Trong lòng Bùi Nhân vẫn luôn không yên về Lý Nhị Ngưu và nữ tử kỳ lạ kia. Hắn cảm thấy ngôi làng này có quá nhiều bí mật.
Song việc áp giải huyện thủ lại không thể chậm trễ. Suy nghĩ một hồi, hắn lệnh cho Dư Cựu đi trước, đợi hắn tìm được hung thủ ở đây rồi sẽ đuổi theo sau.
Dân làng rất nhiệt tình, thấy Bùi Nhân cùng đoàn người đường xa mệt nhọc, liền giữ bọn họ lại dùng cơm trưa.
Cơm no rượu say, Bùi Nhân và Ôn Cẩn Hạnh tiễn đám người Dư Cựu ra cổng làng, nhìn bọn họ kéo xe tù đi xa, cho đến khi tiếng bánh xe lộc cộc biến mất ở cuối núi.
Ôn Cẩn Hạnh khoanh tay, nhìn theo đoàn người xa dần, khẽ chép miệng một tiếng: “Án sát sứ đại nhân nếu không kịp kỳ hạn áp giải phạm nhân vào kinh, e là cái đầu không giữ nổi đấy nhỉ?”
Nói xong nàng giơ tay, ở cổ làm động tác chém một nhát, lưỡi cũng lè ra nửa cái, mắt trợn ngược trắng dã.
Bùi Nhân nghe xong thì im lặng một lát, hắn quay đầu lại, trong mắt đầy kiên định, nhìn Ôn Cẩn Hạnh nói từng chữ một: “Nhưng đã để ta gặp, thì không thể nhắm mắt bỏ qua được. Nếu không, Lý Nhị Ngưu uổng mạng nơi miếu hoang, hung thủ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị bắt lại.”
“Huống chi, ta tin Thánh thượng sẽ không trách tội ta.” Bùi Nhân cực kỳ chắc chắn.
Ôn Cẩn Hạnh liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, mặt đầy nghi ngờ, hắn lấy đâu ra chắc chắn như vậy, rằng Thánh thượng sẽ không giáng tội chứ.
“Ngươi đừng bảo mình là hoàng thân quốc thích gì đấy nhé, Bùi đại nhân?”
Nghe giọng nói nghi ngờ của Ôn Cẩn Hạnh, ánh mắt Bùi Nhân thoáng lảng tránh, có hơi chột dạ, hắn gãi gãi thái dương rồi chuyển đề tài.
“Hiện tại có manh mối gì không, tìm được quỷ thi nhập vào ai chưa?”
Ôn Cẩn Hạnh thấy hắn hỏi thế liền chẳng vui vẻ gì đáp: “Hoàn toàn không có tiến triển gì. Quỷ thi nhập vào người nào, thì người đó liền không khác gì người bình thường. Muốn tìm dấu vết của quỷ thi, cũng chỉ có vào ban đêm khi quỷ thi xuất hiện, la bàn mới cảm nhận được hướng đi của nó.”
Cho nên tình hình hiện tại chẳng khác gì những kẻ trắng tay.
Hai người lặng lẽ men theo con đường đất trở vào làng. Gió lạnh lùa qua mái tóc, cả dọc đường cả hai đều im lặng không nói gì.
Bùi Nhân mải nghĩ về chuyện nữ tử có hành tung quỷ bí đêm qua, còn Ôn Cẩn Hạnh thì nghĩ xem quỷ thi rốt cuộc đang ẩn trong thân xác của ai.
Đang nghĩ ngợi, Ôn Cẩn Hạnh bỗng ngẩng đầu nhìn thấy A Xuyên ở phía trước, nàng ngẩn ra một thoáng rồi cười âm hiểm, lộ ra một hàng răng trắng nhỏ đều tăm tắp: “Nhưng mà… cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển.”
“Cái gì?” Bùi Nhân chưa kịp hiểu, có chút ngơ ngác hỏi lại.
Hắn theo ánh mắt của nàng nhìn sang, thấy A Xuyên đang ngồi xổm dưới đất nghịch bùn.
“Bùi Nhân, ngươi có chu sa không?” Ôn Cẩn Hạnh vẫn dán chặt mắt vào A Xuyên.
Bùi Nhân càng ngơ ngác hơn, không hiểu sao lại nhảy vọt sang chuyện này: “Lúc này trên người ta làm sao có, nhưng ta có thể đến hỏi thôn trưởng.”
Ôn Cẩn Hạnh nghe xong chỉ nhún vai bất lực, rồi rút từ trong tay áo một tờ giấy vàng trống. Nàng đưa ngón trỏ vào miệng, cắn mạnh một cái. Mùi máu tanh lập tức lan tỏa giữa kẽ răng.
Đầu ngón tay đã đỏ lòm máu tươi. Nàng hạ bút xuống giấy vàng, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Chỉ chốc lát, một lá huyết phù đã hoàn thành.
Những dòng phù chú như được khảm chặt vào giấy, máu thấm ngược ra cả mặt sau.
Bùi Nhân thấy thế vội tìm miếng vải cũ định băng ngón tay nàng lại.
“Không sao.” Ôn Cẩn Hạnh chẳng để tâm lắm, đưa ngón tay vào miệng mút nhẹ vài cái, chỉ để lại vệt đỏ nơi khóe môi, trông yêu mị đến lạ thường.
Như vầng dương vừa nhảy khỏi chân trời, đốt cháy nốt ruồi son giữa ấn đường của Bùi Nhân đến bỏng rát.
Hắn cúi đầu, mắt không chớp nhìn đôi môi nàng, vành tai đỏ rực. Mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói, lắp bắp: “Ngươi… ngươi làm gì vậy…”
Ôn Cẩn Hạnh le lưỡi liếm một cái, trong mắt lấp lánh ý cười giảo hoạt: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Mau đi tìm thôn trưởng, bảo ta muốn chữa bệnh ngốc cho con trai ông ấy.”
Nàng giơ lá huyết phù lên. Ánh nắng xuyên qua lớp giấy mỏng, rơi vào đôi mắt nàng, hóa thành từng mảnh vàng vụn lấp lánh.
Thế là thôn trưởng dẫn A Xuyên ngồi quanh bàn, Bùi Nhân thì ngồi cạnh Ôn Cẩn Hạnh.
Ngay cả Tiểu Hắc cũng ngồi cuộn tròn trên bàn, đuôi vỗ nhịp lác đác, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn A Xuyên chằm chằm, hệt như đang ngắm món ăn sắp vào bụng.
Ôn Cẩn Hạnh bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, chẳng biết từ đâu kiếm được chiếc khăn trắng, gấp ba rồi đặt lên cổ tay A Xuyên, ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên, nhíu mày như đang bắt mạch thật.
“Ôn cô nương, bệnh ngốc của con ta có cách chữa không?” Thôn trưởng sốt ruột như lửa đốt, hai tay nắm chặt, thân người đổ về trước, chỉ muốn chui vào mạch tượng mà xem cho rõ.
Ôn Cẩn Hạnh lắc đầu, vẻ như chứng bệnh đã ăn sâu, khó mà nhổ tận gốc.
“Than ôi, con ta từ trong bụng mẫu thân nó đã thế, mười mấy năm nay vẫn vậy, chắc khó mà chữa khỏi.” Thôn trưởng thở dài đánh thượt, thân hình đột ngột rụt lại, nếp nhăn trên mặt như sâu thêm vài tuổi.
Ôn Cẩn Hạnh bỗng đứng bật dậy, bước tới cúi sát A Xuyên.
Hai đôi mắt đối nhau. Chớp mắt xong, nàng một tay ghì đầu A Xuyên, tay kia banh mắt gã ra xem kỹ.
Lúc này A Xuyên bắt đầu giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng ùng ục.
Ôn Cẩn Hạnh trừng mắt: “Yên nào, đừng có động đậy.”
A Xuyên như bị dọa sợ, vội vàng chui tọt vào lòng thôn trưởng, vừa chui vừa khóc kêu “phụ thân”.
Thôn trưởng chỉ biết vỗ nhẹ lưng gã, dịu giọng dỗ: “A Xuyên đừng sợ, thần y cô nương đang chữa bệnh cho con, chữa khỏi rồi nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt lên.”
Nhưng A Xuyên vẫn chỉ khóc, hai tay vung vẩy loạn xạ muốn thoát khỏi tay Ôn Cẩn Hạnh.
Ôn Cẩn Hạnh mất kiên nhẫn, ngón tay như tàn ảnh điểm huyệt, lập tức giữ yên A Xuyên tại chỗ.
Lúc này, nàng rút từ trong tay áo một lá huyết phù đã khô, máu tươi hóa thành màu đỏ sẫm, toát ra đầy vẻ quỷ dị.
Nàng kẹp lá phù giữa hai ngón, qua mép giấy vàng nhìn gương mặt méo mó của A Xuyên, khóe miệng cong lên nụ cười chắc thắng.
“Ôn cô nương, ngươi làm gì vậy?”
Thôn trưởng hoảng loạn. Ông cảm thấy phù chú thường dùng để trừ tà, sao lại dán lên người được.
Bùi Nhân vội đứng dậy giải thích: “Lão trượng yên tâm, đây là bí phương độc môn, trị bách bệnh.”
Thôn trưởng nghe vậy, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng lên hy vọng, quay sang Bùi Nhân: “Thật sao? Bồ Tát trên trời ơi, xin phù hộ con ta được mạnh khỏe!”
Nói xong, ông ấy chắp tay vái trời một cái.
Bùi Nhân chột dạ, chỉ “ừm” một tiếng trong cổ họng.
Ôn Cẩn Hạnh lập tức bấm quyết, giữa hai ngón tay ngưng tụ một đạo kim quang, lá phù lập tức ánh lên viền vàng rực rỡ.
Nàng dán phù lên trán A Xuyên, kim quang trong chớp mắt bao bọc gã thành một pho tượng Phật.
“Cấp cấp như luật lệnh, phá!”
Khoảnh khắc ấy, trong mắt A Xuyên rõ ràng lóe lên một tia hoảng loạn.
Nhưng chỉ chốc lát, phù giấy tắt ngóm, A Xuyên vẫn ngốc nghếch như cũ, không có chút thay đổi nào.
Ôn Cẩn Hạnh mím môi bất đắc dĩ, cúi đầu suy nghĩ một lát, lại quay sang than thở với Tiểu Hắc: “Làm sao đây, quỷ thi không ở bên trong hắn, chắc ngươi lại phải nhịn đói vài ngày nữa rồi, đúng là tiểu đáng thương.”
Tiểu Hắc cong lưng “meo” một tiếng, rồi nhảy vào trong lòng nàng cuộn tròn lại.
Thôn trưởng nghe vậy lập tức nổi giận: “Ôn cô nương, sao ngươi dám vu oan giá họa! Con ta làm sao lại là quỷ thi được?”
“Không phải vậy, lão trượng hiểu lầm rồi.” Bùi Nhân vội đứng dậy đỡ thôn trưởng, an ủi: “Ôn cô nương chỉ sốt ruột tìm ra quỷ thi, nàng ấy cũng vì sự an nguy của mọi người. Ông xem, lá phù chú này còn dùng máu của nàng ấy vẽ, rất hao tổn tinh khí.”
Ôn Cẩn Hạnh thở dài một hơi, ôm Tiểu Hắc bước ra cửa.
Bùi Nhân vội đuổi theo, trong lòng đầy nghi ngờ: “Ôn cô nương bảo đến lúc ta sẽ biết, nhưng giờ ta vẫn chưa hiểu, lá phù chú kia…”
Ôn Cẩn Hạnh ôm Tiểu Hắc đùa vui, bước thêm hai bước, thấy xung quanh không có người, liền cười híp mắt ngoắc Bùi Nhân ghé tai lại.
Hành động này nàng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại khiến Bùi Nhân nóng ran cả tim, đến vành tai cũng đỏ bừng.
Hắn cúi đầu ghé sát, hơi thở ấm áp của người kia phả lên vành tai, như có lông ngỗng khẽ cọ vào tim.
Đúng lúc ấy, từ xa có một bà lão hớt hải chạy tới, thấy hai người đang thì thầm to nhỏ, vội lao đến nắm cổ tay Ôn Cẩn Hạnh, vừa kéo vừa hét: “Ơ kìa hai vị quý nhân còn ở đây tình chàng ý thiếp sao, có chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi!”
Ôn Cẩn Hạnh bị kéo đến lảo đảo, cảm giác buồn nôn, lập tức hất tay bà lão ra, sắc mặt lạnh băng, giọng hạ xuống mấy phần: “Có chuyện gì, mau nói.”
Bà lão bị lườm một cái, trong lòng thầm chửi vài câu, nhưng vẫn lo lắng đầy mặt: “Hai vị quý nhân mau đến nhà Vương Thiết Sơn xem đi, hình như hắn bị quỷ nhập rồi, cả người đen thui nằm trên giường không động đậy nổi!”
Hai người theo bà lão đến nhà Vương Thiết Sơn. Thôn trưởng nghe tin cũng dẫn A Xuyên chạy tới.
Căn nhà tranh cũ nát, hàng rào gỗ trước cửa mục mất hơn nửa.
Bọn họ đẩy cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, đập vào mắt là Vương Thiết Sơn nằm mềm oặt trên giường, từ tóc đến ngón chân đều phun ra hắc khí, thân thể co rúm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, như có thứ gì trốn trong nội tạng đang hút sạch máu thịt của hắn.
Tiểu Hắc ở trong lòng Ôn Cẩn Hạnh mũi nhúc nhích, ngửi ngửi không khí, lập tức nhảy phốc lên giường, vòng quanh gối của Vương Thiết Sơn mà liếm vuốt, giây tiếp theo nó nhe răng nhọn định ngoạm.
“Tiểu Hắc đợi đã!” Ôn Cẩn Hạnh quát lớn, ba bước thành hai nhảy tới ôm Tiểu Hắc lại, khẽ mắng: “Gấp cái gì, còn sợ thiếu phần ăn của ngươi sao?”
Thôn trưởng và bà lão nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ôn Cẩn Hạnh ngồi xổm xuống, hai tay banh hàm Vương Thiết Sơn ra, ghé sát mũi để ngửi.
Mùi tanh của cá mắm xộc thẳng lên, suýt làm nàng nôn tại chỗ, nước dãi từ khóe miệng hắn trào ra, suýt chảy lên tay nàng.
Vương Thiết Sơn vẫn còn sống, chỉ là đã bị hành hạ đến không còn hình dạng của con người, đôi mắt hắn âm u, đã không phân biệt được ai.
Tiểu Hắc ở đầu giường cào cấu liên hồi, “meo meo” gọi Ôn Cẩn Hạnh.
Nàng ghét bỏ lau tay lên lưng nó, môi mím thành đường thẳng, dùng ánh mắt cảnh cáo đừng vội.
Sau đó nàng đưa ngón trỏ phải vẽ một đạo phù lên lòng bàn tay trái. Kim quang lóe lên, nàng hợp lòng bàn tay lại, hai ngón tay đè mạnh lên ngực Vương Thiết Sơn, lập tức phong bế ngũ giác của hắn.
Vương Thiết Sơn hừ một tiếng đau đớn, đạo kim phù theo chưởng phong như con cá lội thẳng vào cơ thể hắn.
Hồi lâu sau, Ôn Cẩn Hạnh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống làn da dần lõm xuống và đạo kim phù đã bị gặm nhấm không còn gì, đột nhiên cười thành tiếng.
Thứ còn sót lại trong cơ thể Vương Thiết Sơn chính là một sợi thi hồn.
Thi hồn là một luồng hơi thở của quỷ thi tách ra, như phân thân của nó vậy. Nếu thi hồn bị diệt, thì quỷ thi cũng không hề hấn gì. Nhưng khi quỷ thi tiêu vong, thi hồn cũng theo đó mà tan biến.
Lúc này ngực Ôn Cẩn Hạnh đột nhiên có một dòng chấn động. Nàng lấy la bàn ra, đường kinh vĩ trong đĩa lập tức đỏ rực, con rồng đá trên kim chỉ lắc lư dữ dội.
Nhưng mà kim chỉ lúc thì chỉ vào Vương Thiết Sơn, lúc thì chỉ về hướng tây bắc, con rồng đá tưởng chừng như mất khống chế muốn bay ra khỏi đĩa.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ khẽ nâng mắt, theo hướng kim chỉ chậm rãi dời đi, cuối cùng dừng lại ở đôi chân to như cột đá đang núp sau lưng thôn trưởng.
Đó là chân của A Xuyên.
Ôn Cẩn Hạnh thu ánh mắt, lặng lẽ cất la bàn vào trong ngực.
Giọng nàng trầm xuống, lại mang theo chút run rẩy không giấu nổi, như đang kiềm chế sự phấn khích: “Quỷ thi hiện thân rồi.”
Nghe vậy mọi người kinh hãi, như khỉ bị lửa cháy đuôi chạy tán loạn. Còn Bùi Nhân lại phát hiện trên bàn thấp có tờ một quan tiền giấy.
Trên tờ tiền ấy, hai bên đóng hai cái dấu đỏ to đùng, mùi dầu thầu dầu và chu sa vẫn còn nồng đậm.
Ôn Cẩn Hạnh nhận từ tay Bùi Nhân, lật qua lật lại vài lần, chắc như đinh đóng cột: “Đây là một loại nguyền rủa. Người nhặt được tờ tiền này, sau khi chết linh hồn sẽ đời đời kiếp kiếp bị nhốt ở ngạ quỷ đạo, cho đến khi hồn phi phách tán.”
Mọi người nghe xong thì lạnh sống lưng. Tờ tiền một quan này đủ cho một nhà ăn một tháng gạo trắng.
May mà không phải bọn họ nhặt được, chỉ có tên keo kiệt như Vương Thiết Sơn mới trúng phải.
Rốt cuộc kẻ ác độc nào lại hạ lời nguyền tàn nhẫn đến thế.
Trong phòng lập tức im phăng phắc, không ai dám hé răng, sợ tai họa sẽ giáng xuống đầu mình.
Đúng lúc ấy, Vương Thiết Sơn như bị nhập, đột nhiên há miệng gào lên, mắt trợn ngược, lặp đi lặp lại một câu: “Lý Nhị Ngưu là ta giết, ta tạo nghiệt, ta có tội… Lý Nhị Ngưu là ta giết, ta tạo nghiệt, ta có tội…”
Không biết lặp bao nhiêu lần, Vương Thiết Sơn đột ngột im bặt. Đôi mắt vốn âm u lập tức hóa thành hai hốc đen ngòm, thân thể nhanh chóng khô quắt, chỉ còn lại một bộ thi thể cháy đen.
Ôn Cẩn Hạnh thấy thế lập tức quát: “Tiểu Hắc, ăn mau!”
Tiểu Hắc ở đầu giường đã không nhịn nổi, vừa há miệng, cả căn phòng đột nhiên nổi cuồng phong.
Từng sợi hắc khí từ hai hốc mắt Vương Thiết Sơn bay ra, ngưng tụ thành bóng hồn đáng sợ.
Căn phòng tràn ngập mùi thối rữa nồng nặc. Chỉ sau một hơi thở, bóng đen dữ tợn ấy đã bị Tiểu Hắc nuốt sạch vào bụng.
Vương Thiết Sơn chết rồi.
Mọi người trợn mắt há mồm. Ôn Cẩn Hạnh ôm Tiểu Hắc đang liếm vuốt, vẻ mặt thản nhiên:
“Vậy là chuyện này đã sáng tỏ, hung thủ giết Lý Nhị Ngưu đã tìm ra, quỷ thi cũng đã thu, chuyện này thế là xong.”
Ánh mắt của thôn trưởng lo lắng, nhìn qua nhìn lại giữa Tiểu Hắc và Ôn Cẩn Hạnh, giọng run run: “Ôn cô nương, thế… thế là đã thu được quỷ thi rồi sao?”
“Không tin ông có thể hỏi Tiểu Hắc, hỏi xem nó ăn no chưa kìa.” Ôn Cẩn Hạnh nhướng mày, lắc lắc Tiểu Hắc ở trong lòng.
Tiểu Hắc ngẩng đầu “meo” một tiếng, nghe kỹ lại mang chút tủi thân, như vẫn chưa no.
Mọi người dần giải tán, thi thoảng vẫn còn nghe thấy tiếng ai đó than thở cho số phận Vương Thiết Sơn.
Khi trong phòng chỉ còn lại Bùi Nhân và Ôn Cẩn Hạnh, hắn gọi nàng lại.
Nhưng khi Ôn Cẩn Hạnh lại dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nàng nở một nụ cười đầy ẩn ý, trong mắt toàn là sự giảo hoạt.