Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 10

Chương 10: Bệnh truyền nhiễm

Lý Phú Mãn ngẩng cái đầu to đùng lên, đầy mặt dấu hỏi chấm: “Chị, chị còn biết chữa bệnh cho người ta nữa à?”

Bà cụđưa tay xoa đầu cậu bé: “Chị Thanh Đại của con, trước đây ở thôn Bạch Sa là tiểu thần y đấy.”

“Thật ạ? Chị cháu là thần y thật ạ?” Lý Phúc Mãn kinh ngạc đến mức mắt tròn xoe.

Dư Thanh Đại nhìn gương mặt đầy biểu cảm của thằng bé, cũng không nhịn được nhéo má nó một cái: “Là bà nói quá lên thôi.”

Dù vậy, người ta thật sự từng gọi cô như thế.

 Mợ cũng vui vẻ chen vào: “Chu Thịnh này, thôn mình thật sự định mở trạm y tế à?”

Bây giờ có đau ốm gì cũng phải chạy lên công xã, nếu trong thôn có trạm xá thì đúng là tốt quá.

Bên kia, Chu Trường Hà nhìn con trai vừa từ điểm trí thức về, mở miệng đã nói thôn Thanh Thạch nên mở một trạm y tế, trong mắt ông toàn là nghi ngờ.

Chu Thịnh đói đến cồn cào, vừa ăn cơm vừa đáp qua loa: “Sao ạ? Thôn mình lớn như thế, mở một trạm y tế không phải bình thường lắm sao?”

Chu Trường Hà gọi Lưu Nhược Minh tới: “Đồng chí Lưu Nhược Minh, bà xem thằng nhóc này có phải phát sốt rồi không?”

Từ bao giờ nó lại quan tâm đến chuyện xây dựng thôn xóm thế này?

Thật là hiếm có khó tìm.

Hơn nữa, trạm xá muốn mở là mở được sao? Việc đó phải được bên trên phê duyệt từng cấp từng cấp mới xong chứ, lại còn liên quan gì đến thằng Chu Thịnh này?

Lưu Nhược Mẫn thật sự đưa tay sờ trán con trai: “Đầu không nóng mà, chỉ không biết có bị úng nước không thôi.”

Chu Thịnh làm như không nghe thấy sự châm chọc của ba mẹ mình: “Ba nghĩ xem, người ta cứ hễ bệnh là phải chạy lên công xã. Công xã đâu phải ở trước cửa nhà, muốn đi là đi ngay được. Bao nhiêu người vì ngại chạy đi chạy lại, mà để bệnh nặng thêm. Nếu thôn mình có bác sĩ khám bệnh được thì tiện biết bao nhiêu, mọi người đỡ khổ, đến lúc đó người ta nhớ ơn cảm tạ ai? Chẳng phải đồng chí Chu Trường Hà này sao?”

Chu Trường Hà đang rít thuốc lào, nghe xong, thì trái tim lạnh ngắt cũng phải ấm lên.

Quả nhiên nuôi con để phòng tuổi già không lừa người mà!

Ông thở dài: “Được rồi, để mai ba lên công xã xem xin phép có được hay không.”

Thế nhưng chuyện mở trạm xá còn chưa bàn xong, thì thôn Thanh Thạch đã xảy ra chuyện khiến ai nấy đều sợ hãi.

Nửa đêm, một trận mưa như trút nước đổ ập xuống các thôn lớn nhỏ quanh khu vực thôn Thanh Thạch.

Sáng hôm sau mưa tạnh, mặt trời lại càng gay gắt hơn.

Mấy người thanh niên ở điểm trí thức, hoặc nước lạ không hợp, hoặc không quen giường, tóm lại cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau dậy rất sớm.

Bên này tổng cộng chỉ có năm người ở, trong đó ba cô gái, việc gánh nước đương nhiên rơi vào đầu mấy người đàn ông.

Trịnh Viễn Hoành hô một tiếng: “Lâm Mộc, cậu chuẩn bị bữa sáng đi, tôi đi gánh nước.”

Lâm Mộc đồng ý, rồi bắt đầu nhóm bếp. Hôm qua Lý Phú Sơn dạy rất kỹ, cậu ấy cơ bản đã học được cách nhóm bếp, chỉ cần nắm vài mẹo là việc này không làm khó được cậu ấy.

Trịnh Viễn Hoành xách hai cái thùng gỗ đi về phía giếng. Thật ra anh ta không muốn đi gánh nước chút nào, việc này rất nặng nhọc, nhưng nấu nướng nhóm lửa anh ta làm còn tệ hơn, hôm qua học nhóm bếp còn không cẩn thận bị cứa một vết vào cánh tay.

Nhưng cả nhòm đều cùng nhau xuống nông thôn, anh ta cũng không thể không làm gì, đành xách thùng ra ngoài cho có lệ.

Bọn họ dậy sớm, người trong thôn phần lớn còn chưa ra khỏi nhà.

Trịnh Viễn Hoành từ xa đã thấy một ông cụ lớn tuổi khá cao chống gậy, đi lại loạng choạng. Ông cụ càng lúc càng gần, đến trước mặt anh ta, thì Trịnh Viễn Hoành lịch sự gật đầu: “Ông ơi, ông dậy sớm thật đấy.”

Ông cụ này chắc phải khoảng bảy tám mươi tuổi rồi, đi còn không vững, không có cây gậy chống chắc là sẽ ngã luôn.

Ông cụ hơi điếc, dừng bước đáp: “À, ra ngoài vận động chân tay chút.”

Trịnh Viễn Hoành liếc nhìn mặt ông cụ, thân mình gầy yếu mà sao mặt lại tròn như thế này?

Cũng không giống béo, mà giống phù nề hơn.

Anh ta còn chưa kịp nghĩ thêm, thì ông cụ đã ngã nhào về phía trước, cổ tay đập lên cánh tay anh ta, mấy ngón tay thô ráp ấn đúng vào vết thương hôm qua của anh ta, đau điếng người.

“Ông ơi, ông có sao vậy ạ?” Cậu vừa hỏi thì ông cụ đã bất tỉnh.

Trịnh Viễn Hoành sợ xanh mặt, chẳng lẽ mới sáng sớm đã gặp phải ông cụ ăn vạ à? Anh tavội hét to: “Ông ơi! Có ai không, cứu với!”

Giờ này mọi người tuy chưa ra khỏi nhà, nhưng ai cần dậy cũng đã dậy cả. Nghe thấy tiếng hét bên ngoài, mấy người đàn ông lập tức chạy ra. Họ không quen Trịnh Viễn Hoành lắm, nhưng nhận ra ông cụ đang ngất là ai.

“Ơ, đây không phải ông Lý Nhất Lượng phía đông đầu thôn sao? Ông ấy ngày nào cũng dậy sớm đi dạo, sao hôm nay lại thế này?”

Trịnh Viễn Hoành vội giải thích: “Cháu cũng không biết nữa, cháu đang định đi gánh nước, vừa chào ông cụ được hai câu thì ông ấy đột nhiên ngã vào người cháu.” Anh ta sợ người ta hiểu lầm ông cụ ngất là do mình.

“Mau đưa ông ấy đến trạm xá trước đã, Lục Tử, mày chạy đi báo với người nhà ông ấy, bảo họ kiếm xe đưa ông đến trạm xá ngay!”

Người già rồi, đột nhiên ngất xỉu rất nguy hiểm.

Có người lập tức cõng ông cụ lên lưng, hai người khác đỡ hai bên, cả đám chạy một mạch về nhà ông cụ.

Dĩ nhiên bọn họ chẳng có chút kiến thức y tế nào, càng không biết trường hợp này có được cõng chạy lung tung không, chỉ biết ông cụ ngất mà không cứu kịp thì có khi là sẽ đi luôn.

Chạy vội về đến nhà, con trai ông cụ là Lý Căn Sinh đang chuẩn bị ra ngoài tìm người thì thấy cảnh đó, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Căn Sinh, mau đưa ba mày lên viện đi, vừa nãy trên đường, ông ấy đột nhiên ngất xỉu!”

Lý Căn Sinh nghe xong vứt luôn cái cuốc, bế ba mình chạy thẳng đến trạm xá công xã.

Đến nơi, ông cụ cũng từ từ tỉnh lại. Bác sĩ bảo ông già rồi, thân thể yếu, đoạn thời gian này cứ nằm nhà tĩnh dưỡng, cố gắng đừng xuống giường.

Lý Căn Sinh nghe lời bác sĩ, lấy ít thuốc rồi đưa ông cụ về.

Trịnh Viễn Hoành gánh nước về điểm trí thức, mấy cô gái cũng đã dậy rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị ăn sáng.

“Đúng lúc Viễn Hoành về rồi, mình ăn sáng thôi.”

Sáng nay Lâm Mộc nấu cháo ngô nghiền, kèm theo mấy cái bánh ngô nướng. Đây đều là những thứ hôm qua Lý Phú Sơn đã dạy trước khi rời đi, Lâm Mộc học được bảy tám phần, dù sao cũng chín, là ăn được.

Trịnh Viễn Hoành cầm một cái bánh ngô nóng hổi đưa cho Tôn Ngọc Trân: “Ngọc Trân, cái này cho em.”

Tôn Ngọc Trân cầm vào tay đã bị nóng rát, tiện tay ném lên bàn, tay xoa xoa tai: “Trịnh Viễn Hoành, đồ nóng thế này, anh không thấy nóng à?”

Trịnh Viễn Hoành ngơ ngác, không thấy nóng lắm mà.

Lâm Mộc sờ thử, đúng là rất nóng, mới ra khỏi nồi đấy.

Mọi người nhìn Trịnh Viễn Hoành, đột nhiên Lâm Mộc hỏi: “Viễn Hoành, cánh tay anh bị làm sao thế?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *