Thẩm Hương Nhi không rõ mình đã về đến nhà bằng cách nào, trong lòng rối bời trăm mối. Hôm nay Trần Yến Chi ít việc nên về sớm, hoàn toàn không hay biết kế hoạch mà Trần Yến Dương đã sắp đặt. Trước khi rời trấn, hắn còn ghé mua ít bánh ngọt, thấy nàng về liền như thường lệ đưa cho nàng.
Thẩm Hương Nhi nhìn hắn, hầu như ngày nào hắn cũng mua đồ ăn vặt hay mứt trái cây cho nàng, vẫn luôn chu đáo như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt hắn quá đỗi bình lặng, song lại ấm áp như ánh mặt trời, khiến nàng cảm nhận được một tầng che chở dịu dàng.
Nghĩ đến lời đề nghị của đại bá, nàng khẽ mím môi, giọng mềm mại hỏi: “Tam thúc, nếu người lấy vợ, người có thật lòng đối tốt với nàng ấy, ngày nào cũng mua mứt khô, thịt khô cho nàng như vậy không?”
Trần Yến Chi không hiểu sao nàng hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Nàng lại thẳng thắn hỏi hơn: “Tam thúc, nếu ta tái giá với người, người có sẵn lòng cưới ta không? Người sẽ tiếp tục đối tốt với ta? Liệu sau này vì lý do nào đó hay không vui, người có đuổi ta đi, bắt ta tự về nhà mẹ đẻ không?”
Trần Yến Chi thoáng ngạc nhiên, trong lòng mừng rỡ, không dám tin hỏi lại: “Hương Nhi, nàng muốn gả cho ta sao?”
Thấy sắc mặt của hắn, Thẩm Hương Nhi liền biết hắn đúng là chưa hay biết gì về sắp xếp của đại bá. Nhìn hắn dường như cũng vui, tâm trạng phức tạp của nàng dịu đi rất nhiều. Nàng vẫn hỏi tiếp: “Những điều ta vừa hỏi rất quan trọng với ta. Tam thúc, người trả lời nghiêm túc đi, ta cần nghe rõ để cân nhắc có tái giá với người hay không.”
Hắn chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra ý trong lời nàng. Nghĩ đến khả năng Trần Yến Dương đã ép buộc nàng điều gì, sắc mặt hắn khẽ biến, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Giọng hắn bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Dù nàng có muốn gả cho ta hay không, chỉ cần nàng muốn ở lại nơi này, ta vẫn sẽ đối tốt với nàng, dù bất kể với thân phận nào. Nếu nàng nguyện làm vợ ta, ta sẽ càng toàn tâm đối đãi. Sau khi thành thân, nếu nàng sống không vui mà muốn rời đi, nàng có quyền yêu cầu hòa ly, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không đuổi nàng đi trước. Đất đai, nhà cửa, bạc tiền, ta đều có thể giao cho nàng. Nếu nàng không tin, ta có thể viết giấy cam kết ngay. Nhưng Hương Nhi, hãy nói thật cho ta biết, có phải trưởng thôn hay ai đã ép nàng không? Đừng sợ. Nếu không muốn, thì đừng đồng ý.”
Nếu lời này từ miệng nam nhân khác, Thẩm Hương Nhi cũng chẳng thèm tin. Nhưng qua miệng của Trần Yến Chi, nàng đã chung sống với hắn bấy lâu nay, lời hắn nói, việc hắn làm đều rất đáng tin. Nàng chỉ ngạc nhiên vì sao hắn lại sẵn sàng làm đến mức ấy.
Nghĩ lại những ngày qua, nàng mới nhận ra hắn thật sự đối xử với mình rất tốt.
Ban ngày hắn làm việc vất vả, tối về vẫn lo việc nhà, chăm vườn tược, giặt giũ, nấu nướng, dù là nam nhân nhưng làm việc nào cũng làm chu toàn, chẳng hề qua loa. Có lần nàng khuyên hắn lắm việc mệt mỏi rồi, thì để nàng giặt áo chung cho cả hai. Thế nhưng dù đêm có muộn đến đâu, hắn vẫn kiên quyết tự làm, chẳng bao giờ để nàng phải bận tâm.
Hắn cố gắng lên trấn làm việc kiếm tiền, chỉ vì muốn nàng được ăn cơm trắng. Nàng cũng chỉ là cháu dâu, vậy mà hắn sẵn sàng chi nhiều tiền mua vải may y phục cho nàng, ngày nào cũng mua đồ ăn vặt, còn đều đặn đưa nàng bạc tiêu vặt dù nàng nói trong nhà đã đủ chi dùng rồi.
Ngay cả việc nàng làm hoa lụa, hắn cũng chưa từng hỏi han, chẳng bận tâm nàng kiếm được bao nhiêu bạc riêng.
Thỉnh thoảng nàng nhờ hắn mang hàng lên trấn hoặc mua thêm nguyên liệu, hắn cũng chẳng bao giờ hỏi thừa nửa câu. Chỉ dặn nàng đừng làm quá sức, còn cấm nàng thắp đèn may vá ban đêm vì sợ hại mắt.
Trước kia, mỗi khi cần nhuộm vải, nàng phải tự lên núi hái hoa lá. Hắn thấy nàng vất vả một lần, từ đó hễ rảnh rỗi liền hái về cho nàng cả đống.
Nàng muốn thứ gì, chỉ cần nhắc qua vài câu, chẳng bao lâu trong nhà đều có.
Hắn chu đáo của đến mức, thím Lý Xuân thỉnh thoảng sang chơi cũng biết, không khỏi khen ngợi, cảm thán sao một người tốt như hắn lại chưa cưới được vợ.
Thẩm Hương Nhi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống nương nhờ hết nhà này đến nhà khác. Đại bá và đường huynh đều lười biếng, chỉ biết lo chuyện lúa thóc, mọi việc trong nhà đều dồn lên vai đại bá mẫu, nàng và đường tỷ.
Từ nhỏ, nàng chưa từng thấy đôi phu thê nào thực sự hoà thuận ân ái. Vì thế trong lòng nàng chẳng hề xem việc lấy chồng là điều tốt đẹp. Với nàng, hôn nhân chỉ là đổi từ một mái nhà cực nhọc này sang một mái nhà khác, từ lao lực này đến lao lực khác mà thôi.
Nhưng từ khi gả vào nhà họ Trần, sống một mình, đó lại là quãng đời hiếm hoi mà nàng thấy nhẹ nhõm và yên ổn.
Từ ngày tam thúc trở về, nàng như có thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu. Ban đầu chỉ lo hắn sẽ cưới vợ, nàng chẳng biết phải chung sống ra sao, liệu có bị chia nhà hay không.
Đến hôm nay, họ tộc lại bảo nàng tái giá.
Trước kia, cuộc đời nàng bị đại bá mẫu nắm trong tay, muốn bán gả lúc nào thì gả. Còn bây giờ, vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của nhà họ Trần, hoặc tái giá để được ở lại, hoặc là trở về nhà mẹ đẻ, không có con đường thứ ba.
Hôm nay, nàng còn thầm oán trách, vì sao chỉ mong được sống tự do, không phải nghe theo sự sắp đặt của ai, mà lại khó đến thế.
Thế nhưng giờ đây, khi nghe những lời cam kết chân thành và nghiêm túc của tam thúc, lòng nàng bỗng dịu lại. Nàng thấy có thể tin hắn, giao mình cho hắn, có lẽ cuộc sống tương lai trôi qua cũng không tệ.
Dù sao, hắn chắc hẳn cũng chỉ mong có một người cùng mình sống tốt mà thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, Thẩm Hương Nhi dứt khoát ngẩng đầu, khẽ nói: “Tam thúc, hôm nay đại bá gọi ta đến, hỏi ta có bằng lòng tái giá với người không. Ta đã suy nghĩ kỹ. Nếu những lời người vừa nói đều là thật, ta… ta nguyện ý tái giá, muốn cùng tam thúc sống tốt. Chỉ là… không biết tam thúc có chịu cưới ta không. Ta biết mình là góa phụ, thực ra chẳng xứng với người, mà người lại có nhiều lựa chọn tốt hơn. Dù sao đây cũng là chuyện lớn cả đời, ta mong người hãy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.”
Trần Yến Chi nắm lấy tay nàng, ngón cái khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm lạnh, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào đôi mắt còn vương chút bất an của nàng, trầm giọng nói: “Chẳng có lựa chọn nào tốt hơn. Ta chỉ cưới nàng, Thẩm Hương Nhi.”
Thẩm Hương Nhi sững sờ, không ngờ lại nhận được câu trả lời lại kiên định đến thế. Sự chân thành trong mắt hắn khiến nàng trong thoáng chốc quên cả hít thở. Hồi lâu sau, nàng mới khẽ lên tiếng, giọng nhỏ mà run nhẹ: “Vậy… người thay ta trả lời đại bá và trưởng thôn đi, xem họ nói thế nào.”
Trần Yến Chi nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt dịu dàng, thấy nàng tuy lúng túng nhưng không hề có vẻ miễn cưỡng, lúc ấy mới buông tay, giọng chắc nịch: “Yên tâm, mọi chuyện sau này cứ giao cho ta lo.”