ôm đó, Trần Yến Chi lúng túng ăn hết chỗ cơm trắng, rồi nghiêm túc cam đoan với Thẩm Hương Nhi rằng nàng đừng lo chuyện sau này không có gì ăn. Hiện tại hắn đã trở về rồi, sẽ gánh vác gia đình này, đương nhiên cũng sẽ cố gắng nuôi sống nàng.
Thẩm Hương Nhi nghe xong, mặt lại đỏ lên vì xấu hổ. Nàng chỉ vì nhà họ Trần không còn ai, nàng lại không muốn về nhà họ Thẩm, nên mới ở lại đây làm quả phụ. Nếu sau này cứ sống chung như thúc cháu, lại không rõ ràng mà dựa vào tam thúc của trượng phụ đã khuất để sống, nàng làm sao ở đây nổi? Xem ra nàng phải tìm cách kiếm tiền, rồi sau này phải tự nghĩ cách tự lập một hộ riêng.
Ngày hôm sau, Trần Yến Chi tiếp quản việc khai hoang đất của Thẩm Hương Nhi. Mảnh đất nàng đã khai được một phần, hắn chỉ làm vài ba nhát là xong, rồi phơi đất mấy ngày cho tơi xốp, mới hỏi nàng muốn trồng gì trên đó.
Thẩm Hương Nhi đã nghĩ từ trước rồi. Đất đó không hợp trồng thứ khác, trồng rau thì xa quá, lại sợ bị trộm, nên chỉ có thể trồng ngô hay cao lương. Nàng từng đổi được ít hạt ngô với thím Lý Xuân, giờ chân nàng cũng đã đỡ rồi, bèn cùng Trần Yến Chi ra đồng gieo hạt.
Vốn dĩ Thẩm Hương Nhi định tự mình đi gieo, nhưng lần trước suýt bị kéo vào rừng mà làm nhục khiến nàng vẫn còn sợ hãi. Hai người đi ra đồng, Trần Yến Chi cuốc đất đào hố, nàng rải hạt, hắn lại lấp đất. Hai người nhanh nhẹn phối hợp, chưa đến nửa ngày đã gieo xong hạt.
Vì ruộng đất của nhà còn đang trong kỳ hạn cho thuê, chưa thu lại được. Nên hai người cũng không có việc gì khác để làm, liền một trước một sau, cách nhau chục bước để tránh điều tiếng, cùng đi xuống núi.
Trên đường về, thi thoảng lại gặp người trong làng, nhiều người chào hỏi Trần Yến Chi, có kẻ còn tiến đến bắt chuyện. Thẩm Hương Nhi đi chậm lại, rồi dần vượt lên trước, sau đó lại nghe một phụ nhân bên cạnh buôn chuyện: “Ta nghe nói trưởng thôn đang lo tìm vợ cho Đại Chi, còn bảo vợ hắn đi khắp làng dò hỏi xem có cô nương nào thích hợp để giới thiệu…”
Nghĩ đến việc tam thúc đã có ý định lập gia đình, Thẩm Hương Nhi càng muốn nhanh chóng tìm việc làm. Chỉ khi kiếm được tiền, nàng mới có chỗ an thân lập mệnh. Về đến nhà, nàng đặt giỏ xuống, đi vào phòng mình, đổ hết số tiền được giấu kín ra. Đếm đi đếm lại, nàng thấy số tiền tích cóp bấy lâu nay sao mà ngày càng ít đi, chỉ còn hơn trăm văn, tự dưng trong lòng lại có chút chán nản.
Nàng rất giỏi làm hoa lụa, từ nhỏ thấy bà lão trong làng làm một lần là học được ngay, lại còn làm đẹp và tinh xảo hơn. Hôm nay nghĩ đến cách kiếm tiền, nàng định lên trấn mua nhiều vải lụa về làm hoa, rồi mang đến tiệm ở trấn trên bán. Trước đây, chủ tiệm từng khen tay nghề làm hoa lụa của nàng, hỏi nàng có muốn làm lâu dài không.
Hồi ở nhà họ Thẩm, nàng không có thời gian rảnh của riêng của mình, cũng chẳng có phòng riêng, phải chạy sang nhà Lý Thúy Hoa, mất rất nhiều thời gian mới làm được một bông hoa. Nếu bị đại bá mẫu phát hiện ra tay nghề của nàng, e là nàng cũng không giữ nổi, nên không dám làm nhiều.
Tới lúc sang nhà họ Trần, nàng cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng là quả phụ, nàng không thể dễ dàng đi ra ngoài, huống chi là đi lên trấn trên. Trong cái làng họ Trần này, nàng cũng không dám tin ai để nhờ mang hoa đi bán hộ cả.
Nàng tuyệt đối không dễ tin người khác. Nếu ai biết nàng có tay nghề này, hoặc sẽ có người tìm đến xin học, hoặc là cho dù nàng có kiếm được tiền, thì chỉ sợ cũng không giữ được. Bây giờ, đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Điều khiến nàng đau đầu nhất là tiền mua vải lụa. Muốn hoa lụa đẹp và bán được giá, thì phải dùng tơ lụa, loại vải rất đắt đỏ, một mảnh nhỏ cũng không rẻ. Tam thúc đã trở về, gần đây nàng muốn nhân cơ hội mua đồ dùng hằng ngày và vải may chăn cho hắn để lên trấn một chuyến. Bỏ lỡ lần này, không biết phải đợi đến bao lâu, nàng không còn thời gian để tích góp nữa.
Bỗng nhìn thấy bên túi bạc của mình có một nén bạc năm lượng, là tiền tam thúc đưa cho để lo chuyện gia đình. Thẩm Hương Nhi không khỏi động lòng.
Thừa lúc Trần Yến Chi chưa về, Thẩm Hương Nhi đứng dậy đi sang nhà thím Lý Xuân ở bên cạnh. Nàng cố ý hỏi ngày thím ấy lên trấn trên, rồi nói rõ ý định và lý do của mình. Nàng bảo tam thúc đã trở về, trong có nhà có thêm người nên thiếu nhiều thứ, nàng muốn lên trấn mua sắm, xin được đi cùng với thím Lý Xuân.
Thím Lý Xuân luôn rất quý Thẩm Hương Nhi, vì thấy nàng cứ lặng lẽ như vậy, làm việc cũng gọn gàng, còn ở gần nhà nhau. Nếu không phải nàng là cô nương trẻ mới góa chồng, thím ấy đã thường xuyên qua lại rồi. Thím ấy chẳng để tâm đến chuyện kiêng kị qua lại với quả phụ, hiếm khi thấy nàng nói muốn cùng đi chợ phiên trên trấn, bà ấy cười tươi đồng ý ngay.
Ở bên kia, Trần Yến Chi bị Dương Văn Vũ, bạn cùng làng từ nhỏ, kéo lại nói chuyện một hồi lâu, còn bị mời vào nhà uống bát trà. Vào sân, hắn thấy một cậu bé ba bốn tuổi đang lăn lóc chơi dưới đất. Thấy hai người, cậu bé nhanh nhẹn đứng dậy, nhào vào lòng Dương Văn Vũ, vui vẻ gọi: “Cha!”
Thấy Trần Yến Chi hơi ngạc nhiên, Dương Văn Vũ cười: “Đây là Hổ Tử, con thứ hai nhà ta. Trên nó còn một chị gái là Đại Nữu, hôm nay theo mẹ ta về ngoại thăm họ hàng, không có nhà.”
Trần Yến Chi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, dân làng phần lớn mười bảy mười tám đã lấy vợ sinh con. Hắn trước đây vì gánh nặng nuôi chị dâu và cháu trai nên chậm trễ chuyện cưới xin. Nếu không đi đánh trận, giờ có lẽ hắn cũng đã có vợ con. Nhưng đi một chuyến rồi trở về, hắn lại như quên mất thời gian đã trôi qua nhiều như thế nào.
Rời khỏi nhà Dương Văn Vũ, hắn trở về nhà, không thấy cháu dâu đâu, dù nàng đã đi về trước. Nhớ lại lần nàng gặp nguy trên núi, hắn lo lắng vội ra ngoài tìm, vừa hay gặp Thẩm Hương Nhi từ sân nhà bên bước ra.
Hai người đối diện trên đường, Thẩm Hương Nhi hiếm khi thấy hắn lộ vẻ hốt hoảng, lên tiếng hỏi trước: “Có chuyện gì sao?”
Trần Yến Chi buông lỏng trai tim đang treo lơ lửng của mình, cố làm mặt bình tĩnh, rồi nói: “Không có gì, chỉ là hình như quên cái cuốc ở đồng rồi.”
“Ta nhớ thúc mang về rồi mà? Hay là dừng nói chuyện trên đường nên quên… Mau quay lại tìm đi, không kẻo bị ai nhặt mất, lại phải tốn tiền mua cái mới…” Thẩm Hương Nhi nghe nói cái cuốc duy nhất trong nhà bị bỏ quên, còn lo hơn cả hắn, định quay lại đi tìm.
Trần Yến Chi thấy nàng lo lắng vì một cái cuốc, hối hận vì nói dối, vội bước lên ngăn: “Chắc là… ta nhớ nhầm. Ta có mang về, để trong sân rồi.”
Thẩm Hương Nhi lúc này mới yên tâm quay về, thầm nghĩ mình lo hão, bất giác lẩm bẩm: “Chuyện nhỏ thế này cũng nhớ sai…”