[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 30

Hai người đùa giỡn một hồi chẳng ra đâu, Thẩm Hương Nhi dọn dẹp xong, thì kiên quyết không ở lại trong phòng với hắn nữa. Trần Yến Chi bất đắc dĩ, đành buông nàng ra, để nàng rời khỏi phòng.

Nhưng ngày đầu làm phu thê, hắn không biết làm gì nếu không quấn quýt bên cạnh nương tử. Tân hôn không tiện ra ngoài làm việc, Trần Yến Chi bèn tìm việc lặt vặt trong sân nhà.

Vừa qua Lập Hạ, thời tiết cũng chưa nóng lắm, hắn nhớ tới đống gỗ mà Dương Văn Võ chặt cho còn chất sau nhà. Chưa biết dùng làm gì, nhưng nay tân hôn vội vã, chưa chuẩn bị được đồ cưới cho Thẩm Hương Nhi, hắn quyết định đóng cho nàng một cái rương và bàn trang điểm. Hắn lập tức khiêng gỗ ra, dựng khung, đo đạc, cưa gỗ, tay cầm bào đưa đẩy từng nhát, mùn cưa rơi lả tả trên đá xanh, còn thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của gỗ tùng.

Hắn còn vừa làm vừa ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của hai người. Trên khung cửa sổ dán chữ hỷ đỏ rực, sau lớp cửa giấy, hắn thấy thấp thoáng bóng dáng mảnh mai của Thẩm Hương Nhi đang dọn dẹp.

Nữ nhân từng chỉ xuất hiện trong mộng giờ đã thực sự thành nương tử của hắn, đôi lúc vẫn thấy như một giấc mộng.

“Cót két” Cửa phòng mở ra. Thẩm Hương Nhi bưng chậu gỗ bước ra, tóc vấn cao, cài bông hoa lụa màu hồng phấn, càng tôn lên nét thanh tú.

“Tam thúc, ta ra bờ sông giặt đồ.” Giọng nàng nhỏ nhẹ, như tự lẩm bẩm vì ngượng không dám nhìn hắn, may mà tai hắn thính mới nghe rõ.

Trần Yến Chi “ừm” một tiếng, liếc thấy trong chậu có cả y phục của hắn, lòng dâng lên chút ngọt ngào. Nàng dường như không còn quá bài xích việc coi hắn là phu quân.

Lúc sáng ăn cơm, Thẩm Hương Nhi đã nói chiều sẽ cùng thím Lý Xuân và các phụ nhân khác ra sông giặt đồ. Đây là dịp tốt để nàng hòa nhập với nữ nhân trong làng. Trước đây hắn không biết, còn khuyên ngày đầu tân hôn không cần vội, nhưng nàng bảo có mục đích riêng. Nàng cố ý cài bông hoa lụa mới làm để khoe với mọi người, xem phản ứng của họ ra sao. Hoa lụa này đã được nàng cải tiến, kiểu dáng đơn giản hơn, dùng loại vải bình thường, không quá lộng lẫy, kỹ thuật làm ra cũng khá thô sơ, nhưng lại hợp với người dân thường. Nếu được yêu thích, nàng sẽ có thêm cơ hội bán hàng.

Thẩm Hương Nhi đi một lúc, thì mặt trời đã lên cao, Trần Yến Chi dừng tay, lau mồ hôi. Nhìn ánh nắng trong sân, hắn đoán đã đến giờ làm cơm trưa. Thường ngày Thẩm Hương Nhi hay giành làm, nhưng giờ nàng là nương tử, hắn không nỡ để nàng vất vả làm tất cả mọi việc.

Hắn đứng dậy đi vào bếp, xắn tay áo lên, rồi nhóm lửa nấu cơm.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hương Nhi bưng chậu y phục đã giặt xong trở về, từ xa nàng đã ngửi thấy mùi thơm. Nàng bước nhanh vào bếp, thấy Trần Yến Chi đang xào rau, chắc vì nóng mà trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.

“Tam thúc, để ta làm.” Nàng vội đặt chậu xuống, bước nhanh tới.

Trần Yến Chi không để nàng tiếp quản, ngược lại gắp miếng thịt đã xào chín, đưa đến miệng nàng: “Lò bếp nhà mình ta dùng còn chưa quen. Nàng nếm thử xem ta nấu có được không?”

Thẩm Hương Nhi khựng lại, thấy ánh mắt mong chờ của hắn, nàng cúi xuống cắn miếng thịt từ tay hắn. Thịt xào thơm lừng, bên ngoài giòn mà bên trong vẫn mềm ướt béo ngậy, mang hương vị rất độc đáo.

“Ngon lắm.” Nàng không nhịn được, khẽ khen.

Trần Yến Chi vui vẻ cười, rồi quay lại tiếp tục chăm chỉ xào nấu. Thẩm Hương Nhi đứng ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, chợt nghĩ cuộc hôn nhân này, ngoài chuyện trên giường có hơi khó chịu, hình như cũng không tệ.

Buổi trưa, hắn lại tiếp tục làm mộc trong sân, còn Thẩm Hương Nhi ngồi dưới hiên, cầm đống vải làm hoa lụa. Đôi tay nàng khéo léo, thoáng chốc đã tạo ra một bông mẫu đơn sống động như thật.

“Tam thúc, người xem bông hoa này đẹp không?” Nàng giơ hoa lụa lên, ánh nắng xuyên qua cánh hoa, in bóng loang lổ trên đất. Nàng không kìm được, muốn khoe tác phẩm của mình để hắn xem và công nhận.

Trần Yến Chi ngẩng đầu, thấy nụ cười nàng rạng rỡ hơn cả bông hoa lụa trong tay.

“Đẹp.” Hắn ngừng một lát, rồi nói thêm: “Nhưng nàng còn đẹp hơn.”

Mặt Thẩm Hương Nhi đỏ bừng lên. Nàng không ngờ nam nhân thường kiệm lời lại nói câu như vậy, thật khó thích nghi. Nàng đành cúi đầu, giả vờ tiếp tục nghịch bông hoa lụa.

Trần Yến Chi tinh mắt, thấy vành tai nàng đỏ ửng, khóe miệng bất giác cong lên, thầm nghĩ nương tử của mình đúng là quá e thẹn.

Trong sân, mùi mùn cưa hòa cùng hương hoa trong nước nhuộm của nàng, nắng ấm rải khắp hai người. Gió Lập Hạ khẽ thổi, mang theo mùi hòe thoang thoảng. Khoảnh khắc này, mọi thứ đều bình yên đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *