Động tĩnh trong rừng không hề nhỏ. Trần Yến Dương nghe tin, lòng nóng như lửa đốt, vội gọi đám thanh niên trong thôn, mỗi người cầm một cây gậy, hối hả chạy đến nơi xảy ra chuyện. Khi đến nơi, họ thấy đám lưu manh nằm la liệt dưới đất, đau đớn quằn quại, kêu cha gọi mẹ, dáng vẻ thảm hại chẳng ra hình người.
Trần Yến Dương nhìn cảnh này, lại thấy Trần Yến Chi vẫn đang giận dữ, quyền cước không ngừng, sợ xảy ra án mạng, vội hét lớn: “Dừng tay, mau dừng tay!” Hắn bước nhanh tới, giơ tay ngăn Trần Yến Chi. “Ngươi mau đưa Hương Nhi về xem nàng có bị thương không, đám này để ta lo. Lát nữa chúng ta giải chúng ra quan phủ, để quan xử lý!”
Trần Yến Chi lúc này mới bừng tỉnh từ cơn giận, nghĩ đến Hương Nhi, lửa giận trong lòng lập tức hóa thành lo lắng. Hắn không kịp nghĩ nhiều, cúi người bế ngang Thẩm Hương Nhi, bước chân như bay, chạy vội về nhà.
Trần Yến Chi ôm nàng chạy một mạch, con đường thường ngày ngắn ngủi giờ như dài bất tận. Mồ hôi túa ra trên trán, thấm ướt áo, nhưng hắn không dừng bước dù chỉ một khắc.
Về đến cửa nhà, Trần Yến Chi chưa kịp thở, vội đặt nàng xuống, tay run run cởi áo ngoài của nàng, mắt gấp gáp nhìn khắp người, muốn xem nàng có bị thương đâu không.
Bất chợt, Thẩm Hương Nhi như chú nai con hoảng sợ, lòng đầy hoảng loạn, vội ôm chặt hắn từ phía sau, giọng nghẹn ngào, đáng thương cầu xin: “Tam thúc, đừng đi… vết thương của ta không sao thật mà, nhưng ta vẫn sợ lắm… người ở lại với ta được không?”
Đây là lần đầu Trần Yến Chi nghe nàng cầu xin với vẻ bất lực và sợ hãi như thế. Tim hắn như bị búa đập, đau đến tan nát, chân như bị đóng đinh, làm sao rời đi nổi chứ? Hắn chậm rãi quay lại, vòng tay ôm chặt nàng, như muốn hòa nàng vào lòng, che chở nàng khỏi mọi tổn thương.
Hắn nhẹ vuốt lưng nàng, từng cái dịu dàng mà an ủi, miệng không ngừng thì thầm: “Đừng sợ, đừng sợ, ta đây mà. Ta không đi đâu hết, sẽ ở đây với nàng.”
Trần Yến Chi cứ thế ôm Thẩm Hương Nhi, hai người đứng trong nhà, thời gian như ngừng trôi.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của nàng mới dần ổn định, nhưng nàng vẫn bám chặt lấy vạt áo hắn, như sợ buông tay là sự bình yên này sẽ tan biến.
Trần Yến Chi đỡ nàng đến bên giường, để nàng nằm xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng. Hắn nâng khuôn mặt nàng, ngón cái dịu dàng lau đi vệt nước mắt còn sót lại, giọng nghẹn ngào: “Hương Nhi, đều tại ta không bảo vệ nàng chu toàn, để nàng chịu uất ức.”
Thẩm Hương Nhi khẽ lắc đầu, vừa định mở lời thì nghe tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài sân.
Trần Yến Chi ra mở cửa, thấy Trần Yến Dương vội vã bước vào. Nhìn thần sắc của Trần Yến Chi đã bình tĩnh hơn, hơi thở ổn định, Trần Yến Dương đoán Thẩm Hương Nhi hẳn là không sao, nét mặt căng thẳng liền dịu đi đôi phần.
“Yến Chi, Hương Nhi không sao chứ?” Trần Yến Dương vẫn quan tâm hỏi, rồi nói tiếp: “Đám lưu manh đã bị giải đi quan phủ, chúng khai ra một số chuyện. Ta đến để nói với ngươi.”
Trần Yến Chi gật đầu, trong lòng đã có vài phần đoán ra: “Yến Dương ca, đa tạ huynh đã đến giúp. Sau lưng chúng có ai xúi giục không?”
Lúc này, Thẩm Hương Nhi từ trong phòng chậm rãi bước ra. Trần Yến Dương thoáng nhìn thấy dấu tay đỏ trên má nàng, mắt lập tức lóe lên cơn giận không che giấu: “Đám khốn kiếp này! Tất cả là do Thẩm Xuân Hoa xúi giục! Vì ghen tị với Hương Nhi, lòng dạ nàng ta quả thật quá độc ác. Lần trước gây chuyện không thành, lần này còn tìm người bắt cóc. Thật không ngờ, một cô nương mà lòng dạ lại ác ôn như thế. Nhưng hai người m yên tâm, đám lưu manh vừa khai, quan sai đã đi bắt nàng ta rồi. Nghe nói ca ca Thẩm Gia Bảo của nàng ta, cũng bị báo tội trộm cắp, đã bị quan phủ tóm luôn rồi. Giờ hai huynh muội này e là phải vào ngục làm bạn, cùng ăn cơm tù!”
Thẩm Hương Nhi nghe xong, thân thể khẽ run, không thể tin Thẩm Xuân Hoa lại độc ác đến mức ấy.
Thấy nàng như vậy, Trần Yến Chi vội bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Biết với tội danh này, Thẩm Xuân Hoa chắc chắn sẽ phải ngồi tù vài năm, hắn vỗ lưng nàng an ủi: “Kẻ ác tự có báo ứng, nàng ta sẽ không còn cơ hội làm hại nàng nữa.”
Trần Yến Dương nói xong, thấy không khí hiện tại trong nhà, biết mình không tiện ở lâu, sợ làm phiền đôi vợ chồng son, liền định cáo từ.
Trước khi đi, hắn dừng bước, chợt nhớ tới chuyện bà cô hay lải nhải bên tai, do dự một lát, rồi kéo Trần Yến Chi sang một bên, giọng quan tâm xen chút trêu đùa, nhỏ giọng nói: “Yến Chi, ngươi và đệ muội thành thân cũng hơn nửa năm rồi, mà bụng nàng ấy vẫn chưa có động tĩnh gì. Hai đứa nên để tâm một chút, cố gắng thêm đi!”
Nói xong, chính hắn cũng cảm thấy ngượng, nhưng nghĩ đến lời dặn của bà cô và thím, cảm thấy mình nói vậy cũng phải, ít ra để dễ bề báo cáo. Hắn vỗ vai Trần Yến Chi một cái, rồi rời đi.