Si Tình Là Tôi Giả Vờ, Đại Lão Điên Cuồng Cầu Yêu Mới Là Thật

[Si Tình] Chương 1

“Tôi cho cô năm triệu, rời xa bạn trai tôi.”

Hạ Nam Tinh tự tin đẩy một tấm thẻ qua bàn, nhấp một ngụm cà phê, trong lòng thầm cảm thấy sảng khoái.

Cảnh tượng kinh điển này, cuối cùng cũng đến lượt cô diễn. Phải nói, vở kịch vung tiền như thế này đúng là chơi rất đã ghiền.

Người phụ nữ phía đối diện trang điểm nhạt, mái tóc đen nhánh mượt mà buông xõa trên vai. Cô ta rũ mắt, cố nén lại sự nhục nhã, từng chữ từng lời nói: “Lục tổng không phải bạn trai của cô.”

“Không đủ sao?” Hạ Nam Tinh liếc cô ta bằng ánh mắt khinh miệt: “Vậy tám triệu? Mười triệu? Hay hai mươi triệu?”

Nghe Hạ Nam Tinh liên tục nâng giá, đôi mắt của gã vệ sĩ ngồi ở bàn bên cạnh cũng lặng lẽ trợn to.

Hắn nhớ rõ ràng, đầu tháng Hạ Nam Tinh chọc giận bố, nên thẻ đã bị khóa, gần đây cô là một kẻ thiếu tiền nghiêm trọng, cả tháng này chẳng sắm nổi một chiếc túi mới.

Chẳng lẽ cô không dám tiêu tiền là để dành dụm vung tay đập tình địch?

Dù biết đại tiểu thư nhà mình si tình đến mức mất lý trí, gã vệ sĩ vẫn không khỏi sốc nhẹ trước màn trình diễn của Hạ Nam Tinh.

Hạ Nam Tinh vừa buông lời hống hách, nhưng thực chất trong thẻ lại chẳng có đồng nào.

Dù sao đối phương cũng sẽ không nhận, cô chỉ cần diễn cho trót là được.

Người ngồi đối diện là một bông sen trắng kiêu kỳ cứng cỏi, làm sao có thể bị tiền làm lung lay được chứ?

Đúng như dự đoán, khi cô vừa hét giá hai mươi triệu, người phụ nữ đối diện không chịu nổi, liền bật dậy ngăn lại: “Tiền không phải là tất cả! Tiền không mua được tình yêu. Tôi thực sự thích Lục tổng, cho nên tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu.”

Biết Hạ Nam Tinh không muốn nghe gì nhất, Hạ Oánh Oánh cố tình nói đúng cái cô không muốn nghe. Vẻ mặt cô ta tỏ ra tủi thân, giọng nói dịu dàng, nhưng lời thốt ra lại đâm thẳng vào tim Hạ Nam Tinh: “Cô Hạ, cô theo đuổi Lục tổng năm năm rồi, chẳng lẽ cô vẫn không hiểu tính của anh ấy sao? Cô làm thế này, chỉ khiến anh ấy càng thêm chán ghét cô hơn thôi.”

Không khí im lặng vài giây.

Như bị chọc trúng chỗ đau, nụ cười trên mặt Hạ Nam Tinh dần biến mất, cô liền đe dọa: “Lục Hoài Cẩn sớm muộn gì cũng là của tôi. Đừng ép tôi phải ra tay với cô.”

“Tôi là người của Lục tổng, có Lục tổng bảo vệ tôi. Cô có thể làm gì tôi chứ?”

“Tôi? Tôi dĩ nhiên là…” Hạ Nam Tinh khựng lại, cười khẩy: “Dĩ nhiên tôi sẽ không nói cho cô biết. Nhỡ đâu cô ghi âm lại thì sao? Cô không thật sự đang ghi âm đấy chứ, hả, bông… sen… trắng… bé… nhỏ?”

Hạ Oánh Oánh, người thực sự đang ghi âm, không giấu được sự căng thẳng, khẽ gõ gõ ngón tay.

Gã vệ sĩ ở bàn bên cạnh thấy đại tiểu thư nhà mình thông minh như vậy, lặng lẽ ưỡn ngực tự hào.

Ai chứ, đại tiểu thư nhà hắn nổi tiếng trong giới thượng lưu vì si tình, chứ không phải vì ngu ngốc.

Lục Hoài Cẩn đâu phải hạng tầm thường. Đại tiểu thư nhà hắn có thể bám riết Lục Hoài Cẩn suốt năm năm, dù Lục Hoài Cẩn không thích cô, nhưng vẫn ép được anh ta cùng cô đón Giáng sinh, xem pháo hoa. Không có chút bản lĩnh thì làm sao làm được?

Gã vệ sĩ còn đang lẩm bẩm trong lòng, khóe mắt đã thoáng thấy bóng dáng của Lục Hoài Cẩn.

Hắn cứng người, định lên tiếng báo cho Hạ Nam Tinh, nhưng vừa quay đầu đã thấy cô đang hoạt động cổ tay, bày ra dáng vẻ hống hách như thể sắp tát người vì nói chuyện không hợp ý.

Trời ơi mẹ ơi! Gã vệ sĩ vội đứng dậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại tiểu thư! Lục thiếu đến rồi!”

Cái tát kia dĩ nhiên là không hạ xuống. Vừa rồi hệ thống đã báo trước cho cô, sớm hơn gã vệ sĩ một bước, rằng Lục Hoài Cẩn đang đến. Hạ Nam Tinh chỉ cố tình diễn một chút mà thôi.

Lục Hoài Cẩn vừa xuất hiện, Hạ Nam Tinh lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, biến trở về hình ảnh đại tiểu thư thanh lịch.

Nhưng giờ cô có giả ngoan cũng vô ích, dáng vẻ hống hách vừa rồi đã bị Lục Hoài Cẩn nhìn thấy toàn bộ.

Lục Hoài Cẩn bước nhanh tới, giọng mang chút nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Nam Tinh! Cô lại đang làm gì thế hả?”

Chẳng thèm hỏi han, anh ta đã vội kết tội cô.

Năm năm qua, thời gian, tiền bạc và tâm sức cô bỏ ra cho người đàn ông này đều không phải là giả. Vậy mà đổi lại chỉ là thái độ như thế này sao?

Thất vọng thì thất vọng, nhưng Hạ Nam Tinh vẫn lập tức đổi giọng nũng nịu, đưa tay khoác lấy cánh tay Lục Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn… sao anh lại ở đây? Thật trùng hợp…”

Mặt mày Lục Hoài Cẩn tối sầm, hất tay cô ra không chút nể nang.

Anh ta biết Hạ Nam Tinh mặt dày, nên dù ở trước mặt bao người, cũng chẳng thèm giữ thể diện cho cô.

Hạ Oánh Oánh nấp sau lưng Lục Hoài Cẩn, thấy cảnh này không kìm được nhếch môi cười. Đại tiểu thư kiêu ngạo bất bại trước mặt cô ta, vậy mà trước Lục Hoài Cẩn lại hèn mọn như cát bụi.

Hạ Nam Tinh đúng là không so đo với Lục Hoài Cẩn. Cô chỉ ủy khuất mím môi, rồi cẩn thận giải thích: “Em không bắt nạt Hạ Oánh Oánh. Em chỉ tìm cô ta nói chuyện thôi. Là Hạ Oánh Oánh không có ý tốt, chắc chắn cô ta biết hôm nay anh ở đây bàn chuyện làm ăn, nên cố ý hẹn em đến chỗ này.”

Nói rồi, Hạ Nam Tinh đưa mắt nhìn sang đối tác làm ăn của Lục Hoài Cẩn. Nhận ra đó là Tần Hạc Minh, đại lão điên cuồng nổi tiếng trong giới, cô lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn vẫy tay chào: “Chào chú Tần!”

Thực ra Tần Hạc Minh chẳng lớn tuổi hơn cô là bao, chỉ hơn sáu tuổi, nhưng ai bảo người ta là người đứng đầu gia tộc lớn cơ chứ? Thế là tự động được nâng cấp bậc phận.

Tần Hạc Minh liếc nhìn Hạ Nam Tinh vài lần, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu, gật đầu với cô rồi rời đi.

Dù anh ta không nói gì, Hạ Nam Tinh vẫn nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt ấy.

[Hệ thống, anh ta đang cười nhạo tôi.]

[Ừ, hệ thống này cũng thấy vậy.]

[Hu hu… ai cũng cười tôi, tôi đúng là buồn cười nhất.]

Mới uể oải được hai giây, thấy Lục Hoài Cẩn kéo Hạ Oánh Oánh rời đi để đuổi theo Tần Hạc Minh, Hạ Nam Tinh chẳng còn tâm trí mà buồn bã nữa.

Cô vội chạy theo: “Lục Hoài Cẩn, đợi em với, em cũng muốn đi!”

“Chúng tôi đi bàn chuyện làm ăn, cô đi làm gì? Đi khoe oai của đại tiểu thư à?” Lục Hoài Cẩn thẳng thừng từ chối.

“Anh dẫn cả Hạ Oánh Oánh đi, dựa vào đâu em không được đi…”

“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng sập lại, tàn dư là một luồng khói xe trước mặt cho Hạ Nam Tinh.

Hạ Nam Tinh tức đến dậm chân tại chỗ, hét toáng lên: “Quá đáng! Đồ khốn!”

[Hu hu… như thế này càng khiến tôi giống trò cười hơn.]

[Hệ thống an ủi: Không sao, tối mai ở tiệc sinh nhật của Lục Hoài Cẩn, khi anh ta công khai Hạ Oánh Oánh là bạn gái, cốt truyện sẽ kết thúc, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.]

Nghe thấy lời này, tâm trạng của Hạ Nam Tinh cũng khá hơn một chút.

Hạ Nam Tinh thực sự chịu đựng đủ cái tên khốn Lục Hoài Cẩn này lắm rồi.

Ở trước mặt Hạ Oánh Oánh, Lục Hoài Cẩn tỏ ra phong độ lịch lãm bao nhiêu, thì ở trước mặt cô, anh ta thậm chí còn chẳng thèm diễn, muốn mắng thì mắng, muốn nổi giận thì nổi giận.

Lời ác thì luôn làm tổn thương lòng người, lạnh buốt như gió tháng sáu. Giờ nghĩ lại, Hạ Nam Tinh cảm thấy lồng ngực mình lạnh toát.

Hạ Nam Tinh ôm ngực.

[Nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ không còn gặp được hệ thống tuyệt vời như cậu, lòng tôi thấy khó chịu quá. Liệu tôi có bị đau tim không?]

[Đừng giả vỡ nữa. Tim cô bây giờ đang hoạt động tốt lắm.]

Hạ Nam Tinh thực sự mắc bệnh tim, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều như vậy. Kiếp trước, cô qua đời sớm ở tuổi hai mươi, còn kiếp này, trái tim của cô cũng đầy rẫy bệnh tật.

Nhưng kỳ diệu thay, nếu tim cô chỉ có một vấn đề, thì có lẽ cô đã không sống quá mười tuổi. Các bệnh tim chồng chất lên nhau, ngược lại còn giúp trái tim cô hoạt động ổn định hơn.

Dĩ nhiên trong đó cũng có sự hỗ trợ của hệ thống.

Nếu cô hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, thì trái tim cô sẽ ổn định đến cuối đời. Nếu thất bại, cô chỉ có thể yểu mệnh thêm lần nữa.

Nhiệm vụ của hệ thống không khó, chỉ cần đóng vai nữ phụ ác độc si mê nam chính, đảm bảo cốt truyện chính của thế giới này diễn ra bình thường. Cho đến khi kết truyện, nam chính Lục Hoài Cẩn và nữ chính Hạ Oánh Oánh được mọi người chúc phúc và ở bên nhau, cô không chỉ được sống tiếp mà còn nhận được phần thưởng từ hệ thống.

Là một nữ phụ ác độc, suốt năm năm qua, cô đã tặng Lục Hoài Cẩn tình yêu, tiền bạc và sự quan tâm, nhưng chẳng nhận lại được gì từ anh ta, dù chỉ là một ánh mắt tử tế. Trong khi đó, Hạ Oánh Oánh chỉ cần một cái cúi đầu dịu dàng đã khiến Lục Hoài Cẩn yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Sự đối xử khác biệt này tuy có phần quá đáng, nhưng Hạ Nam Tinh không bận tâm lắm. Được sống là tốt rồi.

Chẳng phải chỉ là nữ phụ ác độc thôi sao? Diễn! Cô diễn đúng chuẩn vai nữ phụ độc ác.

Ai bảo hệ thống cho nhiều phần thưởng như thế làm gì.

Thành công đã ở ngay trước mắt, Hạ Nam Tinh hào hứng hỏi.

[Hệ thống, phần thưởng trăm tỷ cho nhiệm vụ thành công, cậu chuẩn bị sẵn chưa?]

[Yên tâm, số tiền đó đã sẵn sàng. Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ và còn sống, tiền sẽ thuộc về cô.]

[Chắc chắn thành công, hệ thống cứ yên tâm đi. Tối mai tôi sẽ làm lớn một phen, đảm bảo Lục Hoài Cẩn và Hạ Oánh Oánh công khai tình cảm suôn sẻ. Sau này ai thích làm chó săn thì làm, tôi không làm nữa đâu.]

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *