[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 4

“Đó là cổ trấn, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở chỗ bọn em. Mấy năm nay lãnh đạo địa phương đã tuyên truyền rất nhiều, có thể chị đã thấy trên TV…”

Tống Kiều Kiều ngơ ngác gật đầu: “Có lẽ vậy…”

“Anh trai em năm đó khá nổi tiếng ở thị trấn… nhưng…”

Nói đến đây, cậu thanh niên ngập ngừng: “Nếu anh trai em không đắc tội với người ta, thì bây giờ cũng không rơi vào hoàn cảnh như hiện tại…”

Tống Kiều Kiều liếc nhìn căn phòng của người đàn ông, thở dài nói: “Cuộc sống này luôn là như vậy, chín mười phần sẽ không được như ý muốn. Chỉ có thể nhìn về phía trước mà bước tiếp.”

Mặc dù những lời này, nghe có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng nếu cứ sống trong quá khứ, thì cuộc đời sẽ mãi chết chìm ở quá khứ. Chán trường, nản bước không giúp ích gì cho hiện tại cả.

Tống Kiều Kiều nhìn khuôn mặt non nớt của cậu thanh niên, chắc hẳn cậu nhóc còn đang tuổi đi học.

Cô nhịn không được hỏi: “Sao hai người không tìm một công việc khác?”

Cậu thanh niên ngượng ngùng cười: “Việc khác cần bằng cấp, em còn nhỏ, trình độ học vấn không có, không có nơi nào nhận cả… nên em chỉ có thể đi theo chú ba, ở công trường phụ việc, làm việc lặt vặt…Còn anh trai em…anh ấy…”

Khi cậu thanh niên nói đến đây, rõ ràng là có điều gì đó khó nói. Tống Kiều Kiều chỉ tùy ý hỏi, thấy cậu nhóc không muốn nói, cô cũng không hỏi thêm.

Sau vài câu trò chuyện, cô biết được cậu nhóc tên là Tưởng Hoa, còn người đàn ông ít nói kia tên là Phó Nghị. Hai người là anh em họ, mấy năm trước, gia đình bất ngờ xảy ra biến cố, mẹ Phó mắc bệnh nặng. Vì vậy hai người họ phải rời quê hương, đến Đông Thành làm việc ở công trường.

Giọng nói của người đàn ông không phải khàn do bẩm sinh, mà anh ấy bị ngạt khói, còn bị thương ở dây thanh quản, trong lúc cố gắng cứu một cô gái ra khỏi đám cháy cách đây vài năm.

Tống Kiều Kiều nghe xong không khỏi thắc mắc: “Gia đình cô gái mà anh ấy cứu, không hỗ trợ chi phí chữa bệnh hay gì đó sao?”

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, vì cứu người mà bị thương, ít nhất bên được cứu cũng nên để ân nhân của mình nhận được sự đền đáp xứng đáng chứ?

Cậu thanh niên Tưởng Hoa thành thục thở dài: “Sau khi cứu cô gái kia xong, nhà anh trai em xảy ra chuyện, gia đình cô gái đó có đến gặp anh ấy mấy lần, nhưng thời gian ấy, anh trai em… mà thôi, chuyện cũng qua rồi, không nhắc lại nữa.”

Tống Kiều Kiều nghe thấy vậy, cô cũng chỉ nghĩ, chắc lại là điều khó nói, nên cũng không để tâm. Suy cho cùng, trên đời này có quá nhiều người mang theo quá khứ với những câu chuyện xưa.

Ăn tối xong, Tống Kiều Kiều muốn đi rửa bát.

Không ngờ cô vừa đứng dậy, thì người đàn ông trong phòng liền bước ra: “Tôi thấy hôm nay cô mới chuyển đến đây, vất vả mệt mỏi cà ngày rồi, cô cứ về nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, người đàn ông không nhìn Trần Kiều Kiều, rồi đi thẳng vào bếp.

Tống Kiều Kiều liếc nhìn bầu trời âm u, hình như buổi tối sẽ có mưa lớn.

Lúc này, màn hình điện thoại di động lóe lên tin nhắn chặn cuộc gọi quấy rối.

[Kiều Kiều, em có thể nghe điện thoại được không? Mọi chuyện thật ra không như em nghĩ đâu.]

[Anh sẽ không ký giấy ly hôn.]

[ Kiều Kiều tin anh, anh chỉ có một lần như vậy với cô ta. Chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như thế mà, em không tin anh sao?]

Tống Kiều Kiều đọc xong tin nhắn, cười lạnh một cái. Nếu Trịnh Lương đồng ý ly hôn và ký vào giấy thoả thuận ly hôn, có lẽ cô sẽ còn tôn trọng anh ta một chút.

Ai ngờ đâu anh ta thật sự giống người ba cặn bã kinh tởm của cô.

Một lần?

“Ha…” Tống Kiều Kiều cười lạnh, xóa tin nhắn, tắt điện thoại.

Có lẽ hôn nhân chẳng là gì cả trong mắt những người đàn ông này.

Trùng hợp, Phó Nghị từ trong bếp đi ra, Tống Kiêu Kiều gọi người đàn ông lại.

“Này, anh… đã kết hôn chưa?”

Người đàn ông sững người, khàn giọng trả lời: “Chưa.“

“Vậy anh có bạn gái không?”

Phó Nghị im lặng, lúc sau mới lắc đầu trả lời: “Không có.”

Tống Kiêu Kiều khó hiểu: “Tại sao?”

Người đàn ông này thoạt nhìn cũng rất đẹp trai, hơn nữa Tưởng Hoa từng nói anh ở quê nhà rất nổi tiếng, tại sao lại không có bạn gái?

Phó Nghị ngước mắt nhìn Tống Kiều Kiều: “Trước đây cũng có một người, nhưng đã chia tay, từ đó đến nay tôi vẫn không có bạn gái.”

“Ồ…” Tống Kiều Kiều nói: “Xem ra anh vẫn còn rất yêu cô ấy.”

Người đàn ông không nói gì, đi thẳng về phòng.

Tống Kiều Kiều không biết vì sao sắc mặt Phó Nghị lại trầm xuống.

“…”

Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống đều diễn ra như thường.

Không biết có phải hay không “dì cả” của cô ghé thăm sớm. Mà mỗi lần Tống Kiều Kiều thay băng cho Phó Nghị, ghé sát vào người đàn ông, cô đều ngửi được mùi hương nam tính của anh, thân thể không nhịn được như nhũn ra.

May thay, Phó Nghị chỉ ở nhà hai ngày, anh cảm thấy viết thương trên đầu đã đỡ hơn, thì liền quay lại công trường làm việc.

Ngày nào họ cũng đi sớm về khuya, mỗi lần trở về, trông mặt của hai người xám xịt bụi xi măng, mệt mỏi vô cùng.

Phó Nghị mỗi ngày vẫn luôn trầm lặng, không nói một lời, ngược lại cậu thanh niên Tưởng Hoa và Tống Kiều Kiều ở chung với nhau rất hoà hợp.

Thỉnh thoảng Tống Kiều Kiều nấu cơm tối, cũng sẽ làm thêm phần ăn cho hai người, đây là phần thưởng cho em trai miệng ngọt của cô.

Hoàng hôn buông xuống, Tống Kiều Kiều mở cửa ra, ở trong sân cùng Tưởng Hoa nói chuyên.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn rụt rè bước vào cửa, mang theo thứ gì đó.

Tưởng Hoa và Phó Nghị vừa ăn cơm vừa cười ngượng cười với Tống Kiều Kiều.

Nhìn thấy người tới, Tưởng Hoa mơ hồ liếc nhìn Phó Nghị, dùng tay đánh nhẹ vào người đàn ông một cái, “Anh, chị Tiểu Quyên đến…”         

Phó Nghị cúi đầu ăn cơm, đáp: “Ừ.”

Tống Kiều Kiều hướng ánh mắt về hai người bọn họ, người phụ ngượng ngùng bưng giỏ bước tới.

“Em hôm nay thấy anh ở công trường rất mệt mỏi, nghĩ anh không có sức nấu nướng, liền mua cho hai người ít đồ nhắm.” Nói xong, cô ta liền đặt cái giỏ lên bàn.

“Chị Tiểu Quyên, thật là ngại quá…Từ lúc chị Kiều Kiều chuyển đến đây, chuyện cơm tối của anh Phó Nghị với em đều được giải quyết dễ dàng không ít.”

Người phụ nữ liếc nhìn Tống Kiều Kiều, rồi lại nhìn Phó Nghị: “Anh Nghị… em…”

Phó Nghị đặt bát xuống: “Chúng tôi ăn xong rồi, nhưng thứ này cô mang về ăn đi.”

Nói xong, cũng không ngẩng mặt lên, thu dọn bát đũa trên bàn đi vào bếp.

Để lại Tưởng Hoa và Tống Kiều Kiều cùng với người phụ nữ kia bối rối nhìn nhau.

Người phụ nữ đỏ mặt nói: “Đồ ăn cũng đã đem qua đây rồi, mang về cũng chẳng ích gì, cất vào tủ lạnh, ngày mai hai người có thể làm mồi nhậu.”

Dứt lời, quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Tống Kiều Kiều nằm trên ghế bập bênh, nhìn người phụ nữ xấu hổ tức giận bỏ đi, nói đùa: “Tôi biết tại sao anh trai cậu đã già như vậy mà vẫn còn độc thân.”

Tưởng Hoa cười cười, hùa theo: “Anh trai em, có lẽ anh ấy…vẫn còn nghĩ về cô gái lúc trước.”

 “Ồ? Thâm tình như vậy?”

 “Đúng vậy, dù chưa gặp nhưng em nghe nói cô ấy là một cô gái xinh đẹp. Đến từ một thành phố lớn, lớn xinh đẹp như vậy! Nghe mọi người kể, là cô gái đó đã chủ động đuổi theo anh trai em, ngày nào cũng quấy rầy anh ấy, đòi làm bạn gái của anh ấy…”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều không khỏi nhìn về phía Phó Nghị. Trong đầu không khỏi hình dung ra hình ảnh một phụ nữ xinh đẹp và một con dã thú.

“Cô gái đó thích anh ấy như vậy, tại sao sau này lại chia tay? Gia đình phản đối sao?”

Tưởng Hoa lắc đầu: “Việc này em cũng không rõ, em chỉ nghe mọi người ở nhà nói, không biết tại sao cô ấy lại bị thương, sau đó người nhà cô ấy đã đưa cô ấy đi, từ đó cũng chưa thấy cô ấy quay lại…”

Tống Kiều Kiều nghe xong không khỏi thở dài: “Không ngờ anh trai cậu trông thì thô bạo cục mịch, ấy thế mà lại là người si tình như vậy.”

Tưởng Hoa tán thành nói: “Ở nhà mọi người cũng nói như vậy. Mấy năm gần đây, người trong nhà vẫn luôn sắp xếp những buổi xem mắt cho anh trai em, nhưng anh ấy không chịu, nhất định phải đi tìm cô gái kia cho bằng được.”

Với mênh mông biển người này, một người đã hơn năm năm không liên lạc, biết tìm ở đâu.

Tống Kiêu Kiều: “…”

Thật đúng là chung tình.

Chỉ là không biết đó là chung tình thật hay giả tạo… Suy cho cùng, Thịnh Lương đã cưới cô nhiều năm như vậy mà vẫn ăn vụng ở bên ngoài, lại còn là ăn cỏ gần hang.

Nghĩ đến đây, mắt Tống Kiều Kiều sáng lên nhìn Phó Nghị, người đàn ông này gia cảnh nghèo khó, lại còn rất thiếu tiền, trong lòng còn có một bạch nguyệt quang không thể quên được.

Trong lòng liền nảy ra một ý định, tựa như hạt giống, một khi đã mọc rễ, thì rất nhanh sẽ nảy mầm…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *