Ta Quyết Không Làm Thầy Bắt Yêu

Chương 2: Thất Ngữ Phật (2)

Bùi Nhân theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử mặc đạo bào rách rưới, thắt lưng đeo những vật dụng kỳ quái. Nàng bị chặn lại ngoài cổng miếu.

Nữ tử ấy thu chiếc la bàn trong tay, cất vào túi vải sau lưng, rồi ngẩng đầu mỉm cười nhẹ với hắn.

Đúng lúc ấy, túi vải sau lưng nàng đột nhiên rung lên dữ dội. Một con mèo đen bóng nhẫy bất ngờ lao ra, nhanh như cắt, vọt thẳng đến bên chân Bùi Nhân.

Hắn không chút đề phòng, bị dọa giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước.

Sự cố bất ngờ khiến người canh cửa lơi lỏng cảnh giác. Nhân cơ hội ấy, Ôn Cẩn Hạnh lách người bước vào trong.

Nàng cúi xuống ôm con mèo đen vào lòng, dịu dàng vuốt ve lông nó như dỗ dành một đứa trẻ.

Thấy Bùi Nhân như chim sợ cành cong, nàng cảm thấy kỳ lạ. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn con mèo trong lòng, sau đó xoay người đối diện với Bùi Nhân, cất tiếng hỏi: “Ngươi sợ mèo sao?”

Bùi Nhân chẳng thèm đáp lời, chỉ lặng lẽ quan sát nữ tử đột nhiên xông vào này từ đầu đến chân.

Nữ tử này thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, dễ gần, nhưng hắn tinh thông thuật nhìn người, luôn cảm thấy dưới vẻ ngoài thuần lương ấy ẩn giấu một sự đáng sợ như ma quỷ.

Cả khuôn mặt nàng, chỉ đôi mắt là đặc biệt đen nhánh, long lanh như lưu ly ngâm trong nước, nhưng nhìn kỹ lại toát ra chút lạnh lẽo âm u.

Tóm lại, chẳng giống người tốt lành gì.

“Ngươi là ai?” Bùi Nhân lúc này mới lên tiếng.

“Người qua đường.” Ôn Cẩn Hạnh nhàn nhạt đáp.

Nói xong, không đợi Bùi Nhân phản bác, nàng khẽ hất cằm về phía thi thể, chỉ liếc mắt một cái đã khẳng định: “Người này sắc mặt xanh trắng, trên thân đầy vết thương, trông chẳng khác gì người giấy. Theo lý, thi thể mất máu quá nhiều phải khô quắt, nhưng thân thể hắn vẫn còn khá đầy đặn.”

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhìn qua là biết ngay tác phẩm của quỷ thi.”

“Người bị quỷ thi hút cạn máu sẽ hồn phi phách tán, thi thể cũng không thối rữa. Có lẽ hung thủ muốn kẻ này mãi mãi quỳ bái trước Thần Phật, không ngừng chuộc tội, cho đến khi thế gian này diệt vong.”

Nàng nhìn thẳng vào thi thể đang quỳ trước tượng Phật, ánh mắt bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, tựa hồ thần linh đang mượn miệng nàng để thì thầm.

Năm Trinh Minh thứ chín, yêu ma quỷ quái hoành hành. Dân chúng khổ sở vì yêu ma đã lâu mà không tìm được cách đối phó. Vì thế, những người bắt yêu theo đạo mà sinh ra.

Tuy yêu quái từ xưa đã cùng con người chung sống một đời, nhưng chín năm trước, quỷ thi bất ngờ xuất hiện chỉ trong một đêm, cùng yêu vật gây họa cho nhân gian.

Quỷ thi còn đáng sợ hơn cả yêu quái, bởi chúng mang nhân khí, từ con người mà biến hóa thành.

Dù Bùi Nhân đã lờ mờ đoán ra được vài manh mối, nhưng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ: “Nếu đúng là quỷ thi gây ra, sao còn phải đóng đinh người này lên bồ đoàn, từng đao từng đao hành hạ hắn? Đây rõ ràng là việc làm của con người.”

Ôn Cẩn Hạnh nghe xong thì cười khẽ, ngón tay trắng muốt chậm rãi vuốt ve lông con mèo đen, giọng nói trầm thấp: “Công tử nói không sai, đúng là do con người làm. Nhưng nếu người và quỷ thi liên minh, người muốn báo thù, quỷ thi hút máu, công tử nghĩ thế nào?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người trong miếu đều kinh hãi. Ở chốn hoang vu này, nếu thật sự có quỷ thi xuất hiện, e rằng cả đám bọn họ chẳng ai thấy được ánh bình minh của ngày mai.

Trời đã tối dần, Bùi Nhân càng thêm lo lắng. Nếu quỷ thi lại xuất hiện, e rằng không chỉ họ gặp nguy, mà cả ngôi làng cách đó năm dặm cũng khó thoát khỏi hiểm nguy.

Bầu không khí chợt ngưng đọng. Đúng lúc này, con mèo trong lòng Ôn Cẩn Hạnh bất mãn kêu lên một tiếng “meo”.

Nàng khẽ đung đưa nó, dỗ dành: “Biết ngươi đói rồi, đừng gấp, ta đang tìm thức ăn cho ngươi đây.”

Bùi Nhân nghe vậy, nhìn con mèo một cái, rồi lấy từ trong ngực ra nửa cái bánh khô cứng, đưa cho Ôn Cẩn Hạnh.

“Cô nương nếu không chê, ta còn nửa cái bánh này.”

Ôn Cẩn Hạnh thoáng ngạc nhiên, nhìn hắn một hồi lâu, cố phân biệt xem trên mặt hắn có mấy phần thật lòng, mấy phần giả ý.

Nàng khẽ nhếch môi, nở nụ cười hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, rồi nói: “Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng Tiểu Hắc không ăn thứ này.”

Lời vừa dứt, tay Bùi Nhân đang chìa ra chợt khựng lại giữa không trung, lúng túng chưa biết làm sao, thì nghe Ôn Cẩn Hạnh tiếp lời: “Nó chỉ ăn quỷ thi.”

Bùi Nhân chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ cô nương là người bắt yêu?”

Hèn chi nữ tử này trông có phần âm u đáng sợ.

Dù chín năm trước quỷ thi hoành hành, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, thiên địch của chúng chính là thú ăn thi. Mà chủ nhân được thú ăn thi nhận nuôi, chắc chắn phải là người bắt yêu.

“Chẳng tính là người bắt yêu, chỉ biết chút thuật pháp nhỏ mà thôi.”

Ôn Cẩn Hạnh mím môi, dường như không muốn thừa nhận điều gì, ánh mắt nàng mờ mịt khó đoán.

“Cô nương khiêm tốn rồi.” Bùi Nhân nói.

Ôn Cẩn Hạnh khẽ cười, lắc đầu, rồi ôm Tiểu Hắc định bước ra cửa miếu. Thấy vậy, Bùi Nhân vội gọi nàng lại: “Trời đã tối, cô nương ra ngoài e rằng sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghe lời này, Ôn Cẩn Hạnh dừng bước, tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, nàng quay đầu nở nụ cười rạng rỡ: “Vì thế ta mới phải ra ngoài tìm thức ăn cho nó.”

Quỷ thi khác với yêu quái. Yêu quái là sinh linh tu luyện mà thành, cùng con người chung sống. Nhưng thi quỷ chỉ có thể xuất hiện trong đêm tối, ban ngày thì nhập vào thân thể của người sống.

Trong vòng trăm dặm quanh đây, chỉ có ngôi làng cách vài dặm là nơi quỷ thi có thể chọn làm con mồi.

Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở sau. Có lẽ quỷ thi xui xẻo này sẽ trở thành bữa ăn của Tiểu Hắc.

Bùi Nhân vội nói: “Cô nương định đến ngôi làng gần đây sao? Nếu vậy, tại hạ có thể đi cùng không?”

Hắn càng thêm chắc chắn, nếu hung thủ liên minh với quỷ thi, nhất định là người ở trong làng ra tay. Chuyến này hắn không thể không đi.

Ôn Cẩn Hạnh quét mắt nhìn hắn, lòng thầm nghĩ người này thật lắm chuyện. Một thi thể vô danh trong miếu hoang, sao lại đáng để hắn hao tâm tổn sức như vậy?

Nhìn dáng vẻ hắn cao lớn, mặt mày trắng trẻo, chắc hẳn là công tử được nuôi dưỡng trong nhung lụa nơi kinh thành, chưa từng chịu khổ, nên gặp chuyện gì cũng muốn xen vào cho vui.

Nàng cho rằng Bùi Nhân đang tìm đường chết, bèn chẳng nể nang: “Nếu quỷ thi xuất hiện, mong công tử tìm chỗ trốn cho tốt. Ta không rảnh để diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân đâu.”

Bùi Nhân bị nàng chặn họng đến không thốt nên lời, nhưng vẫn quay đầu dặn Dư Cựu canh giữ ngôi miếu cẩn thận, tuyệt đối không được để lộ dấu vết.

Hắn cầm thanh đoản kiếm màu xanh biếc trên bàn hương án, định bước ra ngoài.

Nhưng Ôn Cẩn Hạnh đứng chặn ở cửa lại muốn nói rồi ngập ngừng. Nàng quan sát hắn từ đầu đến chân, khẽ nhíu mày, có phần chê bai: “Công tử không định thay y phục rồi mới đi sao?”

Nàng chỉ thấy bộ y phục màu hồng phấn của Bùi Nhân nổi bật giữa đám giáp da đỏ đen, trông chẳng khác gì một củ sen thành tinh.

Nhất là khi bước đi, ngọc bội đeo bên hông điểm xuyết tua rua mềm mại, đung đưa theo từng nhịp chân của hắn.

Ôn Cẩn Hạnh bất giác nhìn về phía ngọc bội ấy. Đôi sư tử chạm khắc sống động như thật, nhe nanh múa vuốt, tựa hồ muốn từ trong ngọc lao ra ngoài.

Nhưng càng nhìn kỹ ngọc bội, nàng càng cảm nhận được không chỉ một luồng yêu khí đang cuộn trào bên trong.

Yêu khí ấy như bị giam cầm trong vòng xoáy, mãi không thể thoát ra.

Đôi mắt Ôn Cẩn Hạnh dần trở nên sâu thẳm.

Nàng chuyển ánh nhìn từ ngọc bội lên khuôn mặt của Bùi Nhân, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Bùi Nhân cúi đầu nhìn y phục mình đã tỉ mỉ chọn lựa. Tuy rất ưng ý với gu thẩm mỹ của bản thân, nhưng nghĩ đến việc đêm tối mà quá nổi bật, hắn liền hỏi mượn Dư Cựu một chiếc áo choàng đen.

Để tránh đánh động kẻ địch, hai người không cưỡi ngựa mà đi bộ đến cổng làng.

Xung quanh bóng tối chập chờn, gió rít qua rừng cây, khiến chim muông giật mình bay tán loạn, tựa như vô số oan hồn đang gào thét.

Bùi Nhân trong lòng thấp thỏm, cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt mấy lần, vô thức nắm chặt chuôi đoản kiếm bên hông.

Ôn Cẩn Hạnh liếc hắn một cái, như nhìn thấu tâm can, chậm rãi nói: “Sợ rồi sao?”

“Chỉ hơi lạnh thôi.” Bùi Nhân cắn răng không chịu thừa nhận, chỉ một mực siết chặt chuôi kiếm.

Nói xong, Ôn Cẩn Hạnh nhướng mày không đáp, chỉ lấy từ trong túi áo một mảnh phù chú nhỏ, thuận tay bấm một đạo quyết.

Mảnh giấy vàng lập tức bùng cháy, chỉ vài hơi thở đã cháy thành tro, để lại một đốm sáng lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Đốm sáng ấy như còn lưu giữ hơi ấm của ngọn lửa, khiến Bùi Nhân lập tức cảm thấy ấm áp.

Dưới ánh sáng vàng nhạt, hắn liếc nhìn Ôn Cẩn Hạnh, thấy hàng mi nàng đen như lông quạ, dài đến phủ bóng mờ lên sống mũi. Ánh sáng bao bọc lấy nàng, cả người toát lên vẻ ấm áp.

Chẳng bao lâu, hai người lờ mờ thấy bóng dáng cổng làng. Cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, soi rõ con đường dưới chân bọn họ.

Trong ánh sáng mờ ảo, Ôn Cẩn Hạnh trông thấy một bóng đen lẩn khuất sau đống rơm ở cổng làng, trông như một người đang ngồi xổm.

Bóng đen ấy đột nhiên đứng dậy, như một u hồn lướt nhanh đến trước mặt hai người.

Nhờ ánh trăng, bọn họ mới nhìn rõ, bóng đen hóa ra là một gã nam nhân cao lớn, vạm vỡ.

Cơ bắp gã nổi lên từng khối, cao hơn Ôn Cẩn Hạnh cả một cái đầu. Đứng sừng sững trước mặt, tựa như một ngọn núi đá bất ngờ mọc lên.

Nhưng gọi gã là tráng hán thì không hẳn, bởi trong mắt gã lộ rõ vẻ ngây dại. Miệng gã còn vương vài giọt nước bọt, còn đang mút ngón tay, cười ngốc nghếch với Ôn Cẩn Hạnh.

Tay chân gã múa may, hai chân dạng ra chắn đường hai người, mở miệng hỏi, giọng nói vẫn mang nét trẻ con: “Hì hì, hai người đến biểu diễn trò ảo thuật sao? Ảo thuật hay lắm, ảo thuật hay lắm! Phụ thân bảo ta, diễn trò bắt yêu, bắt hết lũ yêu quái xấu xa, bắt hết, haha!”

Ôn Cẩn Hạnh cực kỳ chán ghét, sợ nước bọt từ miệng gã bắn lên người, vội lùi lại vài bước, vòng qua gã để tiếp tục đi vào làng.

Nhưng mỗi lần nàng vòng qua, gã ngốc ấy lại chắn trước mặt, như cố ý đối đầu với nàng.

Bực mình, Ôn Cẩn Hạnh rút từ tay áo một lá bùa, kẹp giữa hai ngón tay, bắt đầu niệm chú.

Lá bùa vừa cháy được một nửa, Bùi Nhân đã đặt tay lên cổ tay nàng, khẽ nhấn xuống, thì thầm: “Đừng để lộ dấu vết, sao không thuận thế mà làm?”

Ôn Cẩn Hạnh nhíu mày nhìn hắn, lập tức xoay cổ tay dập tắt lá bùa đang cháy, chỉ lặng lẽ nhìn ba ngón tay xương xẩu trên cổ tay mình, không nói một lời.

Nàng rất ghét bị người khác chạm vào, bất kể là nam hay nữ, ngay cả sư phụ của nàng cũng không ngoại lệ.

Bùi Nhân nhận ra, vội rút tay về như bị bỏng, thấp giọng xin lỗi Ôn Cẩn Hạnh, rồi hắng giọng, dỗ dành gã ngốc như dỗ trẻ con: “Chúng ta chính là người mà phụ thân ngươi mời đến biểu diễn ảo thuật.”

Gã ngốc nghe xong mừng rỡ, vỗ tay liên hồi, xoay vòng quanh hai người, miệng hô to: “Hay quá, hay quá! Người diễn ảo thuật đến rồi! A Xuyên được xem ảo thuật rồi!”

“A Xuyên là tên ngươi sao? A Xuyên có thể dẫn chúng ta vào làng không?” Bùi Nhân tiếp lời.

Gã ngốc chỉ cười hì hì, vỗ tay hát hò, quay người bước vào làng.

Nhưng ngay khoảnh khắc gã quay đi, không biết có phải ánh trăng chiếu vào mắt hay không, đôi mắt gã bỗng lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *