[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 2

Hai người nghe xong đều có chút sững sờ, thiếu niên ngây ngốc một chút, nhìn Tống Kiều Kiều, “Chị… chị… chị là bác sĩ sao? Vậy chị có thể giúp anh trai em xử lý vết thương được không? Chúng em, chúng em vừa mới tới đây, trong túi…”

Cậu thanh niên lục trong túi, lấy ra mấy tờ tiền, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Trong túi không có nhiều tiền, nên không dám đi bệnh viện lớn…”

Tống Kiều Kiều liếc nhìn vết thương của người đàn ông: “Vết thương không lớn, cậu đi hiệu thuốc mua một ít oxy già, povidone, cùng băng gạc về đây, tôi giúp anh ấy băng vết thương lại.”

Người đàn ông ngồi trên ghế đá nghe Tống Kiều Kiều nói, từ đầu tới cuối không nói một lời.

Còn cậu thanh niên vội vàng bước ra khỏi cửa, để lại hai người trong sân.

Tống Kiều Kiều không chút suy nghĩ, đi tới trước mặt người đàn ông cầm chậu nước nói: “Rửa mặt đi, trên mặt anh dính đầy bụi xi măng với máu…”

Khuôn mặt người đàn ông bị máu và bụi xi măng bao phủ, nhìn trông có chút đáng sợ.

Phó Nghị rũ mắt xuống, hồi lâu sau mới bắt đầu rửa mặt.

Cậu thanh niên quả thật rất nhanh nhẹn, câu ấy quay lại với một chiếc túi lớn chỉ trong thời gian ngắn.

Tống Kiêu Kiều cầm lấy túi đồ, liếc nhìn người đàn ông vẫn đang cúi đầu:” Có lẽ sẽ hơi đau một chút…”

“Không sao đâu…”

Giọng người đàn ông khàn khàn, như thể cổ họng anh ta bị nghẹt bởi khói thuốc.

Tống Kiều Kiều tháo băng ra, nhìn vết thương lớn trên trán người đàn ông, hình như bị gạch đập thẳng vào mặt nhiều lần.

“Sao anh không tránh đi?”

Nếu lúc đó anh tránh đi thì vết thương đã không nghiêm trọng như vậy.

Phó Nghị ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ, mũi anh bất giác ngứa ngáy, hơi nghiêng đầu, “Không nghĩ đến…”

Chủ thầu vốn vẫn luôn không vừa mắt anh, hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội, nên tự nhiên động tay một chút.

Tống Kiều Kiều nhìn khuôn mặt người đàn ông sau khi rửa mặt xong, làn da ngăm đen tục tằn. Cô dùng oxy già và povidone lau cho đến khi vết thương sạch sẽ, thì lấy băng gạc băng lại.

Người đàn ông từ đầu đến cuối đều không rên ra một tiếng.

Tống Kiều Kiều: “…”

“Hai ngày này tôi sẽ ở nhà, nếu không biết thay băng, có thể nhờ tôi giúp.”

Phó Nghị vẫn luôn ngồi yên cúi đầu, không khỏi ngước mắt nhìn Tống Kiều Kiều: “Cảm ơn”

Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Không có việc gì.”

Nói xong, cô thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng.

Trong sân có hai căn nhà, người đàn ông này và cậu thanh niên sống trong căn nhà gỗ dưới gốc cây hồng, ở phía bên trái cổng. Căn của Tống Kiều Kiều là nhà chính rộng rãi, giá tiền cũng đắt nhất, nên vẫn luôn bị bỏ trống.

Vừa mới dọn vào, lại trải qua một ngày dọn dẹp mệt mỏi, trở về phòng, cô ngã lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Thẳng tới khi mở mắt, ngửi thấy mùi thức ăn bên ngoài bay vào.

Điện thoại của cô hiện lên một loạt cuộc gọi nhỡ của Thịnh Lương, Tống Kiều Kiều liếc nhìn dãy số điện thoại của người đàn ông không trả lời, thản nhiên kéo số vào danh sách đen.

Cô không hận Thịnh Lương, nhưng cô ghê tởm nhất chính là kẻ phản bội, giống như cô ghê tởm ba ruột mình vậy.

Thịnh Lương có lẽ đã nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn mà cô để lại.

 Vừa chặn Thịnh Lương, mẹ Tống đã gọi điện đến: “Kiều Kiều, con và Tiểu Thịnh cãi nhau à?”

Tống Kiều Kiều cau mày đáp: “Không phải ạ.”

Mẹ Tống thở dài khuyên nhủ: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành là chuyện bình thường. Nào có giống như con, chỉ có vậy liền chạy về nhà với mẹ…”

Mẹ Tống chưa kịp nói xong, Tống Kiều Kiều day trán rồi nói: “Thịnh Lương ngoại tình … Con sắp ly hôn rồi … Anh ta chăc có lẽ cũng đã nhận được giấy thoả thuận ly hôn rồi …”

Ở đầu dây bên kia, mẹ Tống sững sờ một lúc: “Như…, như thế nào chuyện này có thể xảy ra… Chắc là con hiểu lầm nó rồi, Thịnh Lương…”

Tống Kiều Kiều cắt ngang: “ Người mà anh ta ngoại tình là bạn thân của con, hai người bọn họ ở trên giường của con làm tình. Con không mù!”

Người ta thường nói hôn nhân bảy năm ngứa ngáy, dù bây giờ hai người vẫn chưa đến mốc bảy năm, nhưng thay vì tiếp tục hành hạ nhau, thà buông bỏ để hai người đều cảm thấy dễ chịu thì tốt hơn.

Mẹ Tống im lặng một lúc rồi mới nói: “Ba con… ông ta… hai ngày trước đã gọi lại đây, ông ta nói…nói…“

Nhắc đến ba mình, Tống Kiều Kiều cau mày: “Ông ta nói cái gì? Nói mình sắp chết sao?”

Một câu nói đầy tức giận được phun ra, nhưng mẹ Tống lại nói: “Ông ta bị ung thư giai đoạn cuối… Mẹ nghe người ta nói, cách đây không lâu, ông ta phát hiện ra đứa con trai mà mình đã nuôi nấng 20 năm qua, không phải con của mình…cho nên ông ta muốn…” .

Tống Kiều Kiều nhướng mày: “Sau khi chết, ông ta còn muốn con đốt tiền giấy cho sao?”

Mẹ Tống khẽ thở dài: “Ông ta biết con hận ông ta, cho nên theo di chúc của ông ta, toàn bộ tài sản thừa kế đều giao cho con…”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều không khỏi chế nhạo: “Ông ta thật sự sắp chết, thật ghê tởm…”

Mẹ Tống lại nói: “Di chúc có thời hạn, nếu trong vòng hai năm mà con chưa có con… thì chỗ tài sản đó sẽ tự động được chuyển đến quỹ từ thiện… Vậy nếu bây giờ con ly hôn…”

Nếu cô ly hôn bây giờ, thì chắc chắn trong vòng hai năm này sẽ không có con, đồng nghĩa với việc cô tự động từ bỏ số tiền kia.

Tống Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Con muốn ly hôn, thừa kế tài sản con cũng muốn!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *