Ta Quyết Không Làm Thầy Bắt Yêu

Chương 5: Thất Ngữ Phật (5)

Đêm nay trời không một gợn mây, chỉ độc một mảnh trăng lưỡi liềm mỏng dính treo lơ lửng giữa trời cao.

Cánh cửa miếu hoang khép hờ, để lọt vào một vệt trăng non trơn tuột như lụa, trượt dài trên nền đất lạnh lẽo.

Một bóng đen lướt qua, cắt đứt vệt sáng ấy. Cả ngôi miếu lập tức chìm vào bóng tối đặc quánh.

Bóng đen luồn qua khe cửa. Ánh trăng lại rọi lên đôi chân hắn.

Đôi chân to lớn như cột đá núi.

Hắn bước tới lư hương trước Phật, thắp ba nén hương. Ba đốm đỏ tươi bốc khói trắng lững lờ, lượn lờ như hồn ma.

Lý Nhị Ngưu vẫn quỳ trên bồ đoàn, tư thế tĩnh lặng thành kính đến đáng sợ. Bóng đen đứng sau lưng của thi thể thật lâu, rồi quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh, dập đầu thật mạnh, vang lên một tiếng “bịch” khô khốc.

Gió lạnh bên ngoài miếu bất chợt rít lên. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Người đang quỳ trên bồ đoàn vẫn không ngẩng đầu.

Bùi Nhân dừng bước, nhìn thẳng vào bóng lưng ấy, giọng lạnh như băng: “Giả ngốc có phải mệt lắm đúng không?”

Người đang quỳ chậm rãi ngẩng đầu. Ánh trăng xuyên qua kẽ tay hoa sen của Bồ Tát rơi xuống, chiếu sáng nửa khuôn mặt của hắn. Trong đôi mắt đã không còn chút ngốc nghếch nào, chỉ còn lại sự âm u nghẹt thở của quỷ dữ.

“Các ngươi phát hiện từ bao giờ?” Giọng A Xuyên không còn ngây ngô, chỉ còn âm hưởng quỷ khí nặng nề khiến người nghe muốn nghẹt thở.

Ôn Cẩn Hạnh từ bóng tối bên kia bước ra, trong lòng vẫn đang ôm Tiểu Hắc. Nàng cười lạnh, mắt sáng rực như đã nắm chắc cả ván cờ: “Nhớ lá huyết phù sáng nay dán lên trán ngươi chứ? Con người có ba hồn bảy vía. Nếu thật sự ngốc, chắc chắn đã mất hai hồn. Nhưng khi ta thi pháp lại thấy ba ngọn hồn hỏa của ngươi vẫn cháy nguyên vẹn trên vai. Thế là ta biết ngay, cái sự ngốc nghếch của ngươi là giả.”

“Ha…” A Xuyên cười khẩy: “Vậy sáng nay ngươi giả vờ tìm quỷ thi, hoá ra là để xác nhận ta có thật sự ngốc hay không.”

Ôn Cẩn Hạnh nhún vai, không phủ nhận.

“Nhưng dù vậy các ngươi cũng không thể nghi ngờ ta. Quỷ thi chẳng phải đã tìm thấy trên người Vương Thiết Sơn rồi sao?”

Nghe đến đây Ôn Cẩn Hạnh cười nhạt, nhìn hắn như nhìn kẻ ngu xuẩn: “Ngươi thật sự tưởng ta tin à? La bàn của ta là để trưng cho đẹp chắc? Ngươi có quỷ thi trong người hay không, ta còn không biết sao?”

“Nhưng ta rõ ràng… rõ ràng vì sợ đánh rắn động cỏ, mới van xin quỷ thi tách ra một sợi thi hồn, để Vương Thiết Sơn thành con dê thế mạng cho ta…”

A Xuyên đột nhiên khuỵu xuống đất, ngẩng đầu nhìn Phật tổ mỉm cười nhắm mắt. Ánh trăng rọi xuống, phủ lên người hắn một vòng hào quang mờ ảo, như một lớp bụi thời gian rơi đầy.

“Thì ra tất cả đều uổng công sao?”

Hắn cười khan, cổ họng đắng ngắt. Khi tỉnh lại, mặt đã ướt đẫm nước mắt, từng vệt khô nứt đau rát như dao cứa.

Bùi Nhân thấy hắn như vậy, lòng chợt mềm một chút, nhưng sự nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn. Hắn hỏi: “Đến cùng là mối thù gì mà khiến ngươi bán thân cho quỷ thi, cầu liên minh với nó?”

Câu hỏi như mũi dao đâm thẳng vào tim. A Xuyên đấm ngực giậm chân, giọng khàn đặc nức nở: “Ngươi không biết gì cả! Ngươi không biết lũ súc sinh khốn nạn ấy đã hủy hoại cả đời ta, hủy hoại cả đời mẫu thân ta!”

Hắn lảo đảo đứng dậy, run rẩy chỉ vào Lý Nhị Ngưu vẫn quỳ dưới đất: “Loại súc sinh này đáng ra phải đời đời kiếp kiếp đền tội cho mẫu thân ta!”

Phật tổ ở trên cao nhìn xuống. A Xuyên như nghe thấy tiếng kinh kệ trầm trầm từ lòng đất bốn phía vọng lại, xuyên qua vô vàn mùa xuân thu, vọng đến ngôi miếu hoang này.

Vầng trăng ngoài cửa trong chớp mắt co lại chỉ còn bằng đồng tiền đồng.

Đó là vầng trăng của hai mươi năm trước.

Hai mươi năm trước, trăng lạnh lùng treo trên cao, miếu hoang thì im ắng.

Một nữ tử bị trói chặt hai tay vào cột son, miệng nhét đầy bao bố, tóc tai rối bù, đôi mắt đờ đẫn chỉ nhìn trân trân về phía trước, như đã mất hết sức phản kháng.

Ở bên cạnh, Vương Thiết Sơn nằm dài trên chiếu cỏ, hai chân gác lên bồ đoàn, miệng còn ngâm nga điệu hát dâm đãng.

Bỗng ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ nhẹ, hai tiếng nặng, rồi lại ba tiếng nhẹ. Trong đêm đen vô tận, âm thanh ấy sắc như dao cắt.

Vương Thiết Sơn bật dậy, nhổ ta một bãi nước bọt đắng nghét, bước ra cửa thì thào: “Vải trắng trói tay, ba văn một cái.”

“Muốn ba cái.” Giọng ngoài cửa đáp.

Vương Thiết Sơn mở cửa. Một gã què lết vào, nhờ vệt trăng lọt qua khe mà thấy rõ, đó chính là mặt Lý Nhị Ngưu.

“Thằng què nhà ngươi sao giờ mới mò tới, lão tử đợi lâu muốn chết đây!” Vương Thiết Sơn gầm gừ.

“Có việc chậm trễ chút.” Lý Nhị Ngưu chẳng buồn để ý: “Cũng chưa muộn lắm, mau cho ta xem hàng.”

Hắn xoa tay hối hả, liếc một vòng thấy nữ tử bị trói ở góc, mắt lập tức sáng rực như chó thấy xương.

Vương Thiết Sơn vội giang tay chắn: “Ơ ơ ơ, khoan đã! Hàng này lão tử chọn cả nghìn cả vạn mới được. Tiền trước, tiền trước đã!”

Hắn ta nói rồi chìa tay đòi tiền.

Lý Nhị Ngưu sốt ruột, hất tay hắn ra, bước thẳng trước mặt nữ tử kia: “Đợi tí, để ta xem hàng trước, xem có phải cực phẩm không đã.”

Khuôn mặt của hắn đầy dâm sắc, cả người cũng run lẩy bẩy.

Vương Thiết Sơn thấy hắn định quỵt, liền thọc tay vào túi của hắn mà móc.

Nhưng Lý Nhị Ngưu lúc này chỉ có nữ tử trong mắt, túi cũng chỉ mang một quan tiền.

Móc mãi không ra, Vương Thiết Sơn tức điên định đánh Lý Nhị Ngưu.

Đúng lúc ấy, y phục của nữ tử kia đã bị lột sạch. Ánh trăng xuyên qua kẽ ngói rọi lên thân thể trắng muốt, càng thêm lấp lánh như ngọc.

Vương Thiết Sơn nhìn chòng chọc, dâm tâm nổi lên.

Ánh trăng chiếu lên hai tấm lưng gầy guộc của chúng, chỉ giấu đi tiếng ú ớ tuyệt vọng của nữ tử kia trong bóng tối.

Cả ngôi miếu ngập trong hơi nóng và mùi tanh nồng. Tiếng thở dốc cao thấp không ngừng. Phật tổ vẫn lạnh lùng nhìn xuống, không nói một lời.

Mây đen che khuất ánh trăng đỏ. Một tiếng sấm rạch trời, sau đó mưa như trút nước, che lấp mọi dơ bẩn trong miếu suốt một đêm.

Sau đêm ấy, trong miếu hoang xuất hiện một nữ nhân điên.

Không ai biết nàng ta từ đâu đến.

Vương Thiết Sơn và Lý Nhị Ngưu chê nàng ta là người điên, nên không ai muốn nuôi, bèn bàn nhau vứt nàng ta lên sau núi, để mặc tự sinh tự diệt.

Nhưng thôn trưởng tốt bụng, vô tình biết chuyện bẩn thỉu của hai tên kia, liền thu nhận nữ nhân điên ấy.

Lúc ấy, A Xuyên đã nằm trong bụng nàng ta.

A Xuyên sinh ra đã ngốc nghếch. Thôn trưởng thương tình, xem nữ nhân điên như muội muội ruột, rồi nuôi nấng A Xuyên như con trai ruột của mình.

Dù ngốc, những hắn vẫn sống rất hạnh phúc. Nhưng cảnh đẹp chẳng kéo dài. Năm A Xuyên tám tuổi, nữ nhân điên qua đời.

Lang trung nói nàng ta bị kích thích quá nặng, thân thể suy kiệt, không thể chống đỡ nổi.

Thế là thôn trưởng một mình nuôi A Xuyên khôn lớn.

Cũng có người tốt bụng tới mai mối cho ông ấy, nhưng đều bị thôn trưởng từ chối hết.

Ông ấy bảo chỉ cần có A Xuyên là đủ.

Nhưng tất cả thay đổi từ nửa năm trước.

Hôm ấy A Xuyên đang chơi bên sông. Mưa vừa tạnh, đá phủ rêu xanh. Hắn trượt chân rơi tõm xuống nước. Lý Nhị Ngưu đi ngang qua, không biết lương tâm trỗi dậy hay còn chút tình máu mủ, nhảy xuống cứu A Xuyên.

Chỉ là A Xuyên không ngờ, khi mình tỉnh lại, đầu óc bỗng sáng suốt lạ thường. Mười mấy năm hỗn độn tan biến sạch.

Bệnh ngốc của hắn khỏi rồi.

Hắn mừng rỡ định chạy đi báo cho A Đễ thôn trưởng, lại nghe tiếng ông ấy cãi nhau với Lý Nhị Ngưu: “Ta cứu con trai ông, ít nhất phải cho ta chừng này chứ!” Lý Nhị Ngưu nói.

“Lý Nhị Ngưu ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ! A Xuyên là con ruột của ngươi! Lấy con ruột uy hiếp ta, ngươi có còn mặt mũi không?”

Thôn trưởng đập bàn, giọng run lên vì tức.

Lý Nhị Ngưu cà chớn: “Ai bảo thằng ngốc này là con tao? Ai nuôi nó thì nó là con người đó!”

Thôn trưởng giận đến run người: “Ngươi đừng tưởng ta không biết chuyện bẩn thỉu của ngươi với Vương Thiết Sơn! Nữ nhân kia là hai ngươi bắt cóc về phải không? Đồ súc sinh!”

Nghe đến đây, tai A Xuyên như có tiếng chuông lớn giáng xuống, ong ong không ngừng, máu dồn lên đầu suýt ngạt thở.

Chỉ sau một nén hương, khi mở mắt ra, trong mắt hắn lại là một mảng hỗn độn.

Nhưng dưới lớp hỗn độn ấy, là sự tỉnh táo cùng hận thù lạnh buốt.

Hắn quyết phải báo thù cho mẫu thân.

Cuối cùng, cơ hội cũng đến. Một ngày vào nửa năm sau, khi tỉnh giấc, trong cơ thể hắn vang lên một giọng nói.

Giọng nói ấy sắc nhọn như có thứ gì đang xé rách thân thể hắn.

Nó tự xưng là quỷ thi.

Nó nói, nó có thể làm mọi thứ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *