Mọi thứ lắng xuống, Ôn Cẩn Hạnh phủi bụi trên người, lau mặt một cái, ánh mắt dán chặt vào thanh kiếm ngắn trong tay Bùi Nhân, buột miệng: “Kiếm của ngươi cũng không tệ đâu”
Bùi Nhân nâng kiếm lên nhìn, khóe mắt cười ấm áp: “Mẫu thân tặng ta nhân dịp sinh thần. Nếu Ôn cô nương thích, về kinh ta sẽ tặng cô nương một thanh.”
Nghe thấy vậy, mặt Ôn Cẩn Hạnh cứng lại trong chớp mắt. Nàng lạnh lùng liếc hắn: “Không cần.”
Nàng không nhìn lầm, trên thân kiếm đúng là có một phần khí phách của sư phụ.
Ánh sáng của phần khí phách ấy dịu dàng, không giống bị ép buộc, mà như là sư phụ tự nguyện rót vào, làm quà sinh thần cho Bùi Nhân.
Nghĩ đến đây, nàng ngoảnh lại nhìn hắn.
Người nào mà lại có thể khiến sư phụ đối đãi như vậy?
Vào trong miếu, Ôn Cẩn Hạnh nhặt la bàn dưới đất, thong thả cởi phù chú trói người cho A Xuyên.
Bỗng tai nàng khẽ động, nghe thấy tiếng nức nở ở trong góc. Quay đầu nhìn, hóa ra là một cô nương đang trốn dưới tượng Phật, cả người run lẩy bẩy.
“Là ngươi?”
Ôn Cẩn Hạnh hơi nghi ngờ.
“Vị cô nương này sao lại trốn trong bụi cỏ vậy?” Bùi Nhân vừa bước vào, liền hỏi.
Cô nương kia run rẩy, lết đến bên chân Ôn Cẩn Hạnh, ôm chặt đùi nàng, nước mắt nước mũi tèm lem: “Cứu tỷ tỷ… cầu hai vị ân nhân cứu lấy tỷ tỷ ta…”
Ôn Cẩn Hạnh bị kẹp cứng, không nhúc nhích nổi. Nàng gỡ tay nàng ta ra, mặt đầy khó chịu lùi lại vài bước, rồi ôm Tiểu Hắc, lúc này đã biến lại thành mèo, vuốt ve lông nó.
Bùi Nhân liếc nhìn Ôn Cẩn Hạnh, quay sang nói với cô nương kia: “Cô nương đừng vội, cứ từ từ nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cô nương kia ngồi bệt xuống đất, giọng run rẩy đến nôn khan: “Tiểu nữ… tiểu nữ tên Tô Vị Hy. Tỷ tỷ… tỷ tỷ bị làng chọn làm gương tân nương cho tên lao phổi nhà họ Triệu. Giờ đang bị nhốt trong một căn nhà đất. Nếu qua đêm nay, đến giờ Tý ngày mai mà không cứu được, tỷ ấy sẽ chết…”
Nàng ta khóc kể, tự mình định đi trộm chìa khóa, muốn dẫn tỷ tỷ trốn thật xa. Ai ngờ căn nhà đã bị đạo sĩ của nhà họ Triệu gia yểm bùa, chỉ vào được mà không ra được. Tỷ tỷ chỉ có thể bị nhốt ở bên trong, một bước không rời.
Thế là mỗi đêm, nàng ta đều lén mang cơm cho tỷ tỷ. Tối qua khi thấy Bùi Nhân và Ôn Cẩn Hạnh, mới nảy ra hy vọng, có lẽ cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp.
Nói xong còn chỉ ra bụi cỏ bên ngoài miếu, cái hộp cơm đã bị gió thổi tan nát, đồ ăn vương vãi đầy bùn, thảm hại vô cùng.
Bùi Nhân lúc này mới hiểu.
Hóa ra đêm ấy thấy nàng ta lén lút, là đang mang cơm cho tỷ tỷ.
Nhưng hắn vẫn nghi ngờ, khoanh tay hỏi: “Ta mới chỉ nghe nói tới tân nương, còn gương tân nương là gì vậy?”
Ôn Cẩn Hạnh nhìn xa xăm, giọng nói có chút mơ hồ: “Là một loại hôn lễ mượn mệnh. Khi nam nhân bệnh nặng sắp chết, sẽ cưới gương tân nương để xua tà. Phải chọn thiếu nữ còn trong trắng, sinh vào tháng âm, giờ âm. Nhốt vào phòng cưới dán đầy gương đồng suốt ba ngày. Trên mặt gương dùng chu sa viết tên tân lang. Đúng giờ Tý sang giờ Hợi, gõ gương niệm chú, hồn của tân nương hóa thành đèn dầu tiếp mệnh, thay tân lang chịu chết.”
Lời vừa dứt, cả ngôi miếu hoang chìm trong im lặng.
Ngọn gió vô danh bất chợt nổi lên, thổi tung tóc mai của Ôn Cẩn Hạnh.
Bùi Nhân nhìn nàng qua kẽ mi dài, thấy trong mắt nàng thoáng lên một tia bi thương, khoảnh khắc ấy, trông nàng giống hệt tượng Phật đứng sừng sững ở phía sau.
Tô Vị Hy thấy cô nương này kiến thức uyên thâm, vội quỳ xuống dập đầu ba cái, khiến cái đỏ tấy lên: “Ta thấy Ôn cô nương tài năng như vậy, xin hãy cứu tỷ tỷ ta một mạng. Vị Hy nguyện suốt đời ghi nhớ, dẫu phải kết cỏ ngậm vành cũng phải báo đáp!”
“Đừng dập đầu nữa, ta không muốn giảm thọ, cũng chẳng rảnh mà dây dưa ở đây thêm nữa đâu.”
Ôn Cẩn Hạnh phẩy tay, nói tiếp: “Ta còn việc gấp phải đến Trường An, ngươi hãy tìm người khác đi.”
Tô Vị Hy nghe vậy, cả người lập tức héo úa, ngẩng trán đầy tơ máu lên, nàng ta người ngã vật xuống đất như một đóa hoa đã úa tàn.
Bùi Nhân lặng lẽ quan sát, ngẩng đầu nhìn Ôn Cẩn Hạnh, dường như muốn nói điều gì đó.
Ôn Cẩn Hạnh cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền nhàn nhạt đáp: “Bùi đại nhân, ta khuyên ngươi một câu. Nếu trước khi đoàn áp giải vào kinh mà ngươi vẫn chưa về đội, phiền phức sẽ rất lớn đấy.”
Nàng giơ năm ngón tay bấm đốt, nháy mắt với hắn: “Theo tốc độ chân hiện tại, ngươi mà chậm trễ thêm chút nữa thì thật sự không kịp đâu.”
Từ khi Dư Cựu rời đi, đã mất hơn một ngày. Nếu không lên đường ngay, e rằng không thể cùng đoàn vào kinh. Dù Thánh thượng không trách tội, nhưng đám lão thần cổ hủ trong triều cũng sẽ không buông tha. Những tấu sớ buộc tội hắn bỏ bê nhiệm vụ chắc chắn sẽ chất đầy án thư.
Bùi Nhân lòng rối như tơ vò, nhưng thấy Tô Vị Hy nằm bất động dưới đất, hắn vẫn quay sang nhìn Ôn Cẩn Hạnh: “Ôn cô nương, nơi này chỉ có ngươi biết chú pháp. Có thể phiền ngươi…”
“Luật lệ nào của Đại Huy ghi rằng, nếu thấy yêu ma mà không bắt thì sẽ phạm tội không được tha thế hả, Bùi đại nhân?”
Ôn Cẩn Hạnh bực mình ngoáy tai, cắt ngang lời hắn: “Bùi Nhân, ta đã nói ta không phải là đạo sĩ bắt yêu.”
Bùi Nhân biết mình đuối lý, định khuyên tiếp, nhưng chợt nhận ra ngay cả tên của nàng hắn cũng chưa biết.
“Ôn cô nương, ngươi…”
Ôn Cẩn Hạnh thấy hắn vẫn cứng đầu, không thèm để ý, ôm Tiểu Hắc muốn bước ra cửa.
Ánh dương xuyên qua tầng tầng sương xanh, chiếu lên mi nàng phủ một lớp bóng râm. Nàng nheo mắt, chợt nghe từ đầu làng vang lên tiếng kèn đám cưới, âm thanh chói tai đâm thẳng vào thái dương khiến đầu nàng đau nhức.
Nàng giơ tay che nắng chói, nhìn về phía đầu làng, loáng thoáng thấy vài dải lụa đỏ đang bay phất phơ trong gió.
Mấy người trong miếu cũng nghe thấy tiếng động. Tô Vị Hy mặt trắng bệch, lắp bắp:
“Xong rồi… thật sự xong rồi… Nhà họ Triệu đã bắt đầu rước dâu, tên lao phổi sắp tới nơi…”
Nàng ta cuộn tròn người lại, đầu vùi sâu vào khuỷu tay, toàn thân run lẩy bẩy.
Ôn Cẩn Hạnh chép miệng, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vị Hy đã khóc thành quỷ đẫm lệ, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không nỡ bước ra khỏi cửa.
Nàng xoay người, quan sát Tô Vị Hy từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên một tia châm biếm: “Ngươi vẫn chưa nói thật.”
Bùi Nhân ngoảnh đầu nhìn Ôn Cẩn Hạnh. Ánh nắng làm mờ bóng dáng của nàng, chỉ thấy nàng từng bước tiến tới, đôi mắt vẫn lạnh lẽo như lần đầu gặp, nhưng hắn biết, hắn đã nhìn lầm người.
Hóa ra nàng chỉ là trông không giống người tốt.
Ôn Cẩn Hạnh vượt qua Bùi Nhân, đứng trước mặt Tô Vị Hy, cúi nhìn xuống, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi không nói thật, ta có muốn giúp cũng không giúp được.”
Thì ra nhà họ Triệu chọn tỷ tỷ làm gương tân nương, nhưng tên bị bệnh lao phổi kia lại thành thân với muội muội là Tô Vị Hy vào cùng ngày.
Nhà họ Triệu này tính toán cũng thật hay.
Tỷ tỷ chết thay, hồn hoá thành đèn dầu tiếp mệnh. Đến khi muội muội gả vào, thì phải ở đó hầu hạ nhà bọn họ suốt đời.
Gương quỷ ăn sạch tỷ tỷ, nhà họ Triệu thì hút máu muội muội. Phụ mẫu và đệ đệ của Tô Vị Hy cứ thế độc chiếm năm trăm lượng sính lễ.
Ôn Cẩn Hạnh nghe xong hừ lạnh một tiếng, nhướng mày: “Tối nay là ngày đại hỉ của hắn, vậy ta sẽ biến hỉ sự thành tang sự.”
Nói rồi, nàng rút từ bọc vải ra một người giấy, dẹt lép như bị đè chặt ở đáy túi lâu ngày.
Ôn Cẩn Hạnh đặt người giấy lên lòng bàn tay, vẽ bùa chú giữa không trung rồi dán lên lưng nó, ngay lập tức có một lớp kim quang nhàn nhạt phủ lên.
“Đây là người giấy thay thế. Ta đã yểm pháp lên rồi. Lúc rước dâu, ngươi buộc một lọn tóc lên, nhỏ vào một giọt máu, người giấy sẽ hóa thành hình dáng của ngươi, thay ngươi đi thành thân.”
Nàng đưa người giấy cho Tô Vị Hy, rồi tiếp lời: “Lúc ấy ta sẽ vào nhà đất, cứu tỷ tỷ ngươi ra.”
Tô Vị Hy nghe ân nhân tự thân đi vào nơi hiểm nguy, liền lo lắng muốn ngăn cản: “Ôn cô nương, căn nhà ấy chỉ vào được mà không ra được, nếu vào rồi, tiểu nữ sợ…”
“Nếu ta nói vào được thì sẽ ra được. Nhưng nếu ngươi không tin ta, ta cũng chẳng cần giúp nữa.”
Ôn Cẩn Hạnh bực mình liếc nàng ta một cái, xoay người bước ra ngoài: “Đi thôi, về chuẩn bị làm tân nương tử của ngươi đi.”
Đến cửa miếu, như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Bùi Nhân, cười giễu cợt: “Bùi đại nhân nếu muốn đi theo, ngươi trước hết nên tìm chỗ nào đó chỉnh trang lại y phục đi.”
Bùi Nhân ngẩn ra, cúi nhìn vạt áo ướt sũng dính bùn, nhưng hắn lại không tức giận, chỉ ngẩn ngơ một lát rồi khẽ cười.
A Xuyên đứng xem từ nãy giờ, rón rén đến bên, nhỏ giọng nói: “Đại nhân không bằng theo tiểu nhân về nhà thay y phục sạch đi.”
…
Ôn Cẩn Hạnh theo Tô Vị Hy quay về làng. Khi đi qua đầu làng, nàng thấy đoàn rước dâu đã xếp thành hàng dài. Người cưỡi ngựa dẫn đầu có cái lưng gù, vai đeo hoa đỏ to, đang ho sù sụ không ngừng.
Tô Vị Hy thấy người đó, bước chân bỗng khựng lại, lùi ra sau lưng Ôn Cẩn Hạnh, hai tay siết chặt cánh tay nàng.
Cảm giác ấm nóng dính sát khiến Ôn Cẩn Hạnh khó chịu, nàng khẽ ho một tiếng, rồi rút tay ra.
Tô Vị Hy thấy tay mình trống không, xấu hổ xoa xoa vài cái, không dám ngẩng đầu nhìn người nọ. Nàng ta nghiêng lại gần tai Ôn Cẩn Hạnh, thì thầm: “Đi nhanh lên, đó chính là tên mắc lao phổi nhà họ Triệu. Mấy năm nay nhà hắn chuyên cho vay nặng lãi, giàu có lắm. Trong làng nhà đó hành xử rất ngang ngược, làm cho chẳng ai dám hé lời, gần như thành tiểu hoàng đế ở đây rồi.”
Ôn Cẩn Hạnh nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn sang. Người kia dù ngồi còng lưng trên lưng ngựa, ánh mắt lại sắc lạnh như rắn độc, bám chặt lấy hai người, trơn tuột như lưỡi rắn quấn lấy, siết đến nghẹt thở.
Ánh mắt chạm nhau, nàng nheo mắt, rõ ràng thấy được tia âm độc lóe lên trong mắt hắn.
Kẻ này không phải thứ thiện lành gì.
Hai người đi qua, tên lao phổi kia vẫn nhìn chằm chằm vào lưng Ôn Cẩn Hạnh, như đóng đinh vào người nàng.
Hồi lâu sau, nắng gắt làm mắt hắn mờ đi, hắn cúi người vẫy tay với gia đinh.
“Ta muốn đổi tân nương.”