài năm là quên giá trị của hạt gạo rồi?
Bây giờ ở trong làng, nào có còn ai ăn cơm trắng như hắn? Nàng chẳng làm được việc đồng áng, cũng không có thu nhập, mọi thứ đều phải bán thóc để đổi lấy tiền. Ăn hết thì sống thế nào? Nàng lạnh mặt nói: “Tam thúc, nếu thúc ăn không no, thêm ngô hay đậu vào cũng được, chứ không…”
“…còn có bí đỏ và khoai lang thím cho ta, thúc nấu cả nồi cơm trắng thế này, cứ ăn kiểu này, nhà ta lấy đâu ra mà ăn nổi.”
Trần Yến Chi lúc này mới nhớ lại những gì hắn thấy nghe trên đường trở về. Chiến loạn tuy đã ngừng, nhưng hậu quả của việc tăng thuế liên tục trong nhiều năm vẫn còn. Hắn ở trong quân doanh lâu năm, ở đó thiếu gì chứ không bao giờ thiếu lương thực, nên hắn chẳng biết cơm trắng đối với dân làng lại xa xỉ đến thế.