Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 3

Chương 3: Gia đình cậu

Dư Thanh Đại nghe thấy tiếng chân lộp bộp, còn chưa kịp quay lại thì em họ Lý Phú Mãn đã mồ hôi nhễ nhại, nhảy cỡ ba tấc mà lao thẳng vào sân. Nó vừa nhìn thấy đống hành lý chưa kịp thu dọn liền nở nụ cười rạng rỡ.

“Chị Thanh Đại, chị thật sự đến rồi sao?” Nó mặt mũi lem nhem như mèo hoang, vẫn cứ dí sát lại gần.

Mợ còn cầm cây đòn gánh trên tay, chỉ chờ có vậy liền đuổi theo nó mà quát: “Thằng nhóc này, mày xem cả người dơ đến mức nào rồi? Đúng là tao xui xẻo mới đẻ ra cái thằng không biết lo thân như mày!”

Lý Phú Mãn vừa ôm mông chạy vừa la oai oái: “Con nghi ngờ con không phải con ruột của mẹ rồi đó! Mẹ đừng đánh nữa!”

Dư Thanh Đại bật cười ngay giữa sân. Lý Phú Mãn lập tức núp sau lưng cô, nhỏ giọng cầu cứu: “Chị, cứu em với. Mẹ em lại nổi giận nữa rồi.”

Bà ngoại từ trong nhà đi ra, nhìn cảnh ba người đuổi đánh nhau mà không khỏi bật cười: “Tiểu Mãn về rồi đấy à?”

Nghe bà ngoại gọi, mợ mới chịu dừng tay. Lý Phú Mãn lập tức co chân nhảy tót lên bậc cửa: “Bà nội!”

“Ừm, Tiểu Mãn lại cao lên rồi đấy.”

Mợ nghe vậy lại trề môi: “Chỉ thấy cao chứ chẳng thấy khôn ra tí nào.”
Nhưng mặt mợ vẫn nở nụ cười, còn thằng nhỏ thì nhân lúc có chỗ dựa mà làm mặt xấu trêu lại mẹ nó.

Một lúc sau, hai anh họ cũng lần lượt bước vào sân.

Anh cả Lý Phú Sơn cười hiền lành. Anh ấy chào bà xong, liền quay sang hỏi: “Thanh Đại đến rồi à? Đi đường có mệt không?”

Dư Thanh Đại quen thân với các anh họ từ nhỏ nên cười thoải mái:
“Không mệt đâu anh, chỉ là nóng quá. Xe bò lắc lư làm em cứ buồn ngủ.”

Anh hai Lý Phú Xuyên đặt đồ xuống rồi đến cạnh cô, xoa đầu cô một cái: “Chà, lớn nhanh ghê. Cao hơn trước rồi đó.”

Cô ngoan ngoãn mỉm cười với hai anh.

Nhà cậu cũng chẳng rộng rãi gì. Nhà chính có hai gia, bếp nằm ở phía tây trong sân. Còn phía đông có hai gian phòng nữa, một phòng cho anh cả và anh hai, một phòng cho thằng út.

Trước kia, bà ngoại có một gian riêng ở nhà chính. Cậu và mợ biết hai bà cháu sắp đến từ mấy hôm trước nên mợ đã dọn dẹp lại phòng ốc từ sớm.

Mợ gọi với vào nhà: “Mẹ ơi, mẹ vẫn ở phòng cũ nhé.”

Nói rồi mợ quay sang Dư Thanh Đại:
“Còn Thanh Đại thì ở phòng của Tiểu Mãn. Để Tiểu Mãn dọn sang ngủ với hai anh của nó.”

Như vậy, xem ra là cô chiếm mất phòng của em họ, còn nó thì phải chen chúc sang buồng hai anh trai. Dư Thanh Đại nghe vậy bỗng cảm thấy áy náy. Cô chỉ mới đến mà đã làm phiền nhà cậu thêm việc, lòng cô thoáng nặng trĩu, đầu cũng cúi thấp xuống.

Bà ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, động tác hiền từ mà kiên định. Dư Thanh Đại ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn già nua nhưng ấm áp của bà, sống mũi liền cay cay.

Cả sân đang ồn ào bỗng khựng lại vì cảm xúc của cô. Phải đến khi Lý Phú Mãn kêu “Oái!” một tiếng, không khí mới trở nên nhộn nhịp trở lại.

“Nghĩ thấy vui ghê, từ nay con được ngủ chung với anh cả với anh hai rồi! Cứ tưởng tượng mùa đông phải ngủ một mình là con lạnh muốn thức giấc giữa đêm. Giờ thì sướng rồi, có người cho con chui chân vào sưởi nữa.” Nó cười khoái chí.

Mợ lườm nó một cái nhưng vẫn bật cười.

Thằng nhóc đúng là lắm trò, nhưng nhiều lúc lại vô tình làm giảm bớt không khí nặng nề.

“Mẹ, Thanh Đại, mọi người về rồi à?” Một giọng nam khoẻ khoắn vọng từ ngoài cổng vào, rồi cánh cửa bị đẩy ra.

Đó là cậu của Dư Thanh Đại, Lý Quế Hổ, đang từ ngoài bước vào, trong tay xách theo một con thỏ rừng và mấy quả trứng: “Bảo bối của cậu, nhìn xem cậu mang gì về cho con nè?”

“Cậu!” Dư Thanh Đại vui vẻ chạy lại, mắt mở to nhìn: “Cậu bắt được thỏ ở đâu vậy ạ?”

Lý Phú Mãn cũng tò mò xáp lại: “Ba lại lên núi nữa sao?”

“Cậu bắt từ trên núi xuống thật ạ?” Dư Thanh Đại kinh ngạc hỏi.

Cậu cười hề hề, ném con thỏ xuống đất rồi đưa trứng cho mợ: “Ái Mai, em đem con thỏ này làm thịt đi. Tối nay cả nhà ăn thịt.”

Sắc mặt mợ, vốn đang tươi tỉnh, thoáng trầm lại khi nhìn thấy cậu. Nhưng mợ không nói gì, chỉ xách con thỏ vào bếp.

Cậu chẳng để ý, vừa thở dài vừa nói: “Dạo này thú hoang khó bắt lắm. Cậu phải dậy từ tờ mờ sáng, loanh quanh cả buổi trưa mới tóm được một con. Thanh Đại, tối nay là con có lộc ăn đó.”

Thường thì người ta đi săn phải đợi tới mùa đông, lúc thú đói sức, chạy không nổi, dễ bắt hơn nhiều.

Dư Thanh Đại vừa sắp xếp đống sách vừa trò chuyện với cậu và mấy anh. Bà ngoại yên lặng nhìn cậu một lát rồi chậm rãi đi vào bếp.

Bà lấy chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh mợ, từ túi áo lấy ra chiếc khăn tay. Trong khăn là mấy tờ tiền được gói cẩn thận. Bà rút hai tờ đại đoàn kết đặt vào tay mợ.

“Ái Mai, con cầm lấy. Về sau mẹ với Thanh Đại ở nhà con không phải một hai ngày. Vất vả nhất vẫn là con. Con nhận lấy cho bà già này yên tâm.”

Mợ vừa thấy liền đứng bật dậy, con thỏ còn cầm lủng lẳng trên tay:
“Mẹ làm gì vậy? Chăm sóc mẹ với Thanh Đại là bổn phận của chúng con. Ba mẹ Thanh Đại đều mất rồi, cả nhà mình là người thân duy nhất của con bé. Con mà nhận tiền này, con còn mặt mũi mà nhìn được ai nữa.”

Mợ biết quá rõ số tiền đó là gì, tiền trợ cấp liệt sĩ của mẹ Dư Thanh Đại.

Còn khoản trợ cấp của ba cô thì đã bị bên nhà nội chiếm giữ. Hai bà cháu không có nguồn thu nhập nào khác, chỉ dựa vào mấy trăm đồng trợ cấp mỗi năm mà sống.

Cho dù nhà mợ có lúc thiếu trước hụt sau, mợ cũng nhất quyết không động vào đồng nào trong số tiền ấy.

Nhưng bà ngoại vẫn gạt mợ ra, cứng rắn nhét tiền vào tay mợ: “Đừng cãi nữa. Nhà này ra sao mẹ nhìn là biết. Con cứ nhận đi, nếu không mẹ giận đó.”

Dư Thanh Đại là con của liệt sĩ. Theo quy định, lẽ ra nhà nước sẽ chịu trách nhiệm chu cấp đầy đủ cho cô. Nhưng bà ngoại bàn với mợ và quyết định không nhận thêm sự hỗ trợ nào nữa. Họ nghĩ còn nhiều đứa trẻ mồ côi cơ cực hơn, nên muốn nhường phần đó cho những gia đình khó khăn hơn.

Bà ngoại hiểu rằng nếu ba mẹ của Dư Thanh Đại còn sống, họ cũng sẽ ủng hộ quyết định này. Nhưng càng như vậy, bà lại càng thấy áy náy với gia đình nhà cậu.

Bà chỉ có thể lấy chút tiền này để bù đắp phần nào.

Ở ngoài sân, anh hai Lý Phú Xuyên gọi lớn: “Thanh Đại, thu dọn xong chưa? Muốn ra sông cho mát không?”

Dư Thanh Đại vốn nóng nực muốn chết, nghe vậy liền đứng dậy ngay: “Đi ạ.”

Lý Phú Mãn lập tức bám theo như cái đuôi: “Tính rủ em theo chứ? Đi liền giờ luôn!”

Ra đến bờ sông, Dư Thanh Đại ngâm mình xuống nước trước, tiện tay tắm luôn. Cô xoa xà phòng, rồi giũ sạch bộ quần áo. Khi từ dưới nước bước lên, cả người cô mát mẻ dễ chịu.

Cô ngồi trên bãi cỏ để gió hong tóc, trong khi anh hai và em út nhảy ùm xuống sông, đùa nước ầm ĩ.

Cô ngồi nhìn hai anh em họ cười đùa mà cũng bật cười thành tiếng.

Nhưng khi cô vô thức quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Thịnh, vẫn trần trụi nửa người trên, đang đi chậm rãi về phía bờ sông, chắc hẳn anh cũng định xuống tắm.

Cô hoảng hốt quay ngoắt mặt đi nơi khác.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *