[Hệ thống, Lục Hoài Cẩn với Hạ Oánh Oánh, có phải đang ở sau lưng tôi thổ lộ tâm tình không?]
[Ừ. Năm xưa Lục Hoài Cẩn suýt bị bố cô dùng năm triệu đập chết. Giờ cô lại lấy năm triệu đập người khác, còn buông lời đe dọa như thế, Lục Hoài Cẩn không thể nào không đồng cảm được.]
Lại một lần nữa cô tạo ra chất xúc tác cho tình yêu của bọn họ, Hạ Nam Tinh mặt mày đờ đẫn, giọng mỉa mai: “Hừ, đúng là đàn ông.”
Thứ dễ dàng có được, anh ta chẳng thèm để mắt. Ai cũng bảo anh ta không được phép lấy, càng ép anh ta không được lấy, anh ta lại càng muốn đoạt bằng được.
Thấy sắc mặt Hạ Nam Tinh không ổn, khi vào thang máy, gã vệ sĩ không dám mở miệng.
Đến khi ra khỏi tòa nhà Lục thị, gã mới đầy sát khí hỏi: “Đại tiểu thư, bao giờ chúng ta xử lý Hạ Oánh Oánh?”
Ai có thể chọc, ai không thể chọc, trong lòng gã vệ sĩ rõ như ban ngày.
Nhà họ Lục và nhà họ Hạ thế lực ngang ngửa, có thể động vào một chút.
Chuyện lặt vặt giữa đám con gái vì tình cảm, trong mắt các bậc trưởng bối, chẳng khác gì mèo con cào nhau.
Chỉ cần không làm gì quá đáng, không ảnh hưởng đến công ty, dù Hạ Nam Tinh có trói Lục Hoài Cẩn lên giường, bố Lục có khi còn cười ha hả hóng chuyện nhà mình, rồi vui vẻ thúc đẩy liên hôn giữa hai nhà.
Đã động được đến Lục Hoài Cẩn, thì Hạ Oánh Oánh được anh ta bảo vệ lại càng chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng muốn gây chuyện, một mình gã là không đủ, gã vệ sĩ hỏi: “Đại tiểu thư, tối nay về nhà cũ, có cần xin chủ tịch thêm người không?”
“Phải xin!”
Hạ Nam Tinh hiểu rõ, người chi tiền mới là ông lớn, nên vệ sĩ của cô đều do cô tự trả lương.
Hiện giờ tài chính của cô có hạn, bình thường cũng chẳng lui tới mấy nơi nguy hiểm, chỉ cần nuôi hai vệ sĩ tâm phúc thay phiên nhau là đủ rồi.
Nhưng đến lúc cần phô trương, cần thêm người, cô đều về nhà xin bố.
Bố cô, Hạ Chính Dương, là một kẻ lắm tiền, lại sợ chết. Với những ông trùm tài phiệt như ông, thường xuyên đi công tác nước ngoài, nếu không nuôi một đám tay chân giỏi bảo vệ an toàn, chính ông cũng chẳng yên tâm.
Gã vệ sĩ dám làm kẻ ngoài vòng pháp luật, vì thế giới tài phiệt này đầy rẫy thế lực, mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến chính trị và kinh tế quốc gia.
Có nhà họ Hạ che chở, gã vệ sĩ cũng không thiếu sức mạnh và thủ đoạn.
“Đại tiểu thư, tối mai là tiệc sinh nhật của Lục thiếu, chắc chắn anh ta không rảnh để ý đến Hạ Oánh Oánh đâu. Chúng ta trói cô ta, đưa ra ngoài biển dọa một trận, hoặc vứt ra nước ngoài, không cho về nước…”
Thật là tàn nhẫn, đúng là tàn nhẫn.
Hạ Nam Tinh được giáo dục quá tử tế, cô thật sự không làm được đến mức này.
Cô lắc đầu từ chối: “A Kim, không được. Lục Hoài Cẩn đối xử với cô ta rất khác biệt, nếu tôi làm quá, anh ấy sẽ ghét tôi mất.”
“Đại tiểu thư!” A Kim tức đến nghiến răng: “Sao cô lại tốt bụng như thế chứ? Cô cứ để cô ta yên như vậy, tình yêu của cô phải làm sao đây?”
Hạ Nam Tinh phẩy tay qua loa: “Thôi nào, A Kim, anh đừng lo, tôi có nhịp điệu riêng của mình!”
A Kim khẽ nhắm mắt, thôi được rồi, đại tiểu thư nhà mình mắc bệnh si tình mãn tính, nói thế này cũng chẳng có gì lạ.
Vì Hạ Nam Tinh không chỉ nói vậy trước mặt gã, mà trước mặt chủ tịch giọng điệu cũng y hệt này.
“Bố, bố cứ cho con người là được, đừng quản con làm thế nào.” Hạ Nam Tinh nói đầy tự tin: “Con tự biết tính toán mà.”
Giọng Hạ Chính Dương còn nghiến răng hơn cả gã vệ sĩ: “Tính toán cái gì mà tính toán, con là đứa chẳng biết tính toán nhất!”
“Tinh Tinh à, con không nắm được trọng điểm! Dù con có dẫn người đi trói Lục Hoài Cẩn, gạo nấu thành cơm, rồi để truyền thông phanh phui, bố cũng có thể ép Lục Hoài Cẩn thành chồng hợp pháp của con. Nhưng con tìm người xử lý Hạ Oánh Oánh thì được gì? Không có Hạ Oánh Oánh, rồi cũng sẽ có Triệu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh.”
Thông thường, một người làm bố không đời nào dạy con gái đi “gạo nấu thành cơm” với đàn ông.
Nhưng Hạ Chính Dương thực sự không chịu nổi nữa. Con gái ông đuổi theo người ta năm năm, ông khuyên can không biết bao lần, thật sự hết cách rồi.
Hạ Nam Tinh muốn cưỡng ép Lục Hoài Cẩn cái quả dưa xanh này, ông cũng chỉ có thể giúp con gái ép chín một chút, để cô nếm thử mùi vị. Biết đâu nếm rồi thấy không ngọt, con gái ông sẽ tỉnh ngộ ra.
“Thế này đi, con đừng lo nữa, nghe lời bố sắp xếp. Tiệc sinh nhật của Lục Hoài Cẩn vào tối mai, chỉ cần con tìm được cơ hội ra tay với cậu ta, bố chắc chắn sẽ ép cậu ta công khai liên hôn ngay tại chỗ.”
Hai nhà thế lực ngang ngửa, Hạ Chính Dương không thể ép nhà họ Lục bán con trai. Nhưng bố mẹ nhà họ Lục cũng âm thầm tác hợp, chỉ là không dám ép Lục Hoài Cẩn quá. Chỉ cần Lục Hoài Cẩn lộ một chút sơ hở, cuộc hôn nhân này nhất định sẽ thành.
Lời nói bá đạo của ông trùm Hạ Chính Dương khiến Hạ Nam Tinh suýt nữa hét lên như chuột đồng.
“Bố, bố định làm gì?” Hạ Nam Tinh lớn tiếng cảnh cáo: “Con không cho phép bố bôi nhọ tình yêu của con!”
Nghe được câu này, không chỉ Hạ Chính Dương, mà cả người làm và vệ sĩ trong nhà đều đồng loạt im lặng.
Thủ phạm gây chuyện Hạ Nam Tinh ngượng ngùng gãi mặt, lặng lẽ cúi đầu, mắt đảo loạn xạ, không dám nhìn thẳng ai.
Hạ Chính Dương ôm ngực, suýt chút nữa tắc thở.
Ông lo Hạ Nam Tinh mắc bệnh tim nên không dám mắng cô quá nặng lời, nhưng chính cô lại khiến ông tức đến suýt phát bệnh tim.
“Vệ sĩ, một người con cũng đừng hòng lấy…”
Giả ngoan không ăn thua, Hạ Nam Tinh cũng biết làm nũng.
“Hu hu hu… Bố, con đau tim, đau đầu, cả người đau nhức…”
“Cho, cho, cho! Muốn bao nhiêu người, con tự chọn đi!”
Hạ Chính Dương đưa tay che mắt, dứt khoát “mắt không thấy, tim không đau”.
“Cảm ơn bố, bố đúng là người tốt.” Hạ Nam Tinh cười tít mắt, chạy đến xoa vai cho Hạ Chính Dương, dò hỏi: “Thế còn thẻ của con, bố cũng…”
“Không được.” Hạ Chính Dương từ chối thẳng thừng, chỉ vào trán cô mắng: “Hễ con có tiền là lại dâng hết cho Lục Hoài Cẩn. Năm nay vừa nhận được hơn một tỷ, nói đập là đập luôn. Nếu bố không khóa thẻ, để con sống khổ một thời gian, con cũng chẳng biết điều đâu.”
Mắng được nửa chừng, Hạ Chính Dương như sực nhớ điều gì đó, lại nhắc nhở: “Con dẫn người đi xử lý Hạ Oánh Oánh thì được, nhưng đừng làm gì quá đáng, không được để xảy ra án mạng. Cảnh cáo một chút là đủ rồi.”
Nghe vậy, A Kim lén bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ.
Chủ tịch, ngài quá đề cao đại tiểu thư rồi.
Hạ Nam Tinh lại nhấn mạnh: “Thôi mà, bố, con tự biết tính toán, bố cứ yên tâm đi.”
“Hừ, con mà tính toán cái gì, hừ!”
“Con vốn dĩ biết tính toán mà.” Hạ Nam Tinh cười hì hì, kèm theo ánh mắt rất sáng.
Hạ Chính Dương dặn thêm câu đó vì Hạ Oánh Oánh là con gái ngoài giá thú của ông. Ông cũng chẳng quan tâm sống chết của Hạ Oánh Oánh, nhưng cô ta không thể chết trong tay Hạ Nam Tinh. Dù gì cũng là chị em ruột, như thế không hợp lẽ.
Thông thường, Hạ Nam Tinh không nên biết đến chuyện này. Nhưng ai bảo cô có hệ thống cơ chứ.
Hạ Chính Dương có bao nhiêu con ngoài giá thú, có lẽ cô còn nắm rõ hơn cả ông.
[Hệ thống, tổng cộng là mười mấy đứa con ngoài giá thú nhỉ? Tôi hơi quên mất rồi.]
[18 đứa. Cộng thêm bốn đứa từ ba bà vợ chính thức của bố cô, tổng cộng bố cô có 22 đứa con. Năm nay cô vừa đúng 22 tuổi, dễ nhớ mà.]
[Bố tôi đúng là gã đàn ông tệ bạc. Bảo sao mẹ tôi lập di chúc kỹ thế. Ông ta còn lo tôi bị tiểu bạch kiểm lừa, hóa ra mẹ tôi đề phòng chính là ông ta.]
Hạ Chính Dương là một gã đào hoa chính hiệu.
Cưới mẹ Hạ Nam Tinh chỉ vì liên hôn, không có chút tình cảm nào. Lấy hai bà vợ sau cũng vì họ xinh đẹp, tính tình tốt. Dù đã cưới, nhưng ông vẫn không ngừng qua lại với đám phụ nữ bên ngoài.
Ông chẳng quan tâm đến phụ nữ, nhưng con cái thì để ý, dù chỉ giới hạn ở bốn đứa con trong nhà. Những đứa ông nhìn lớn lên, tự tay nuôi dạy, thì có tình cảm.
Còn những đứa con ngoài giá thú từ đám phụ nữ không rõ lai lịch, Hạ Chính Dương không nhận đứa nào, đến tiền chu cấp cũng chẳng cho.
Hồi đuổi một loạt các nhân tình, ông chi ít nhất cũng vài triệu cho mỗi người, đủ để họ nuôi con.
Mỗi nhân tình, ông đều nhắc nhở, đừng có lén lút sinh con cho ông, ông không thiếu con. Phụ nữ để chơi là một kiểu, phụ nữ để cưới về sinh con lại là kiểu khác, ông tự có sắp xếp của riêng mình.
Ai không nghe lời, cố tình sinh con để trèo cao, Hạ Chính Dương đến một ánh mắt cũng chẳng thèm cho, huống chi là tiền.
Hạ Chính Dương tung hoành tình trường bao năm, chưa từng nảy sinh thứ gọi là “tình yêu”, một thứ cảm xúc mơ hồ như ma quỷ.
Ai ngờ, đến lượt con gái mình, ông được mở mang tầm mắt, đúng là gặp quỷ thật rồi.
Nếu Hạ Nam Tinh học theo ông, bao nuôi một đám tiểu bạch kiểm, ông còn chẳng thấy làm sao. Vậy mà cô lại đi tìm tình yêu đích thực.
Đây hoàn toàn là vùng mù tri thức của ông. Mỗi lần Hạ Nam Tinh hành động, đều khiến ông ngẩn tò te.
Lúc Hạ Nam Tinh vì Hạ Oánh Oánh mà làm loạn, Hạ Chính Dương từng tra xét qua Hạ Oánh Oánh. Nhìn thấy thân phận cô ta là con ngoài giá thú của mình, ông mới không động đến.
Nhưng ông chẳng hé nửa lời với Hạ Nam Tinh, sợ cô tức giận, nghĩ quẩn, bệnh tim lại tái phát.
Nhưng chuyện con ngoài giá thú chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Theo cốt truyện gốc của thế giới này, vào đêm Lục Hoài Cẩn công khai Hạ Oánh Oánh là bạn gái, Hạ Nam Tinh nhận được tin báo rằng Hạ Oánh Oánh cũng là con gái của nhà họ Hạ.
Người yêu bị cướp đã đành, đến bố cũng bị người khác cướp mất.
Dưới cú sốc kép từ tình yêu và tình thân, Hạ Nam Tinh không chịu nổi, đêm đó lên cơn đau tim, rồi được đưa vào bệnh viện.
Cái đêm mà nam nữ chính bên nhau, nữ phụ ác độc hạ tuyến, đúng là một cái kết hoàn hảo.
Bây giờ Hạ Nam Tinh đã hơi sốt ruột muốn “hạ tuyến” rồi.
Cô hăng hái chọn tám vệ sĩ, rồi hô to: “Anh em, theo tôi! Đi làm việc!”