[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 43

Thẩm Hương Nhi kiệt sức, chưa kịp chờ hắn rút gậy thịt đã chìm vào giấc ngủ. Trần Yến Chi nghỉ một lát rồi dọn dẹp, còn không quên bôi thuốc cho nàng.

Nghĩ đến đêm nay nàng bị hắn yêu đến thần hồn điên đảo, trong lòng Trần Yến Chi vui sướng, thầm khen sách hay, quyết tâm sau này phải nghiên cứu kỹ hơn.

Trưa hôm sau Thẩm Hương Nhi mới tỉnh dậy, nhớ lại cảnh dâm mỹ đêm qua, khoái cảm đã có, nhưng nàng chẳng biết tả như thế nào, chỉ thấy thẹn thùng khó tả.

Nàng lo đêm nay lại phải đối mặt với chuyện phòng the, nhưng may thay buổi chiều nàng đến tháng, Thẩm Hương Nhi nhẹ nhõm thở ra. Trần Yến Chi đành tạm gác dục vọng, đêm đến chỉ xoa gò bồng, ngậm nụ hồng cho đỡ thèm.

Nhân dịp này, Thẩm Hương Nhi không bị Trần Yến Chi quấy nhiễu, lại có tâm tư làm hoa lụa, định nhờ hắn mang ra tiệm bán. Hắn nhớ ngày mai phải qua huyện bên làm bình phong, bàn ghế cho một nhà giàu, cần mang bản vẽ cho họ xem. Nghĩ huyện Lâm Giang náo nhiệt, thương khách tấp nập, có thể dẫn nàng đi dạo, hắn nói: “Hương Nhi, nàng chưa đến Lâm Giang bao giờ đúng không? Mai theo ta đi, ta dẫn nàng dạo chơi một chút!”

Thẩm Hương Nhi nghe thím Trương kể hoa ngọc trai, đồ thêu ở Lâm Giang rất đẹp, cầu kỳ hơn ở chỗ họ rất nhiều, nàng muốn mở mang tầm mắt, biết mình đi theo sẽ không làm phiền hắn, liền gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, hai người ra trấn thuê xe la, xe này đi nhanh hơn xe bò, chưa đến trưa đã tới Lâm Giang. Trần Yến Chi giao bản vẽ cho quản sự, bàn việc chỉnh sửa kỹ thuật, công việc hôm nay xong rất nhanh chóng.

Huyện Lâm Giang thương khách đông, hàng hóa bày đầy, hoa cả mắt. Thẩm Hương Nhi nhìn phố thị náo nhiệt, tò mò tự hỏi sao nhà giàu ở đây lại tìm đến làng họ đặt bàn ghế.

Trần Yến Chi khựng lại. Hắn không làm sao giải thích được, bạc gần đây đều đã mang đi mua sách. Bây giờ hắn muốn mua bút mực cho nàng mà túi rỗng, đành nhờ bạn bè tìm thêm việc. May mà được bạn giới thiệu với thương nhân họ Hồ ở Lâm Giang. Hắn cười gượng: “Dĩ nhiên là vì tay nghề của ta không tệ!”

Thẩm Hương Nhi không để ý, nàng bị khăn tay, trang sức lạ lẫm trên sạp hấp dẫn. Nàng trầm trồ khen tay nghề tinh xảo, tự thấy mình còn thiếu trải nghiệm. Trần Yến Chi sờ túi bạc, định mua, thì một giọng nói vang như sấm từ sau lưng vang lên.

“Trần Yến Chi! Là ngươi sao?” Hắn quay lại, thấy một nam tử mặc y phục màu đen, bước chân mạnh mẽ, mắt sáng ngời vui mừng.

“Triệu Hổ!” Trần Yến Chi cười rạng rỡ, bước tới, hai người nhìn nhau, rồi ôm chầm lấy nhau. Thẩm Hương Nhi đứng cạnh, mắt ánh tò mò xen nghi hoặc.

“Không ngờ gặp ngươi ở đây! Ngươi chẳng phải ở bên tướng quân sao? Sao lại tới đây?” Trần Yến Chi vỗ vai người kia, cười hỏi.

Triệu Hổ cười sảng khoái: “Hừ, ta vâng lệnh tướng quân, đưa di vật cho một chiến sĩ tử trận, tiện đường qua đây, ai ngờ gặp ngươi! Ngươi về làng, chẳng thèm viết thư cho huynh đệ gì cả!” Hắn liếc nhìn Thẩm Hương Nhi, mắt lóe trêu chọc: “Đây là đệ muội? Ngươi cưới vợ rồi à? Thật khiến ta muốn ngã ngửa đấy!”

Trần Yến Chi mặt thoáng hồng, kéo Thẩm Hương Nhi đến, giới thiệu: “Hương Nhi, đây là Triệu Hổ, huynh đệ tốt của ta hồi trong quân doanh. Triệu Hổ, đây là nương tử ta, Thẩm Hương Nhi.”

Thẩm Hương Nhi khẽ cúi người, nhẹ giọng: “Triệu đại ca.” Giọng nàng dịu dàng, mang chút thẹn thùng.

Triệu Hổ nhìn nàng, gật gù: “Đệ muội quả là mỹ nhân, thảo nào cái tên không gần nữ sắc như ngươi cũng chịu cưới vợ!”

Trần Yến Chi cười khổ: “Đừng trêu ta. Đi, tìm chỗ nào, ngồi trò chuyện!”

Ba người đến quán ăn ven đường, gọi một bình trà, mỗi người một bát mì. Triệu Hổ nâng chén, uống cạn, cảm thán: “Cuộc sống của ngươi bây giờ, quả thực khiến người ta ghen tị lắm đấy. Nhưng Yến Chi, ngươi biết không, từ khi rời quân doanh, các huynh đệ đều nhớ ngươi.”

Trần Yến Chi gật đầu, mắt lóe lên chút hoài niệm: “Ta cũng thường nhớ ngày tháng trong quân doanh, huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Nhưng giờ xuất ngũ về quê, ta chỉ muốn sống một đời bình đạm như thế này.”

Triệu Hổ nhìn hắn, cười trêu: “Ngươi thay đổi thật rồi! Hồi ở trong quân doanh, ngươi chẳng màng chuyện tình cảm. Giờ lấy vợ rồi, cả người dịu dàng, ôn hòa hẳn!”

Trần Yến Chi cười nhạt: “Con người luôn đổi thay mà. Ở trên chiến trường, sinh tử vô thường, ta chỉ biết tận trung với đất nước. Giờ về quê, gặp Hương Nhi, mới biết ngày tháng bình đạm là điều ta luôn khao khát.” Hắn nhìn nàng, mắt tràn đầy thâm tình.

Thẩm Hương Nhi bị ánh mắt và lời chân tình làm cho thẹn thùng, nàng cúi đầu, hai má đỏ rực.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *