Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 7

Chương 7: Chu Thịnh thích đàn ông

Dư Thanh Đại nhìn cái vẻ mặt đó của anh, theo bản năng lùi lại hai bước.

Cô cảm giác cứ như chỉ cần sơ sẩy một chút là Chu Thịnh sẽ vung tay đánh người.

Thực ra Chu Thịnh cũng rất muốn “đánh” cô thật.

Nhưng không phải đánh nhau đâu, mà là kiểu… đánh vào mông ấy.

Anh thấy tính cách cô nhóc này trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài. Nhìn bên ngoài thì mềm mại yếu đuối, tưởng chừng gió thổi cũng bay, ai ngờ bên trong lại cứng đầu đến đáng sợ. Nhất là mỗi lần đứng gần anh, cô đều mang bộ dạng đề phòng như thể anh là mãnh hổ chuyên ăn thịt người vậy.

Chu Thịnh không hiểu nổi.

Ở cái thôn Thanh Thạch này, anh chính là cực phẩm hiếm có, là “bánh bao nhân thịt” nóng hổi mà cô gái nào cũng muốn cắn một miếng.

Gái lớn gái bé, thiếu phụ mới góa chồng, hễ nhìn thấy anh là chân đã mềm nhũn, tranh nhau lấy lòng đủ kiểu. Vậy mà riêng cô nhóc này lại tránh anh như tránh tà, né còn nhanh hơn cả né dịch bệnh.

“Em đã bôi thuốc chưa?” Chu Thịnh nhìn chằm chằm vào cô.

Dư Thanh Đại vội gật đầu lia lịa, còn sợ anh không tin nên vội giơ tay ra: “Tôi bôi rồi đây này, anh nhìn xem!”

Chu Thịnh liếc qua một cái. Trên cánh tay, cổ tay cô bôi thứ gì đó xanh lè xanh lét không biết là thuốc gì, nhưng vết thương rõ ràng đã được xử lý kỹ càng.

Thấy anh cứ đứng đó nhìn mãi không chịu đi, trong lòng cô rất muốn đuổi khéo, nhưng lại ngại bất lịch sự, đành lí nhí hỏi: “Anh… còn chuyện gì nữa không?”

Chu Thịnh đương nhiên hiểu rõ cô đang muốn đuổi mình. Anh chẳng nói chẳng rằng, quay ngoắt người bỏ đi luôn.

Trong lòng có hơi khó chịu.

Cửa đóng cái “rầm” cũng mạnh hơn bình thường một chút.

Dư Thanh Đại giật bắn mình. Người gì đâu mà thất thường thế không biết!

Đúng là không thể lại gần người đàn ông này quá gần được, cảm giác lúc nào cũng có thể bị ăn đòn đến nơi ấy.

Nghĩ vậy, cô cúi xuống nhìn cánh tay nhỏ xíu và đôi chân ngắn ngủn của mình, ừm… chỗ nào cũng không chịu nổi một cái đấm của anh ta mất.

Chu Thịnh rời khỏi nhà họ Lý, anh liền đạp xe đi trả cho đại đội. Đi được nửa đường thì gặp đúng Trần Tân Diệu với Triệu Vân Phi. Hai thằng bạn thấy anh như thấy vàng, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: “Anh Thịnh! Anh đi đâu thế? Sao trông mặt mũi bí xị vậy?”

Nhìn cứ như bị táo bón ba ngày không đi nổi ấy.

Chu Thịnh chống một chân xuống đất, dừng xe lại, liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay của Trần Tân Diệu: “Tay mày vẫn chưa khỏi à?”

Hôm qua tên này đi làm thuê cho người ta, không may bị dao rạch một đường dài tượt, máu chảy lênh láng, nhìn trông rất rợn người.

Trần Tân Diệu cũng cúi xuống nhìn tay mình: “Đau muốn chết luôn ấy, đêm nằm không dám trở mình. Em đang tính đi kiếm ít thuốc bôi đây, mẹ kiếp đau thật sự.”

Lời còn chưa dứt, thì Chu Thịnh đã lục túi áo, tiện tay ném một thứ qua. Trần Tân Diệu đưa tay chụp lấy theo phản xạ.

Ủa, thuốc khử trùng với thuốc mỡ kháng viêm sao?

“Anh Thịnh, sao anh biết…” Còn chưa kịp hỏi xong thì Chu Thịnh đã đạp xe đi mất.

Trần Tân Diệu cầm lọ thuốc mà tim đập thình thịch, quay sang nhìn Triệu Vân Phi: “A Phi, mày nói xem anh Thịnh có ý gì đây?”

Lọ thuốc này nhìn là biết đắt tiền rồi, nói cho là cho luôn sao?

Tuy ngày thường bọn họ đi theo Chu Thịnh cũng bị anh ấy cho ăn đòn không ít, làm việc như trâu như chó cũng nhiều, nhưng Chu Thịnh chưa bao giờ… dịu dàng thế này đâu.

Triệu Vân Phi thì làm sao biết được. Nhưng cậu ta nhìn Trần Tân Diệu một cái, ánh mắt bỗng sâu hun hút: “A Diệu, mày nói xem… bao nhiêu năm nay anh Thịnh chẳng thèm ngó ngàng gì đến con gái, liệu có khi nào…” Nói xong, cậu ta cố tình cúi xuống nhìn vào hạ bộ của Trần Tân Diệu: “…chỗ đó của anh ấy không thích con gái không?”

Trần Tân Diệu nghe xong liền nhớ lại cảnh hôm qua. Cả đám muốn sang nhà thím Lý giúp đỡ, anh Thịnh nhất quyết không cho đi.

Hoá ra hôm qua bọn họ đoán đúng thật! Anh Thịnh đây là không nỡ để cậu ta bị thương chứ gì!

Nghĩ đến đây, Trần Tân Diệu thấy cánh tay mình càng đau hơn. Hắn sờ sờ mặt mình, hỏi tiếp: “A Phi, mày nói xem… có khi nào Anh Thịnh để ý tao không?”

Triệu Vân Phi nổi da gà đầy người, sống lưng lạnh toát: “Chắc chắn luôn!”

Chu Thịnh năm nay đã hai mươi mốt. Ở thôn Thanh Thạch này, bạn cùng trang lứa với anh thì đứa nào cũng đã có con bế con bồng hết cả rồi. Vậy mà anh lại chẳng hề động lòng với đứa con gái nào. Mười dặm tám thôn, bà mối đến đạp nát bậc cửa nhà anh, anh vẫn cà lơ phất phơ đuổi hết.

Bảo là chưa ưng ai.

Bảo là chưa vội.

Trong thôn cũng có khối cô để ý đến anh. Ngay cả mấy cô trí thức thành phố xuống đây còn cố tình bóng gió, tình nguyện ở lại thôn vì anh.

Mấy cô đó da trắng tóc dài, người thơm tho sạch sẽ, vậy mà Chu Thịnh chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Giờ nghĩ lại mới thấy… hoá ra anh ấy thích đàn ông thật à?

Hoá ra trước giờ là bọn họ đoán sai hướng!

Trần Tân Diệu nắm chặt lọ thuốc mỡ trong tay, trong đầu quay cuồng mấy vòng. Với thân hình, gương mặt, khí chất của anh Thịnh… thật sự không được, nhưng vì Thịnh ca, cậu ta cũng…

Chu Thịnh còn chẳng hay biết, chỉ vì một lọ thuốc không tặng được cho cô nhóc mà lại bị hai thằng bạn bổ não thành cả một vở kịch lớn.

Anh trả xe đạp cho đại đội xong, thời gian còn chưa đến trưa, liền gọi mấy đội trưởng sản xuất tới, mọi người cùng đến điểm trí thức bốc thăm chia người.

Trước hết chia mấy người trí thức này đi đã.

Bố anh là trưởng thôn, bình thường anh làm việc nhiều hơn người khác rất nhiều, cũng có người âm thầm gọi anh là “tiểu trưởng thôn”.

Anh cũng không phản đối. Làm trưởng thôn thì anh thừa bản lĩnh.

Dù sao sau này bố già rồi, việc này sớm muộn cũng đến tay anh.

Lúc này Chu Thịnh còn chưa nghĩ gì nhiều, chỉ biết tổ tông đời này qua đời khác đều sống như vậy. Anh cũng không biết rằng sau này, chính vì một cô gái nhỏ mà anh sẽ rời khỏi thôn Thanh Thạch, trở thành nhân vật lớn đến mức nào.

Đó đương nhiên là chuyện sau này.

Tổng cộng có năm thanh niên trí thức, mười hai đội sản xuất. Mọi người đều không muốn nhận nữ, nhưng không tránh được, ba cô gái cuối cùng vẫn phải có người nhận. Kết quả Chu Thịnh lại xui xẻo bốc trúng một người.

Tôn Ngọc Trân đi theo Chu Thịnh. Anh lười biếng giới thiệu tình hình trong đội một lượt.

“Bây giờ đang mùa bận rộn, các đồng chí xuống đây là phải làm việc ngay.” Anh tùy ý liếc Tôn Ngọc Trân một cái: “Nhưng nữ đồng chí không làm được việc nặng, cô cứ theo mấy người cùng đội đi cắt cỏ, nhặt đá, đại khái là mấy việc kiểu vậy. Chuyện khẩu phần lương thực thì các đồng chí tự giải quyết, mượn của đội hoặc mượn của xã viên đều được. Đưa phiếu lương thực trực tiếp hoặc viết giấy nợ công điểm cũng được

 Anh cũng không quan tâm Tôn Ngọc Trân có nghe hiểu hay không, nói một tràng như làm cho xong việc: “Cũng có thể ăn nhờ ở đậu nhà xã viên, cụ thể thế nào thì hỏi mấy người trí thức cũ, họ sẽ chỉ cho. Cần gì thì công xã đều có, hôm nay cũng muộn rồi, mọi người tự đi dạo một chút, sáng mai còn đi làm sớm.”

Tôn Ngọc Trân ngoài mặt thì nhìn Chu Thịnh chăm chú nghe, thực tế chẳng lọt được mấy chữ vào tai.

Chỉ vì Chu Thịnh quá đẹp trai.

So với những thanh niên trí thức thành phố còn đẹp hơn.

Trước khi xuống nông thôn, cô ta còn nổi giận đùng đùng với gia đình. Xuống đây rồi không biết có về được nữa không, bảo cô ta cả đời ở cùng đám người chân lấm tay bùn thì cô ta thà chết còn hơn.

Không ngờ lại gặp được Chu Thịnh.

Người đàn ông này từ đầu đến chân đều toát ra sức hút mê người, là thứ mà mấy nam đồng chí thành phố không có. Anh trông không câu nệ tiểu tiết, nhưng chính cái tính cách hoang dã ấy kết hợp với ngoại hình ưu tú, lại khiến Tôn Ngọc Trân không thể dời mắt.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *