Si Tình Là Tôi Giả Vờ, Đại Lão Điên Cuồng Cầu Yêu Mới Là Thật

[Si Tình] Chương 2

Nhìn Hạ Nam Tinh đứng yên tại chỗ, biểu cảm thay đổi khó lường, gã vệ sĩ tiến lại gần, cẩn thận an ủi: “Lục tổng đi bàn chuyện làm ăn với Tần tổng, chắc chắn không có gì với Hạ Oánh Oánh đâu. Hạ Oánh Oánh nhan sắc bình thường, miệng ngọt nhưng lòng đầy mưu mô, làm sao sánh được với đại tiểu thư, người vừa xinh đẹp như hoa, lại ngay thẳng tốt bụng!”

Nghe hay, đúng là những lời cô thích nghe.

Hạ Nam Tinh biết rõ gã này là trung thần hay gian thần.

Cô lướt điện thoại, không ngẩng đầu lên, nói: “Về nộp đơn xin, tháng này thưởng của anh tăng gấp đôi.”

Gã vệ sĩ mừng thầm trong lòng, tự nhủ làm động tác “yeah”. Đại tiểu thư nhà hắn có gì không tốt chứ? Tốt từ đầu đến chân!

Xinh đẹp đã đành, lại cong hào phóng. Những vệ sĩ theo cô hơn năm năm qua, cơ bản ai cũng có một căn nhà. Quan trọng là đại tiểu thư tính tình tốt bụng, dù bị người trong lòng làm tổn thương, phải chịu uất ức, nhưng cùng lắm cũng chỉ lén lau nước mắt, chứ chẳng bao giờ trút giận lên cấp dưới.

Như bây giờ, rõ ràng đại tiểu thư đang buồn đến chết, vậy mà vẫn thưởng tiền cho hắn.

Quan trọng hơn là, đại tiểu thư hào phóng như vậy mà vẫn là phiên bản “nghèo khó”, vì nguồn thu nhập chính của cô hiện giờ đều phải dựa vào bố. Đến năm ba mươi tuổi, cô mới được thừa kế toàn bộ di sản của mẹ mình để lại. Tới lúc đó, đại tiểu thư đã “tiến hóa hoàn chỉnh” không biết sẽ vung tiền hào phóng đến mức nào.

Gã vệ sĩ sờ mặt mình, nghĩ nếu chăm đắp mặt nạ, giữ gìn nhan sắc không bị xuống cấp, ra ngoài không làm mất mặt đại tiểu thư, thì biết đâu hắn có thể đi theo đại tiểu thư thêm tám năm nữa, đến khi cô nhận toàn bộ di sản. Lúc đó, tiền thưởng của hắn chắc chắn sẽ hậu hĩnh không tưởng.

Có bà chủ như vậy, sao có thể không cẩn thận mà che chở chứ?

Gã vệ sĩ nghiêm túc nhắc nhở: “Đại tiểu thư, lần này chúng ta đừng đuổi theo nữa nhé. Quấy rầy Tần tổng bàn chuyện làm ăn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhà họ Tần bị Tần tổng hành cho kẻ chết người điên, thủ đoạn của anh ta quá tàn nhẫn, chúng ta không thể chọc vào được đâu.”

“Tần Hạc Minh á?” Hạ Nam Tinh đang xem ảnh cơ bụng nam thần để giải tỏa, liền ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Cũng bình thường thôi. Tôi thấy anh ta khá tốt mà. Anh không phải xuất thân từ công ty vệ sĩ nhà họ Tần sao?”

Gã vệ sĩ nhìn đại tiểu thư ngây thơ của mình, có chút cạn lời.

Hắn xuất thân từ công ty vệ sĩ nhà họ Tần, nên tin tức về nhà họ Tần là từ đâu mà ra, khó đoán lắm sao?

“Thật sự muốn đuổi theo à?” Giọng gã vệ sĩ do dự nói.

“A Kim, anh nghĩ gì thế? Giờ này rồi, dĩ nhiên là đi ăn cơm. Ăn xong, chiều còn tới tập đoàn Lục thị.” Hạ Nam Tinh thở dài, vẻ mặt ảm đạm, uể oải nói: “Lục Hoài Cẩn chắc chắn là đang hiểu lầm tôi rồi. Chiều nay tôi sẽ đích thân tới tìm anh ấy.”

Ăn cơm xong mới có sức đi đòi công lý.

Làm chó săn thật chẳng dễ dàng gì.

Mỗi lần Lục Hoài Cẩn giận, nhắn tin cho anh ta không trả lời, gọi điện không bắt máy, chuyện cỏn con cũng bắt cô, một đại tiểu thư, phải đích thân ra mặt.

Hạ Nam Tinh là khách quen của tập đoàn Lục thị. Cô vừa xuất hiện, trợ lý đã dẫn thẳng cô đến văn phòng tổng giám đốc.

Ra ngoài xã hội, thân phận là do tự mình tạo lên.

Bình thường, cô tự nhận mình là bà xã tương lai của Lục Hoài Cẩn, nên các nhân viên ở Lục thị cũng xem cô như bà chủ tương lai, đối với cô rất cung kính.

Nhưng được hay không chẳng thể nói, vừa đến cửa văn phòng, Hạ Nam Tinh đã chặm mặt Hạ Oánh Oánh đang ôm đống tài liệu bước ra từ văn phòng của Lục Hoài Cẩn, còn làm ra vẻ như vô tình va vào người cô.

Hai ánh mắt chạm nhau, nụ cười hạnh phúc của Hạ Oánh Oánh lập tức trở nên gượng gạo. Cô ta cụp mắt, tỏ ra vẻ tủi thân, rồi né sang một bên nhường đường cho Hạ Nam Tinh.

Bộ dạng yếu đuối đáng thương, bất lực ấy khiến Hạ Nam Tinh thật sự ngứa tay muốn đánh người.

Nhưng Hạ Nam Tinh dám cá, đừng nói là ra tay, chỉ cần cô dám nói lớn tiếng một chút, đối phương sẽ lập tức diễn cảnh yếu đuối không tự chủ được.

Hạ Nam Tinh liếm răng nanh của mình. Nên nhớ, cô là nữ phụ ác độc cơ mà, sao có thể chịu thua chứ?

Không chỉ dám nói lớn, cô còn dám mỉa mai.

“Hạ Oánh Oánh, cô mắt mù à? Dám va vào tôi. Chuyện sáng nay tôi còn chưa tính sổ với cô đâu…”

Hạ Nam Tinh vừa mở miệng, Hạ Oánh Oánh đã tỏ ra yếu đuối lùi lại. Nhưng vừa lùi một bước, cô ta đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất.

Tiếp đó là tiếng “ái ui” cùng âm thanh tài liệu rơi lả tả xuống sàn.

Động tĩnh này khiến Hạ Nam Tinh chưa kịp nói hết câu, thì Lục Hoài Cẩn đã từ trong văn phòng lao ra. Anh ta nắm chặt cổ tay cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Hạ Nam Tinh, còn làm loạn nữa thì cút ra ngoài!”

Cảnh tượng sáng nay lập tức được tái diễn. Hạ Oánh Oánh được Lục Hoài Cẩn kéo dậy từ dưới đất, rồi cô ta lại nép sau lưng anh ta.

“Anh lại vì cô ta mà mắng em!” Hạ Nam Tinh không kìm được, mà bùng nổ.

Dù đã đoán trước được kết cục này, nhưng cô vẫn chẳng thể bình thản đối mặt. Hôm nay là lần thứ hai rồi, sự chịu đựng của cô cũng có giới hạn!

Lục Hoài Cẩn trầm giọng cảnh cáo: “Cô ấy là thư ký của tôi, không phải người để cô tuỳ tiện trút giận. Xin lỗi đi.”

“Dựa vào đâu? Em đâu có làm gì sai!” Hạ Nam Tinh bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Anh rõ ràng biết cô ta thích anh, vậy mà vẫn để cô ta làm thư ký bên cạnh! Lục Hoài Cẩn, rốt cuộc anh có ý gì!”

Lục Hoài Cẩn mặt lạnh như tiền: “Chẳng liên quan gì đến cô.”

“Chẳng liên quan gì đến em? Được lắm, anh dám vì cô ta mà nói với em như thế!”

Dù đứng trước mặt Lục Hoài Cẩn, Hạ Nam Tinh vẫn ngang nhiên buông lời đe dọa: “Hạ Oánh Oánh, cô cứ đợi đấy. Tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Nói xong, Hạ Nam Tinh còn hung hăng lườm Hạ Oánh Oánh và Lục Hoài Cẩn một cái trước khi bỏ đi.

Hạ Nam Tinh thật sự tức điên lên được.

Tình cảm thì không nói, nhưng mà bao nhiêu năm nay, tiền của cô đều đổ vào Lục Hoài Cẩn.

Hàng tỷ tệ đấy! Nếu số tiền đó cô dùng để bao trai, chẳng phải đã có cả một đàn trai đẹp vây quanh, ngọt ngào dỗ cô vui vẻ sao?

Lục Hoài Cẩn giờ là người thừa kế sáng giá của tập đoàn Lục thị, nhưng năm năm trước, anh ta chỉ là một tên học giỏi lạnh lùng, nhà nghèo còn có mẹ bị bệnh nặng. Nhưng vì số phận trêu ngươi, năm xưa anh ta bị tráo đổi trong bệnh viện.

Hồi cấp ba, Hạ Nam Tinh đã yêu Lục Hoài Cẩn từ cái nhìn đầu tiên, rồi bắt đầu vung tiền, chi trả viện phí cho mẹ anh ta. Đến năm cuối đại học, Lục Hoài Cẩn bắt đầu khởi nghiệp, cũng được cô ném cho hai mươi triệu. Khi Lục Hoài Cẩn trở về nhà họ Lục, để giúp anh ta tranh giành vị trí trong tập đoàn, cô lại đổ thêm một tỷ cho dự án của anh ta.

Người mẹ mà cô chưa từng gặp mặt để lại cho cô rất nhiều tiền, nhưng muốn lấy được cũng chẳng dễ, điều kiện ràng buộc thì chất cả đống.

Khi đủ mười tám tuổi, cô được nhận một khoản. Tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, cô lại được nhận thêm một khoản. Khởi nghiệp đạt quy mô nhất định, lại nhận một khoản nữa… Phải đến năm ba mươi tuổi, cô mới được nhận toàn bộ số tiền đó.

Có lẽ trong mắt một người mẹ, con cái đến ba mươi tuổi mới được coi là trưởng thành, không dễ bị lừa gạt.

Hồi đó, khi Hạ Nam Tinh chưa đầy mười tám, đã vung tay chi tiền cho Lục Hoài Cẩn, đến cả bố cô là Hạ Chính Dương, cũng nghĩ con gái mình bị lừa.

Hạ Chính Dương nhìn một cái, chỉ biết “ồ” lên một tiếng, nào là tiểu bạch kiểm, phượng hoàng nam!

Dù bận trăm công nghìn việc, vậy mà Hạ Chính Dương vẫn dành thời gian đi xử lý Lục Hoài Cẩn.

“Tôi cho cậu năm triệu, rời xa con gái tôi.”

“Đừng có mà không biết điều, nếu không cầm tiền mà đi, tôi sẽ khiến cậu chết mà không biết vì sao.”

Khi nhận được tin này, Hạ Nam Tinh lập tức chạy đến bảo vệ Lục Hoài Cẩn.

“Bố, bố làm gì vậy? Anh ấy không phải loại nghèo kiết xác muốn trèo cao đâu. Anh ấy thông minh như thế, sau này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn, còn có thể giúp con quản lý sản nghiệp nhà mình nữa!”

Hạ Chính Dương khi ấy chỉ cười gượng, vì lo Hạ Nam Tinh mắc bệnh tim, ông không dám nói gì thêm để kích động con gái.

Nhưng chẳng may mấy ngày sau, Lục Hoài Cẩn gặp tai nạn xe, cũng may không chết, nhưng chân bị gãy, phải dưỡng thương rất lâu.

Lục Hoài Cẩn không tin vụ tai nạn này là ngẫu nhiên.

Lời đe dọa của nhà họ Hạ, chẳng bao giờ là nói suông.

Bây giờ lại chính tai nghe Hạ Nam Tinh buông lời đe dọa, Lục Hoài Cẩn nhức đầu xoa xoa giữa lông mày, rồi dặn dò Hạ Oánh Oánh: “Cô gần đây cẩn thận một chút, tránh xa Hạ Nam Tinh ra.”

Hạ Oánh Oánh cười khổ: “Lục tổng, em làm sao đối phó được với đại tiểu thư nhà họ Hạ. Hôm nay cô ấy không chỉ ép tôi gặp mặt, còn dùng năm triệu để sỉ nhục tôi, bảo tôi rời xa anh.”

Nói đến đây, Hạ Oánh Oánh có chút ngượng ngùng, cúi đầu, tai đỏ ửng, khẽ nói: “Nhưng lúc đó tôi đã từ chối cô ta ngay.”

Lục Hoài Cẩn nhìn cô ta, ánh mắt thoáng mơ màng. Nhà họ Hạ năm xưa muốn dùng tiền bẻ gãy sự kiêu ngạo của anh ta, giờ lại dùng chiêu cũ để đối phó với Hạ Oánh Oánh.

Anh ta an ủi đầy thương xót: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để Hạ Nam Tinh động đến một sợi tóc của cô. Thời gian này, cô cứ đi theo tôi là được.”

“Nhưng…”

“Cô không cần sợ cô ta, có tôi ở đây, cô ta không làm gì được cô đâu. Tối mai ở tiệc sinh nhật, cô đi cùng tôi.”

Nghe lời cam kết của Lục Hoài Cẩn, trái tim căng thẳng của Hạ Oánh Oánh cũng dần thả lỏng. Có Lục Hoài Cẩn, Hạ Nam Tinh quả thật không dám làm gì cô ta.

Trong giới thượng lưu, ai cũng biết Hạ Nam Tinh răm rắp nghe lời Lục Hoài Cẩn, sợ nhất là làm anh ta tức giận.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *