Trước đó, Thẩm Hương Nhi đã gặp Lý Thúy Hoa ở tiệm thuốc trên trấn. Nàng gà vào nhà họ Trần để xung hỷ chưa lâu thì Lý Thúy Hoa cũng lấy chồng, nhưng ở làng xa, nên hai người cũng ít gặp lại. Nghe nói chồng nàng ấy thật thà, đối xử tử tế, hai vợ chồng tuy không giàu có nhưng ngày tháng trôi qua cũng bình yên, đầm ấm như gió xuân thoảng qua. Ai ngờ năm nay vận rủi ập đến, chồng nàng ấy lên núi đốn củi, không may vấp ngã, bị cây đổ đè trúng ngực, tổn thương tới cả nội tạng. Giờ hắn không làm được việc nặng, phải uống thuốc dưỡng bệnh quanh năm. Với nhà nông cả năm khó kiếm vài đồng, mất sức lao động chính đã gần như trời sập rồi, lại tốn tiền mua thuốc, cuộc sống trở nên sở như núi đè.
Thẩm Hương Nhi nghe xong, mang theo lòng trắc ẩn, bèn cho Lý Thúy Hoa mượn tiền mua thuốc. Nàng nhớ Lý Thúy Hoa từng học làm hoa lụa với mình, dù hoa nàng ấy làm không tinh xảo bằng, chưa đạt yêu cầu để được ký gửi ở cửa hàng của Chương nương tử. Nhưng gần đây, Thẩm Hương Nhi nghĩ ra cách làm hoa lụa đơn giản, dùng loại vải thường, nhắm đến những khách hàng bình dân. Loại này Lý Thúy Hoa làm được, nên nàng mời nàng ấy cùng làm, như sẻ chia ánh sáng giữa ngày tăm tối.
Dù là hoa lụa thường, cũng cần bạc mua vải mới. Lý Thúy Hoa ngại mượn thêm tiền của Thẩm Hương Nhi để làm ăn, định về nhà mẹ đẻ vay. Nàng ấy nhắc đến chuyện làm hoa lụa ở nhà, ai ngờ Thẩm Xuân Hoa ở nhà bên nghe lỏm được, mách với Đào thị. Biết có cách kiếm tiền, hai mẹ con họ liền kéo đến đây, như sói đói vồ mồi, đòi chia chén canh ngọt.
Trần Yến Chi nghe thấy yêu cầu vô lý này, ngay lập tức hiểu mưu đồ của bọn họ. Hắn bước tới trước hai mẹ con Đào thị đang hùng hổ kêu gào, rồi hắn kéo Thẩm Hương Nhi ra sau lưng, lạnh lùng cười: “Hương Nhi ở nhà các ngươi chịu bao khổ cực, ai cũng thấy rõ, như vết khắc trên đá. Nàng dựa vào đôi tay mình kiếm tiền, muốn giúp ai là quyền của nàng, chẳng đến lượt bà xen vào chỉ trích!”
Thẩm Xuân Hoa lúc này mới để ý nam nhân trước mặt, thân hình cao lớn, mặt mày khôi ngô. Hắn là phu quân mới của Thẩm Hương Nhi sao?
Nàng ta vốn khinh thường Thẩm Hương Nhi, nhưng nhìn thấy sân nhà rộng rãi, ngăn nắp như tranh vẽ, lại thấy y phục nàng mặc sạch sẽ, rực rỡ như hoa, cuộc sống ngày càng sung túc, trong lòng Thẩm Xuân Hoa ghen tỵ, như lửa cháy rừng rực.
Nàng ta bước lên, giọng mỉa mai, sắc như dao: “Thẩm Hương Nhi, ngươi gặp vận may, cưới được chồng tốt mới làm ăn phát đạt. Nhưng ngươi giúp người ngoài, chẳng nhớ tới ta từng tốt với ngươi như thế nào. Xưa kia y phục ngươi mặc cũng là ta cho, giờ ta lớn tuổi, khó tìm được mối tốt, vậy mà ngươi cũng không muốn ta sống tốt!”
Thẩm Hương Nhi thấy nàng ta vừa nói vừa liếc nhìn Trần Yến Chi, ra vẻ tỷ muội thân thiết bị phản bội, rõ ràng muốn gây chuyện chia rẽ. Nàng biết Thẩm Xuân Hoa tự cao, kén chọn các mối do mai mối đưa tới, lại thêm Đào thị lấy tiền cho con trai cưới vợ, và tiếng xấu nhà họ khiến nàng ta chưa lấy được chồng, như hoa héo bên đường.
Thẩm Hương Nhi chưa kịp nổi giận, Trần Yến Chi đã lạnh lùng nhìn Thẩm Xuân Hoa, mỉa mai: “Hai mảnh áo rách cũng dám gọi là ân tình? Hương Nhi ở nhà ngươi ăn bao nhiêu lương thực, làm bao nhiêu việc? Cha mẹ nàng mất, đất đai tài sản của họ đâu rồi? Muốn đòi ân tình, trước tiên tính rõ chuyện này đã, đừng như kẻ cướp, vừa ăn cướp vừa la làng!”
Dù chưa chứng kiến cảnh Thẩm Hương Nhi gả vào nhà họ Trần như thế nào, nhưng Trần Yến Chi đã nghe Trần Yến Dương kể lại. Đào thị nhận năm lượng bạc, nhưng chỉ cho nàng mặc áo cũ, mang theo một bọc vải rách đựng y phục để thay. Hắn từng thấy thân thể nàng trắng như ngọc, nhưng tay chân đầy dấu vết làm lụng vất vả. Mỗi lần nghĩ đến khổ cực nàng phải chịu, hắn lòng đau như dao cắt.
Thẩm Xuân Hoa bị khí thế của Trần Yến Chi át vía, nhưng vẫn không cam tâm, tiếp tục khích bác: “Nàng ta ở nhà ta lười nhác, háu ăn, nhà ta phải bán đất để nuôi nàng ta. Ngươi bảo vệ nàng ta như thế, đừng để cái vẻ yếu đuối kia lừa! Nàng ta xưa kia hay dựa vào nhan sắc, quyến rũ nam nhân trong thôn, ngay cả biểu ca của ta đến chơi, nàng ta cũng suýt kéo hắn lên giường, chẳng biết đã bị bao người chạm qua rồi…”
“Bốp!”
Thẩm Hương Nhi không chịu nổi những lời vu khống này, giáng một cái tát vào mặt Thẩm Xuân Hoa. Tiếng tát vang lên, sắc nhọn như dao cắt giữa không khí. Thẩm Xuân Hoa ôm má đỏ ửng, mắt trừng lên đầy kinh ngạc, không ngờ được Thẩm Hương Nhi vốn cam chịu lại dám đánh nàng ta. Xưa nay chỉ có nàng ta bắt nạt Thẩm Hương Nhi, như mèo vờn chuột.
“Ngươi… dám đánh ta!” Thẩm Xuân Hoa hét lên, giọng the thé, vừa thẹn vừa giận, như chó bị dẫm đuôi.
Lồng ngực Thẩm Hương Nhi phập phồng, mắt rực lửa giận, chẳng còn vẻ dịu dàng thường ngày: “Thẩm Xuân Hoa, ngày trước ngươi bắt nạt ta thì thôi đi, bây giờ lại dám đến nhà, trước mặt phu quan và hàng xóm vu khống, bôi nhọ ta! Ta, Thẩm Hương Nhi, không còn là quả hồng mềm để mặc ngươi muốn bóp thế nào thì bóp nữa đâu!”
Trần Yến Chi cũng muốn góp một cái tát, nhưng hắn không có thói quen đánh nữ nhân, nên đành phải kìm lại. Nhìn Thẩm Hương Nhi thẳng lưng đáp trả, hắn vừa tự hào vừa xót xa, hối hận vì đã giữ lễ với loại người này. Hắn bước tới, ôm nàng vào lòng, nắm lấy bàn tay đang run của nàng, lạnh giọng nói: “Câm miệng! Ngươi còn dám nói bậy nửa lời, đừng trách ta không khách sáo! Ta là phu quân của Hương Nhi, người thân thiết nhất với nàng ấy, ta biết rõ nàng ấy là người như thế nào, chẳng cần phải để cho ngươi ở đây bôi nhọ!”
Thẩm Xuân Hoa bị khí thế lạnh lùng của hắn làm cho run rẩy, nhưng thói quen đanh đá khiến mẹ con nàng ta không chịu thua. Đào thị ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi khóc lóc gào thét: “Vợ chồng các ngươi hợp sức bắt nạt mẹ con ta, còn coi trời đất là gì nữa không? Con gái ta chỉ nói sự thật, để mọi người biết Thẩm Hương Nhi là hạng người gì, sao lại đánh người chứ!”
“Mẹ… mặt con đau quá…” Thẩm Xuân Hoa thấy thế, ôm mặt giả vờ khóc, giọng rên rỉ như mèo kêu.
“Các ngươi đánh con gái ta, phải bồi thường! Ta muốn tiền thuốc men, nếu mặt con ta bị đánh hỏng, các ngươi phải chịu trách nhiệm! Còn phải dạy cách làm hoa lụa cho Xuân Hoa để bù lại!” Đào thị gào thét không ngừng, như chó sủa giữa chợ.
Lúc này, Trần Yến Dương nghe thấy động tĩnh, liền chạy đến. Thấy cảnh này, hắn nhíu mày: “Người thôn Bình Khê ở bên cạnh lại sang đây làm loạn cái gì? Ta chưa thấy ai bị bắt nạt mà tự tìm đến cửa đâu! Muốn giở trò ăn vạ, còn phải xem mặt ta, trưởng thôn An Khê, là người chết rồi sao? Có cần ta mời trưởng thôn Bình Khê đến lôi các ngươi về không?”
Đào thị nghe thấy hắn dọa gọi trưởng thôn bên Bình Khê, trong lòng bà ta hoảng loạn, như chuột thấy mèo.
Hàng xóm tụ tập xem náo nhiệt, trong đó có bà cô họ Trần, người từng mai mối cho Thẩm Hương Nhi. Nhìn tình cũ, bà ấy khuyên: “Đào thị, ngươi đừng trơ trẽn giở trò ở đây nữa. Mọi chuyện ai cũng thấy rõ, ai chẳng biết các ngươi muốn chiếm lợi của vợ chồng nhà bọn họ. Muốn học nghề kiếm tiền, cầu người cũng chẳng phải cách này!”
Ban đầu, mọi người rất bất ngờ khi thấy Thẩm Hương Nhi yếu đuối lại dám đánh người. Dù tò mò lời Thẩm Xuân Hoa nói thật hay giả, nhưng đều là người trong thôn An Khê, lại có trưởng thôn lên tiếng bênh vực, họ đồng loạt chỉ trích mẹ con Đào thị. Đào thị và Thẩm Xuân Hoa mặt lúc đỏ lúc trắng, biết không có lợi thế, đành bò dậy, chuồn đi như chó cụp đuôi.