[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 19

Về đến nhà, hai người phân loại đồ đạc cẩn thận, cuối cùng mới xử lý đống vải chất cao ngất. Dân làng đi ngang thấy vậy, ai không biết còn tưởng tam thúc sắp cưới vợ.

Thẩm Hương Nhi mở tấm vải thô bọc ngoài, mới phát hiện Trần Yến Chi mua toàn vải đẹp, rất hợp để may y phục cho nữ nhân. Nàng nghi ngờ nhìn hắn, thầm nghĩ. Chẳng lẽ tam thúc thật sự sắp đính hôn, mua vải chuẩn bị cho nhà gái?

Thấy Thẩm Hương Nhi định nói lại thôi, Trần Yến Chi chủ động lên tiếng: “Mấy tấm vải này đều mua cho ngươi. Ngươi cứ tùy ý may đồ, đủ cho cả bốn mùa, muốn may bao nhiêu bộ cũng được.”

“Cả đống này đều cho ta sao?” Thẩm Hương Nhi vừa kinh ngạc vừa bối rối, không dám tin nhìn đống vải chất như núi.

Nàng tự hỏi, phải may đến năm nào tháng nào, mặc đến bao giờ mới hết đây?

Trần Yến Chi cố ý lấy ra mấy tấm vải mềm mại mà hắn lén nhờ chưởng quầy gói riêng. Thần sắc hơi mất tự nhiên, nhưng giọng ôn hòa nhắc: “Mấy tấm này mềm mịn, ngươi… đừng để phí, cứ may áo mà mặc.”

Thẩm Hương Nhi nhìn mấy tấm vải trơn bóng. Trong làng ai mặc nổi thứ này chứ? Nhưng chúng rất hợp để may yếm và áo lót. Nàng lập tức hiểu ý hắn, mặt đỏ bừng lên, trong lòng thầm mắng. Sao hắn lại… không biết ngượng mà nghĩ đến chuyện này cho nàng!

Trần Yến Chi cũng biết hành động này hơi quá giới hạn, nhưng chẳng hiểu sao hắn không chịu nổi khi thấy nàng phải chịu thiệt. Nghĩ đến rương đồ trống trơn của nàng, hắn lại cảm thấy xót xa.

Cả hai ở trong phòng đều cảm thấy lúng túng, không ai lên tiếng. Đúng lúc ấy, ngoài sân vang lên tiếng của Trần Yến Dương gọi Trần Yến Chi, bảo hắn lập tức đến nhà mình, nói tẩu tẩu có chuyện muốn bàn. Trần Yến Chi nhân cơ hội thoát khỏi sự ngượng ngùng, vội theo trưởng thôn đi ngay.

Đến nhà của Trần Yến Dương, trong sân ngoài vợ hắn là Chu thị còn có một bà thím dẫn theo một cô nương trẻ. Thấy Trần Yến Chi đến, mấy người đang vui vẻ trò chuyện, cô nương kia mặt khẽ ửng hồng. Khi hắn bước vào, nàng ta cúi đầu e lệ, ngồi im không nói gì.

Chu thị thấy chồng đã đưa Trần Yến Chi đến, vui vẻ mời hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi lập tức giới thiệu khách: “Đây là thím họ ở làng bên. Đại Chi không quen, nên cứ theo bối phận của Yến Dương gọi là thím đi.”

Trần Yến Chi quả thật cũng không quen biết bag thím náy, liền theo bối phận của Trần Yến Dương, gật đầu chào: “Thím.”

Bà thím nhìn hắn cao lớn, dung mạo khôi ngô. Tuy mặt mày nghiêm nghị nhưng so với bọn trai trẻ trong làng thì chín chắn hơn nhiều, rõ là người biết gánh vác. Bà ấy cười tươi, tiếp tục quan sát hắn, rồi chỉ sang cô nương bên cạnh: “Đây là cháu gái của tên Bạch Lộ. Nó theo ta đến nhà tẩu tẩu ngươi chơi, nhân tiện cho hai người trẻ tuổi làm quen một chút.”

Lời này nói thẳng ra, rõ ràng là muốn sắp xếp xem mắt, chứ đâu có chuyện nam nữ chưa cưới tự tiện làm quen.

Trần Yến Chi bị kéo đến mà chẳng hay biết gì, giờ mới hiểu ra. Dù muốn từ chối, nhưng hắn biết lúc này cũng không tiện mở miệng.

Cô nương tên Bạch Lộ bị bà thím đẩy nhẹ, liề ngẩng đầu lên. Trần Yến Chi lúc này mới thấy rõ diện mạo của nàng ta, trông lớn hơn Thẩm Hương Nhi vài tuổi, da hơi ngăm, mắt hạnh to tròn. Nàng ta nở nụ cười e lệ, nhưng so với nét kiều diễm của Thẩm Hương Nhi thì kém xa.

Hắn chẳng hiểu sao lại vô thức đem nàng ta so với Thẩm Hương Nhi. Có lẽ vì hiện tại, nữ nhân hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Thẩm Hương Nhi mà thôi.

Bạch Lộ liếc nhanh nhìn Trần Yến Chi, rồi lại e thẹn nhìn sang chỗ khác. Nàng ta đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Thím, cháu vào trong pha thêm trà.” Nói xong, nàng ta bưng bình trà vào nhà, để lại không gian cho mấy người nói chuyện.

Trần Yến Chi sớm đã thu ánh mắt lại, quay sang nhìn Trần Yến Dương với vẻ thiếu kiên nhẫn. Trần Yến Dương nhận ra hắn không vui, thì lại “à” một tiếng rồi lên tiếng giải vây: “Yến Chi vội đến là hỏi chuyện sửa nhà cũ. Chuyện này, mấy lão nhân trong họ bảo muốn bàn bàn bạc với ngươi. Nhà ngươi sát bên từ đường, Trước đây, khi ngươi chưa về, họ định bù tiền cho cháu dâu ngươi để lấy đất mở rộng từ đường của nhà họ Trần.”

Trần Yến Dương vừa tìm cớ giải vây, những cũng đang bàn chuyện thật. Trước đây Trần Yến Chi chưa về, họ tính lấy căn nhà đó, trả tiền hoặc đổi đất cho Thẩm Hương Nhi. Giờ hắn đã về, tất nhiên phải bàn lại, hỏi ý kiến hắn.

Trần Yến Chi đáp: “Ta chưa biết chuyện này. Nhà họ Trần giờ không chỉ có mình ta, ta sẽ về bàn với người trong nhà. Tối nay sẽ đến tìm mấy lão nhân trong họ để trả lời.” Hắn bỏ qua ánh mắt thất vọng của bà thím và cái nhìn tha thiết của cô nương kia, rồi cáo từ rời đi.

Trần Yến Dương dặn thêm vài câu rồi vội đuổi theo, hơi khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Không ưng cô nương đó à? Ta thấy cũng ổn mà, Bạch Lộ ngoan ngoãn, lại rất lanh lợi. Nghe vợ ta bảo nàng ta may vá cũng khéo. Dù đã hai mươi tuổi, nhưng do trước kia từng lỡ đính hôn, chưa kịp thành thân thì bên trai bất ngờ qua đời. Nàng ta mang tiếng khắc phu nên giờ mới chưa gả cho ai cả. Ngươi từng ra ngoài đánh trận, chắc không để tâm mấy chuyện này đâu đúng không?”

Trần Yến Chi dừng bước, nói: “Yến Dương ca, ta không để ý chuyện đó, nhưng hiện tại ta thật sự chưa muốn thành thân. Huynh và chị dâu đừng lo chuyện này cho ta nữa. Hôm nay huynh cũng không nói trước với ta một tiếng.”

Trần Yến Dương nghiêm giọng: “Yến Chi, ngươi không còn nhỏ nữa. Ba huynh đệ nhà ngươi giờ chỉ còn mỗi mình ngươi. Nay ngươi đã bình an trở về, thì phải gánh trách nhiệm nối dõi tông đường. Chẳng lẽ ngươi muốn nhà họ Trần tuyệt hậu sao?”

Trần Yến Chi rất hiểu dân làng coi trọng chuyện nối dõi và hương hỏa. Trừ phi hắn không thể sinh con hoặc đã chết, trưởng bối trong họ mới nhận con nuôi để duy trì chi này. Hắn vốn không mấy bận tâm, nhưng nay trở về và sống ở làng, ngày nào cũng bị người trong họ và dân làng thúc giục cưới vợ, chỉ sợ không thể cứ mãi từ chối được.

Cuối cùng, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu: “Ta sẽ cân nhắc. Cảm tạ Yến Dương ca và chị dâu lo lắng. Nhưng gần đây hai người đừng bận tâm thay ta. Trước đây ta làm nghề mộc cũng khá, hôm nay đã nhờ bằng hữu tìm việc làm thợ mộc. Vài ngày nữa ta sẽ bắt đầu lên trấn làm việc mỗi ngày.”

Trần Yến Dương thấy hắn vừa về chưa lâu đã lo việc mưu sinh, biết hắn là người có tính toán cho tương lai, nên cũng không ép thêm, liền gật đầu hài lòng: “Vậy ta bảo chị dâu ngươi để ý giúp ngươi trước.” Thấy Trần Yến Chi định từ chối tiếp, hắn lại khuyên nhủ: “Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nhà tốt nào chịu gả mà chịu gả con gái nhỏ cho ngươi chứ? Tìm người cùng tuổi, thì đa phần là góa phụ hoặc đã hòa ly. Muốn gặp cô nương hợp tuổi, chưa từng đính hôn, ngươi nghĩ dễ lắm sao?”

Trần Yến Chi thầm nghĩ, goá phụ hay đã hoà ly thì có sao? Hắn không để tâm. Nhưng sợ nói ra, trưởng thôn lại tìm cả đống người cho hắn xem mắt, nên hắn đành im lặng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *