Chương 2: Chu Thịnh không phải người tốt
Chu Thịnh quay đầu, lại nhìn thấy dáng người mảnh khảnh ấy.
Cô nép sau lưng thím Vương, cúi đầu tránh ánh mắt anh. Anh nhướng mày, sải bước đi tới: “Đến rồi.”
Ở bên này, Trần Tân Diệu và Triệu Vân Phi thấy cần giúp thì cũng nhiệt tình, vứt ngay đồ trong tay chuẩn bị chạy lại phụ. Ai ngờ vừa nhấc chân, đã bị Chu Thịnh quét mắt lạnh lẽo sang: “Hai đứa bây quay lại trộn đất cho tao!”
Trần Tân Diệu: “…”
Triệu Vân Phi: “…”
Anh Thịnh hôm nay bị sao vậy? Thường ngày sai bọn họ y như sai chó, nay tự mình xông ra làm?
Chẳng lẽ là do bình thường bóc lột người ta quá, bây giờ lương tâm trỗi dậy sao?
Nhưng dù có nghi ngờ gì, lời của Chu Thịnh bọn họ không dám cãi. Hai người lại ngoan ngoãn nhặt dụng cụ, tiếp tục làm việc.
Chu Thịnh đi đến cổng nhà họ Lý: “Thím, nhà mình có họ hàng đến à?” Nói thì nói với bà ấy, nhưng ánh mắt anh lại không biết là vô tình hay cố ý, cứ liếc sang mặt Dư Thanh Đại. Khiến tai cô hồng lên, chỉ biết cúi đầu xách cái túi vải của mình.
“Đúng, cháu gái với mẹ chồng thím đến.”
Cháu gái hả…
Chu Thịnh nhìn đống hành lý, định bưng thứ lớn nhất trước.
Cơ bắp trên tay anh rắn chắc, nổi gân, mồ hôi theo cổ chảy dọc xuống, rơi từ cổ tay xuống đất. Ánh mắt Dư Thanh Đại vô thức dõi theo cánh tay ấy, rồi nhỏ giọng nhắc: “Cái đó… nặng lắm.”
Trong đó đều là sách của cô.
Và vài loại dược liệu.
Chu Thịnh nâng mắt lên nhìn. Không chỉ dáng vẻ mềm mại, mà giọng nói cũng y như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.
Anh dùng một tay nhấc gọn cái túi cô bảo rất nặng, tay kia lại xách thêm hai túi nhỏ nữa, vững vàng bước vào trong.
Dư Thanh Đại đứng dưới gốc liễu cổ thụ mà sững sờ.
Lúc nãy đứng ở xa, cô chỉ thấy anh mang cảm giác áp bức rất mạnh mẽ chỉ liếc qua đã đỏ mặt, tim đập loạn, nên phải vội quay đi.
Đến khi nhìn gần… anh còn cao lớn hơn cô tưởng, như một ngọn núi vậy.
Nhìn anh bê đồ, trông chẳng khác gì một con trâu nước khoẻ mạnh.
Dư Thanh Đại giật mình.
Hồi lâu mới phản ứng lại, vội ôm ít đồ nhẹ chạy theo: “Làm ơn… nhẹ tay giúp tôi.”
Những cuốn sách ấy với cô rất quan trọng.
Chu Thịnh liếc nhìn. Cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực anh, khuôn mặt lo lắng dán chặt vào từng động tác của anh, như sợ anh mạnh tay làm hỏng đồ của mình.
Biểu cảm nhỏ đó… thú vị thật.
Nhưng nhìn dáng dấp này, trông như đứa trẻ con. Không biết đã đủ tuổi chưa nữa.
“Yên tâm đi nhóc. Không hỏng được đâu.”
Anh cao to, lại còn đang cởi trần, đứng trước mặt cô với đôi mắt sắc bén nghịch ngợm, mang theo chút hoang dã.
Mặt Dư Thanh Đại lại đỏ bừng.
Da cô vốn trắng, Chu Thịnh nhìn thấy tai cô ngày càng đỏ, thì bật cười khẽ. Da mặt mỏng thật.
Anh không trêu cô thêm nữa, lại đi ra bê đồ. Hai ba chuyến đã chuyển hết cả xe hành lý vào sân.
“Thím, là về ở chung với nhà mình luôn sao?”
Giữa trời nóng, người anh đầy mồ hôi. Mợ của Dư Thanh Đại đưa cho anh một bát nước đậu xanh: “Nào, uống miếng nước cho mát.”
Chu Thịnh cũng không khách sáo. Vừa nhận bát, bà ấy nói tiếp: “Đúng vậy. Nhà chỉ còn hai bà cháu, không có ai chăm sóc. Lúc bận việc, nhà thím cũng chẳng thể chạy qua chạy lại được. Dù có lòng cũng không lo xuể.”
Dù hai thôn cách nhau không xa, nhưng bà ngoại tuổi cao, nhỡ có chuyện gì mà chạy tới thì muộn mất. Ở gần vẫn hơn.
Nghe vậy, Chu Thịnh không hỏi thêm.
Hai bà cháu… Vậy cô bé này là trẻ mồ côi?
Chậc.
Tội nghiệp thật.
Từ lúc anh đến bê đồ đến nay, Dư Thanh Đại chỉ nói với anh mỗi câu “Cảm ơn”, rồi quay lưng lại bắt đầu sắp xếp cái túi lớn của mình. Chu Thịnh liếc qua, bên trong toàn sách, xếp rất gọn gàng.
Một túi to đầy sách.
Ra là người có học đây.
Đồ chuyển xong, Chu Thịnh cũng bận việc, chẳng có cớ nấn ná. Anh uống nước xong liền đem bát rửa ở chậu nước trong sân, đặt lại lên bàn đá.
“Thím, cháu đi đây.”
Mợ của Dư Thanh Đại: “Ừ, cảm ơn cháu nhé.”
Chu Thịnh phẩy tay: “Sao phải khách sáo thế, có gì đâu.” Nói rồi anh lại liếc sang cô gái vẫn quay lưng về phía mình, hô lớn: “Nhóc, tôi đi đây!”
Dư Thanh Đại giật mình đứng dậy, xoay lại nhìn anh. Cô không biết phải đáp gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh rời đi.
Chu Thịnh thấy dáng vẻ ngơ ngác ấy mà bật cười.
Ngốc chết được.
Anh hừ mũi một tiếng rồi đi mất.
Chờ bóng lưng anh khuất hẳn ngoài cổng, Dư Thanh Đại mới thở phào. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào cao đến vậy. Cảm giác như cánh tay anh còn to hơn cả chân cô, chỉ cần bóp một cái là gãy cổ người ta.
Hơn nữa, lúc nói chuyện anh cứ nhìn thẳng, miệng thì nhếch lên kiểu cười xấu xa. Dư Thanh Đại không dám nói ra, nhưng trong lòng cô chắc chắn.
Người này… trông chẳng giống người tốt.
Mợ cô từ ngoài đi vào: “Giao Giao, đây đều là sách của con à?”
Dư Thanh Đại nhìn mấy chồng sách đặt dưới đất, nở nụ cười: “Vâng ạ. Hầu hết đều là sách y.”
Mẹ cô là bác sĩ, ông ngoại cũng là bác sĩ. Những quyển sách họ để lại, cô đều gìn giữ cẩn thận, quyển nào cũng được bảo quản kỹ.
Khi còn nhỏ, lúc bạn bè chạy ra ngoài chơi, cô lại ngồi trong sân của căn nhà đất nhỏ ấy đọc sách. Cũng chính những cuốn sách này đã giúp cô vượt qua quãng thời gian dài cô độc.
Mợ cô không biết chữ, chẳng hiểu đó là sách gì, nhưng vẫn cười hào sảng: “Giao Giao nhà chúng ta là giỏi nhất, hơn cả mấy đứa anh em trai.”
Nhắc đến em trai, Thanh Đại hỏi: “Tiểu Mãn lên lớp hai rồi đúng không ạ?”
Nhà cậu có ba đứa con trai.
Anh cả hai mươi ba tuổi, anh hai mười chín, đứa em út mới chín tuổi, đang học lớp hai.
Anh cả lúc trước đi học, nhà nghèo nên chỉ học đến hết tiểu học rồi nghỉ. Là con cả, anh ấy không than phiền, và rất hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Nhà đông con, nên vai của con cả lúc nào cũng phải gánh nặng nhất.
Học phí cho anh hai là anh cả góp vào không ít, ngay cả đứa thứ ba cũng là anh ấy cõng ra đồng từ bé.
Một người như vậy, ai gặp cũng phải giơ ngón cái lên khen.
Mợ mang mấy cái chăn từ trong nhà ra. Trong sân có một sợi dây thép căng ngang, bà ấy trải chăn lên phơi: “Đúng là lớp hai, nhưng mà học hành chán lắm, suốt ngày chạy theo mèo với chó, làm mợ tức chết.”
Dư Thanh Đại bật cười.
Mợ cầm cây đòn gánh gõ lên chăn: “Giao Giao, cái chăn hoa này là mợ chuẩn bị cho con. Làm xong lâu rồi, nhưng hai bà chãu mãi chưa đến. Mợ giặt sạch hết rồi, đem ra phơi nắng cho khô. Tối đắp ấm lắm.”
Mợ vừa dứt lời, ngoài cổng đã vang lên tiếng gọi: “Mẹ ơi, bà với chị Giao Giao đến chưa?”