Ta Quyết Không Làm Thầy Bắt Yêu

Chương 1: Thất Ngữ Phật (1)

Bây giờ đã là tháng ba mùa xuân, ánh trăng vẫn mang dáng vẻ âm u, phủ một lớp bạc mỏng manh.

Lý Nhị Ngưu men theo chân tường đất đi về nhà, trên miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhấm vài cái, liền thấy nhạt nhẽo.

Gió lạnh thốc tới, khiến hắn run cầm cập, khom lưng kéo chặt tấm áo vải mỏng manh.

Nghĩ đến hôm nay đi uống rượu lại bị chủ nhà đuổi ra, hắn tức tối nhổ toẹt một cái: “Xì, lũ khốn kiếp mắt chó coi thường người!”

Nói xong, hắn tự đắc nghĩ mình nói năng trôi chảy, nếu đi thi khoa cử, chắc chắn sẽ vượt xa cái danh tú tài nghèo kiết của trưởng làng.

Nói đến trưởng làng, cái thứ ấy thì tính là gì chứ? Chỉ là một gã tú tài nghèo, vậy mà dám ngồi trên đầu hắn.

Càng nghĩ, Lý Nhị Ngưu càng tức tối, bước chân giậm mạnh, vai lệch càng thêm xiêu vẹo hơn. Lúc này, dưới ánh trăng, mới thấy rõ hắn là một gã què chân.

Bỗng, một tiếng sột soạt vang lên từ phía sau.

Hắn cứng đờ người, lông tơ sau gáy dựng đứng, một luồng lạnh lẽo vô cớ dâng lên trong lòng.

Hắn dừng bước, ngoảnh đầu nhìn. Sau lưng chẳng có một bóng người, chỉ có lùm cây xa xa ẩn dưới ánh trăng, cùng bóng đèn lồng chập chờn.

Nghe nói gần đây trong làng có ma quỷ, Lý Nhị Ngưu sợ đến run răng, nỗi kinh hoàng như vạn con côn trùng bò khắp người.

Hắn dán sát thân mình vào chân tường, gần như chạy thục mạng.

Nhưng đôi chân đã rã rời, càng đi càng thấy đau nhói như xương đùi bị mài mòn.

Ánh trăng bám theo gót chân hắn, đan thành một tấm lưới dày đặc, phủ lên lưng hắn.

Và ngay phía sau, một gương mặt quỷ dị hiện ra.

Mặt trời lặn sau dãy núi, ánh hồng tàn chiếu lên đàn quạ lạnh. Gió núi thổi qua, thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc.

Trước ngôi miếu hoang giữa núi, một đoàn người đang dừng chân ở đó. Họ đều mặc giáp đỏ đen, hông đeo đao ngắn. Ở giữa đoàn là một chiếc xe tù bằng gỗ, nhốt một nam nhân tóc tai rũ rượi.

Người dẫn đầu buộc tóc cao, mặt đẹp như ngọc, chẳng hề mang chút mệt mỏi khi đã phải trải qua một hành trình dài.

Hắn mặc áo gấm cổ tròn màu hồng phấn, hông đeo một miếng ngọc khắc đôi sư tử, khác với ngọc bội thông thường, miếng ngọc kia còn phát ra ánh sáng dịu dàng.

Bùi Nhân vốn là đề hình án sát sứ của An Sát Ty, lần này áp giải một huyện thủ buôn lậu muối ở Ung Châu, tiện đường ghé ngôi miếu hoang này để nghỉ chân.

Hắn cầm một thanh kiếm ngắn màu xanh, nhảy xuống ngựa. Chung quanh cỏ dại mọc um tùm, ngôi miếu trước mặt đã lâu không được tu sửa, đổ nát thê lương.

Đến trước cửa miếu, cửa chính đóng chặt, nhưng bức tường bên cạnh đã sập mất nửa.

Hắn vạch đám cỏ dại mọc tràn trước cửa, đá văng mảnh gạch đỏ vỡ, thò đầu nhìn vào trong.

Chỉ thấy một người đàn ông trần truồng quỳ trước tượng Phật, bất động.

Ánh tà dương xuyên qua khe ngói chiếu vào, rọi lên tượng Phật, cũng rọi lên thân thể của người kia.

Tượng Phật khép hờ đôi mắt, nhìn xuống với vẻ thành kính đến kỳ lạ.

Bùi Nhân cảm thấy bất thường, vội bước tới, nhưng khi nhìn rõ thi thể, thì hắn khựng lại.

Nam nhân ấy da dẻ xanh trắng, từ đầu đến chân chi chít những vết thương nhỏ.

Nhìn kỹ, thì những vết thương ấy chẳng hề thô ráp, rõ ràng là do ai đó dùng dao sắc, từng chút từng chút rạch da thịt, từ từ rút cạn máu.

Khi lấy lại bình tĩnh, Bùi Nhân không chút do dự, quay ra cửa, rút chốt cửa đã rỉ sét, dùng sức đẩy mạnh.

Cánh cửa bật tung ra, bụi đất lả tả rơi, tạo thành một màn sương mờ.

Ánh sáng tràn vào, tới khi bụi tan, mọi người mới thấy rõ nam nhân trần truồng ở trong miếu.

Huyện thủ buôn muối kinh hoàng hét lên: “Đó là gì? Là người sao?”

Ông ta vừa hét vừa giãy giụa, xích trên tay kêu xoảng xoảng chói tai.

Bùi Nhân chẳng buồn để ý, chỉ ra lệnh cho Dư Cựu sai người phong tỏa bốn phía ngôi miếu, không cho ai ra vào.

Rồi ánh mắt hắn lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên một nam nhân gầy nhỏ.

“Nghe nói trước khi vào An Sát Ty, ngươi từng làm nghiệm thi một thời gian. Theo ta vào đó kiểm tra thi thể.”

Nghe đến từ “thi thể”, huyện thủ như phát điên, gào to hơn: “Người chết! Có người chết! Chúng ta đi thôi, Bùi sứ, đừng ở cái nơi xui xẻo này nữa, đi thôi!”

Bùi Nhân bị ông ta làm phiền, nhếch môi khẽ chậc một tiếng, xoay cổ tay, ngón tay búng ra một viên đá nhỏ, trúng ngay huyệt á của huyện thủ. Ông ta lập tức im bặt.

Ở đây không giống Trường An, nơi An Sát Ty tra án thường có viên kiểm nghiệm tới hỗ trợ, tệ lắm thì cũng phải có quan phủ điều nghiệm thi đến.

Nhưng giờ ngay cả hòm nghiệm thi cũng không có, hai người chỉ có thể xử lý thi thể một cách đơn giản.

Bùi Nhân đi quanh thi thể, thấy không có dấu chân thừa, cũng chẳng có vết kéo lê.

Nếu hung thủ quen biết với người chết, hẹn gặp ở ngôi miếu cổ rồi giết hại, tất nhiên sẽ không có dấu vết giãy giụa hay kéo lê.

Nhưng nếu máu bị rút cạn ngay tại đây, thì tại sao xung quanh lại chẳng có chút mùi máu?

Nghĩ vậy, hắn đến bên lư hương trước tượng Phật, lấy ngón tay chấm một chút tro hương, xoa nhẹ, rồi đưa lên mũi ngửi.

Nơi này bốn bề thông thoáng, tro hương rơi xuống thường mỏng và nhạt màu. Nhưng tro trong lư hương lại đậm, rõ ràng mới được đốt gần đây.

“Dư Cựu, quanh ngôi miếu này có làng xóm nào không?” Bùi Nhân gọi Dư Cựu.

“Bẩm Bùi sứ, cách đây năm dặm về phía đông nam đúng là có một ngôi làng.” Dư Cựu chắp tay đáp.

“Bùi sứ, thi thể này có gì đó không ổn lắm.” Viên kiểm nghiệm dáng người gầy nhỏ kia khó xử nói: “Xương gối của người này bị đóng đinh chết cứng bên trong.”

Nghe vậy, Bùi Nhân vội bước tới, ngồi xổm xem kỹ.

Người này quỳ sụp xuống đất, bất động như núi. Nhưng xương gối bị một chiếc đinh to bằng ba ngón tay đóng chặt vào bồ đoàn, thịt lật ra chẳng còn chút máu, còn để lộ xương trắng xám lạnh lẽo.

Dù là vậy, nhưng kỳ lạ thay, không có một giọt máu nào chảy ra.

Bùi Nhân thầm cảm thấy không ổn. Nếu là thủ đoạn của con người, thì quá mức quỷ dị.

Hắn đưa hai ngón tay chạm vào thi thể, lạnh đến như sắp đóng băng, âm khí như thấm vào tận xương.

Tóc trên đỉnh đầu thi thể thưa thớt, để lộ da đầu loang lổ đỏ trắng, lồi lõm như mắc bệnh da liễu.

Bệnh da này lan đến nốt ruồi sau gáy, chẳng rõ là nốt ruồi mọc trên vết lồi, hay vết lồi sinh ra nốt ruồi.

Phần thân trên của thi thể hơi cong, cứng đờ như băng. Những vết thương do lưỡi dao mỏng gây ra khác với thịt ở xương gối, không trắng bệch mà là một màu đen sâu thẳm.

Phần thân dưới có nhiều vết bầm đỏ sẫm và tím đỏ lớn nhỏ.

“Bẩm Bùi sứ, thi thể đã chết hơn một ngày.” Viên kiểm nghiệm gầy nhỏ nói.

“Nhưng không có dấu hiệu thối rữa nào.”

Bùi Nhân không khỏi nghi ngờ. Nếu là thi thể bình thường, chết một ngày đã bắt đầu thối rữa và bốc mùi. Nhưng thi thể này, da thịt chẳng khác gì người sống.

Nghi vấn chồng chất, Bùi Nhân đang băn khoăn thì bỗng nghe một giọng nói.

Giọng nói ấy gần như quỷ, chẳng chút có chút hơi thở của con người, mơ hồ như từ dưới đất vọng lên.

Hắn nghe thấy.

“Vì hắn bị quỷ thi hút cạn máu rồi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *