[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 18

Thẩm Hương Nhi thương lượng xong với Chương nương tử liền trở lại tiệm vải. Không ngoài dự đoán, Trần Yến Chi đã quay lại, đang đứng chờ ở cửa. Nàng cùng hắn vào trong lấy đồ. Trần Yến Chi nhìn bọc bông trong tay và tấm vải bông lớn nàng đang cầm, khẽ nhíu mày.

Thẩm Hương Nhi tưởng hắn phát hiện ra điều gì. Tấm vải lụa làm hoa nàng đã cố ý nhờ chưởng quầy gói kín trong vải bông để không ai thấy. Nàng vốn không định giấu việc làm hoa lụa, nhưng tạm thời chưa thể nói rõ vải là do mình mua, chỉ định bảo là làm thuê cho tiệm trang sức. Đợi có tiền rồi, nàng sẽ bù lại cho hắn.

Khi chuẩn bị rời đi, Trần Yến Chi hỏi: “Ngươi không cắt vài tấm vải may y phục cho mình sao?”

Thẩm Hương Nhi lắc đầu: “Y phục của ta vẫn mặc được, tạm thời chưa cần may.”

Trần Yến Chi nhớ trong rương của nàng chỉ có hai bộ y phục, bèn quay sang chưởng quầy: “Có y phục may sẵn cho nữ nhân không? Lấy vài bộ hợp với dáng người nàng ấy.”

Nghe hắn muốn mua y phục mới cho mình, Thẩm Hương Nhi thoáng ngạc nhiên rồi vội ngăn lại: “Không… không cần đâu. Ta thật sự có đủ để mặc rồi, nhà mình đâu có nhiều tiền. Đừng lãng phí như vậy.” Nàng vừa dùng mất nửa nén bạc năm lượng của hắn, dù một phần là mua đồ hằng ngày, nhưng lúc này khó mà giải thích thêm.

“Chuyện tiền bạc ngươi không cần lo. Ta vừa nhờ bằng hữu tìm việc, sau này định kỳ sẽ có thu nhập. Ngươi cứ chọn vài bộ đi.” Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra một nén bạc mười lượng đặt lên quầy.

Thẩm Hương Nhi sững người. Trước đây, dù từng nhận bạc từ hắn nhưng chỉ để chi tiêu cho gia đình, chưa bao giờ nàng dám tiêu riêng. Giờ sao có thể dùng thêm tiền của hắn được chứ? Nàng lắc đầu từ chối: “Tam thúc, tiền của người còn phải để sinh sống, sau này cưới vợ cũng cần dùng. Ta thật sự không cần mua thêm gì đâu, người cất đi thì hơn.” Nàng nghĩ nếu tam thẩm tương lai biết tam thúc mua y phục cho cháu dâu, chỉ sợ là không hay lắm.

Trần Yến Chi vẫn kiên quyết: “Ngươi đã gả vào nhà họ Trần, thì chính là người nhà họ Trần. Ta sao có thể để người nhà họ Trần ngay cả y phục cũng không mua nổi? Mau chọn đi.”

Thấy hắn nghiêm nghị, tính cách nói một là một, Thẩm Hương Nhi biết nếu từ chối nữa sẽ khiến hắn không vui, bèn thương lượng: “Mua y phục may sẵn đắt quá. Ta biết may đồ, lại hợp dáng người hơn. Chi bằng chỉ mua vải về để ta tự may.”

Lần này hắn gật đầu, cũng không phản đối, nhưng dặn thêm: “Vậy chọn nhiều một chút, cả y phục cho mùa hè nóng bức cũng may luôn.”

Thẩm Hương Nhi đồng ý, đi theo chưởng quầy chọn vải. Đã nhận ý tốt của hắn, nàng cũng yên tâm lựa chọn. Vì nhà họ Trần không làm đồng áng nhiều, nàng không cần chọn vải màu tối để mặc ra ruộng. Nghĩ mùa hè cũng chỉ còn vài tháng, nàng chọn mấy tấm vải màu nhạt, hoa văn nhỏ. Dù sao nàng cũng là cô nương trẻ, sao lại không muốn ăn mặc đẹp được chứ?

Chọn xong, nàng lại nhớ mình là quả phụ, liệu có nên mặc màu trầm hơn không? Hơi bất an, nàng cầm vải hỏi hắn: “Ta chọn thế này được không?”

Trần Yến Chi nhìn vải trong tay nàng, trong mắt hắn, bất kể màu gì nàng mặc cũng đều đẹp. Hắn gật đầu: “Ngươi thích là được.”

Thẩm Hương Nhi mỉm cười, đưa vải cho chưởng quầy gói lại. Thoáng thấy một tấm vải xanh thẫm bên cạnh, nàng bỗng mường tượng ra dáng vẻ hắn mặc y phục được may từ tấm vải ấy. Đang nghĩ chưa biết nên báo đáp hắn như thế nào, nàng quyết định may áo cho hắn, liền bảo lấy thêm tấm vải đó. Hắn cũng không ý kiến, nàng đặt tấm vải đó cùng với chỗ của mình.

Trần Yến Chi thấy nàng nói đã chọn xong, định đi tính tiền, nhưng phát hiện nàng chỉ lấy hai tấm cho bản thân. Hắn liền gọi tiểu nhị lấy thêm hai tấm treo trên cao, một màu hồng đào, một màu hồng cánh sen, rõ ràng đó là màu sắc mà các cô nương trẻ thường ưa thích.

Đi ngang qua kệ hàng, hắn lại thấy một cuộn vải mịn mềm. Chợt nhớ tối hôm trước giúp nàng phơi yếm, thấy nó đã cũ bạc màu vì giặt nhiều lần, mặt hắn khẽ nóng lên, thấp giọng dặn chưởng quầy vài câu. Chưởng quầy lập tức hiểu ý, cười gật đầu, gói thêm mấy tấm vải nữa.

Thẩm Hương Nhi tưởng tam thúc muốn mua thêm vải may y phục, liền kiên nhẫn chờ. Hắn đi một vòng, đúng là lại chọn thêm không ít. Nhưng đều là tiền hắn trả, nàng cũng không tiện nói gì. Tính tiền xong, nàng chỉ biết xót ruột, cùng hắn xách đống lớn nhỏ đi về làng.

Như đã hẹn trước, những người cùng đi chợ sáng nay đều chờ ở cổng trấn để đón xe bò của Lưu đại ca về. Thím Lý Xuân đã bán hết trứng gà, cũng đứng đợi ở đó. Dân làng thấy họ mua nhiều đồ như vậy, liền trầm trồ: “Đại Chi về là khác ngay, mua đồ chẳng khác nào chuẩn bị cưới vợ!”

Trần Yến Chi chỉ cười ôn hòa: “Không có cách nào, ta mới trở về, trong nhà thiếu đủ thứ, toàn mua đồ thiết yếu thôi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *