Thẩm Hương Nhi bị tay hắn trêu đùa, trong lòng cũng rạo rực, nhưng khi hắn thật sự dừng lại để mặc y phục cho nàng, nàng lại thoáng có chút hụt hẫng. Tuy nhiên, nỗi sợ đau đớn sau ân ái vẫn lấn át, khiến nàng chẳng dám nghĩ thêm.
Trần Yến Chi kìm lòng, muốn lấy sách ra học ngay. Hắn buông nàng, cẩn thận mở gói sách, lật một cuốn. Hình ảnh nam nữ giao hoan táo bạo, mới lạ đập vào mắt, nét vẽ tinh xảo, tư thế đa dạng, khiến hắn dù vốn điềm tĩnh cũng đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Nhưng lòng cầu học vẫn đang bùng cháy, hắn chăm chú tìm hiểu từng bước khởi đầu. May thay, các cuốn sách này đúng là độc đáo. Một cuốn vừa có tranh, vừa kèm chữ giải thích. Chỉ mới đọc vài trang, hắn đã như mở cờ trong bụng.
Thẩm Hương Nhi đem đồ bẩn ra chậu ngâm, khi trở lại buồng, thấy hắn chăm chú đọc sách, nàng thoáng ngạc nhiên. Vì không biết chữ, nên nàng chẳng lại gần, chỉ tìm lời hỏi: “Hôm nay người không đi làm sao?”
Trần Yến Chi gấp sách, nóng lòng muốn kéo nương tử thực hành ngay những gì sách dạy, nhưng nghĩ đến cơ thể nàng vừa bôi thuốc, đành kìm lại, chờ tối nàng khỏe hơn sẽ thử.
“Ta đi lên trấn lấy thuốc cho nàng, lại muốn ở nhà cả ngày với nàng, nên xin nghỉ.” Hắn điềm tĩnh cất sách, chọn cuốn chưa đọc xong nhét dưới gối, chỗ còn lại để hết vào tủ. Thấy nàng tò mò nhìn, hắn hỏi: “Nàng biết chữ không?”
Thẩm Hương Nhi nhớ lúc được đại bá nhà họ Trần mai mối, biết nam nhân nhà họ Trần đều đọc sách, biết chữ. Nhưng nàng đâu có cơ hội học, đành lắc đầu.
“Nàng muốn học không? Ta dạy nàng.” Trần Yến Chi lập tức nói.
“Nhưng ta sợ mình vụng quá…” Thẩm Hương Nhi vừa ngạc nhiên vừa do dự, tự hỏi liệu mình có học được không.
Hắn thầm mừng, rất mong nàng gần gũi, ỷ lại vào mình. Đây là một cơ hội tuyệt vời. Hắn cười nói: “Hương Nhi vốn thông minh, lanh lợi. Nếu dạy mà không học được, chỉ là ta dạy chưa tốt.”
Nghe hắn khen ngợi, khuyến khích, Thẩm Hương Nhi xua tan do dự. Tưởng tượng ra viễn cảnh mình biết chữ, mà nàng đã thấy nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ, quên cả những u sầu ngày qua.
Hiếm khi thấy nàng cười tươi như vậy, Trần Yến Chi quyết định hôm nay phải dạy chữ cho nàng ngay. Trong nhà không có bút mực, hắn ra ngoài loay hoay, làm một khay gỗ vuông, lấy cát sông và cành cây về.
“Tam thúc, người làm gì vậy?” Thẩm Hương Nhi thấy hắn bận rộn, thì tò mò hỏi.
Hắn chuẩn bị xong, thì ngẩng đầu, vẫy nàng lại, rồi cười: “Hương Nhi, hôm nay không có giấy bút, nhưng ta lấy cát sông trải trên khay, dùng cành cây làm bút, cũng luyện chữ được. Làm vậy không sợ tốn giấy mực.”
Thẩm Hương Nhi cảm thấy một cỗ ấm nóng đang dâng trào trong lòng. Hắn chẳng những không chê nàng mù chữ, còn tận tâm dạy bảo. Trong làng này, có mấy ai được học chữ? Nàng ngồi bên cạnh hắn, nhìn mặt cát mịn, chân thành nói: “Tam thúc, cảm ơn người, người nghĩ chu đáo quá.”
Trần Yến Chi đưa cành cây mài nhẵn cho nàng: “Lại đây, ta dạy trước. Dù là trên cát, nhưng nét chữ vẫn cần đúng.”
Hắn đứng sau lưng Thẩm Hương Nhi, nhẹ nhàng nắm tay nàng, dạy cách cầm bút, chỉnh tư thế. Khi nàng cầm chắc, hắn viết trên cát chữ “Thẩm”, rồi tới “Hương Nhi”.
“Hôm nay, ta sẽ dạy nàng viết tên mình đầu tiên. Thẩm, Hương, Nhi. Sau này ký khế với chưởng quầy, nàng không cần điểm chỉ nữa, mà có thể tự viết được tên mình.” Giọng hắn vang bên tai, hơi thở ấm áp lùa qua tóc nàng.
Thẩm Hương Nhi mặt ửng hồng, cảm nhận hơi nóng từ tay hắn, tim đập rộn ràng. Nhưng thấy hắn nắm tay nàng viết từng nét, nàng cố trấn tĩnh, chăm chú học theo từng nét bút.
“Nàng thử đi.” Hắn buông tay, để nàng tự viết.
Nàng khẽ thở ra, cầm cành cây, viết chữ “Thẩm” theo thứ tự hắn dạy. Nàng nhớ các nét, nhưng bút mềm, chữ viết xiêu vẹo, chẳng thể sánh với chữ hắn viết.
Nàng chán nản, cắn môi, thở dài: “Ta viết xấu quá.”
Trần Yến Chi cười an ủi: “Lần đầu viết, chưa quen lực bút, nhưng thế này đã tốt lắm rồi. Nàng xem, chữ đều đã viết đúng rồi. Học chữ đâu phải một sớm một chiều, phải từ từ.” Hắn lại nắm tay nàng, vừa viết vừa dạy: “Xuống bút nặng, đi bút phải vững, thu bút dừng gọn lại…”
Thẩm Hương Nhi chăm chú, ghi nhớ từng lời, từng động tác của Trần Yến Chi. Dưới sự khuyến khích của hắn, nàng luyện nhiều lần, chữ “Thẩm” dần rõ nét, và có hồn hơn.
Nàng miệt mài viết, cát trải lại, rồi lại viết tiếp, mồ hôi lấm tấm trán. Trần Yến Chi lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng. Thẩm Hương Nhi cứ miệt mài, cũng chẳng hay, đến khi tay mỏi, vung vẩy mấy cái, hắn mới ngăn: “Nghỉ chút đi, đừng để mệt quá.”
Thẩm Hương Nhi đang được đà mới lạ, nàng lắc đầu, mắt sáng kiên định: “Ta muốn luyện thêm, phải viết đẹp như chữ tam thúc mới được.”
Hắn bị lời này của nàng chọc cười, ánh mắt rạng rỡ. Hóa ra, trong nàng vẫn ẩn giấu là một tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu.