Ta Quyết Không Làm Thầy Bắt Yêu

Chương 8: Gương Tân Nương (2)

Hai người vừa đi vào làng chưa được bao lâu, thì từ đằng xa đã trông thấy một phụ nhân đứng trước hàng rào tre, ngó nghiêng tứ phía như đang tìm kiếm ai đó.

Tô Vị Hy vừa nhìn thấy bà ta, lập tức đứng sững tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy như sàng gạo, không dám nhúc nhích thêm một bước nào nữa.

“Là mẫu thân của tiểu nữ.”

Lời nàng ta còn chưa dứt hẳn, phụ nhân ấy đã bước thẳng về phía hai người, vừa đi vừa chỉ tay vào Tô Vị Hy mà chửi rủa om sòm, thần sắc dữ tợn còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.

“Đồ bất hiếu, mày lại chạy đi đâu vậy hả? Thứ vô dụng, chẳng lẽ mày không biết hôm nay chính là ngày đại hỉ của mày sao?”

Tô mẫu bước nhanh đến ngay trước mặt Tô Vị Hy, túm lấy tai nàng ta mà mắng tiếp: “Cả đời này được gả vào nhà họ Triệu đã là tổ tông nhà họ Tô chúng ta tích đức, sau này mày mà hầu hạ tân lang cho tốt, thì nhà ta cũng được nhờ cậy, đệ đệ ngươi cũng cưới được thê tử. Đi mau!”

Nói đến đây, bà ta mới đi tới tận cửa nhà, lúc này mới để ý đến Ôn Cẩn Hạnh đã đứng ở bên cạnh từ đầu đến giờ.

Tô mẫu lập tức lộ rõ vẻ cảnh giác, nhìn nàng như nhìn kẻ trộm, đôi mắt đục ngầu, liếc xéo rồi trừng trừng, trong mắt lại thoáng chút e ngại.

Bà ta chặn Ôn Cẩn Hạnh ở ngoài cửa, rồi kéo mạnh Tô Vị Hy vào trong, hạ giọng thì thầm: “Con ranh này, mày dẫn nàng ta về làm gì? Mày không biết nàng ta là đạo sĩ bắt yêu sao? Chuyện của tỷ tỷ mày còn muốn để cả thiên hạ này điều biết à?”

“Mẫu thân, tỷ tỷ đã bị người bán đi rồi, còn giấu giếm gì nữa mà sợ người ta biết?”

Tô Vị Hy cảm thấy người trước mặt không phải mẫu thân mình, đôi mắt long sòng sọc như kẻ thù: “Hay là sợ người ta biết mình một người mẫu thân tốt bụng bán con?”

Nói xong câu ấy, không biết đã tiêu hao bao dũng khí của Tô Vị Hy, giọng nàng ta dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn như tiếng muỗi kêu.

Tô mẫu nghe vậy, môi run lẩy bẩy vì tức giận, giơ tay tát mạnh một cái vào mặt con gái.

Cảm giác bỏng rát lan từ má lên tận khóe mắt của Tô Vị Hy, tầm nhìn lập tức mờ đi, nước mắt chực trào mà chưa rơi xuống.

Ôn Cẩn Hạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ nhướng mày một cái, rồi ôm Tiểu Hắc nói với Tô Vị Hy: “Ngươi đi không?”

Tô mẫu càng thêm cảnh giác, mạnh mẽ chặn m Tô Vị Hy lại, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Ôn Cẩn Hạnh như muốn nhìn thấu nàng.

“Mày muốn đi đâu? Lại định chạy đi đâu? Con ranh này, mau vào thay hỷ phục, nhà họ Triệu sắp đến rồi!”

Giọng Tô mẫu the thé chói tai, khiến mí mắt Ôn Cẩn Hạnh giật giật liên hồi. Nàng khó chịu nhíu mày, liếc nhìn Tô Vị Hy một cái: “Ngươi không đi thì ta đi trước vậy.”

Nhưng nàng vừa bước được một bước, thì đột nhiên xoay người lại, đặt Tiểu Hắc xuống đất, vỗ nhẹ đầu nó, rồi nói với Tô Vị Hy: “Ngươi trông Tiểu Hắc giúp ta một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Thấy Ôn Cẩn Hạnh đi xa dần, Tô mẫu như đuổi tà ma, vung tay xua Tiểu Hắc ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại.

Tiểu Hắc bị đá lăn một vòng, lông toàn thân dựng ngược, cổ họng thấp thoáng có tiếng gầm gừ.

Nó đi vài vòng trước cửa nhà, nhìn theo hướng Ôn Cẩn Hạnh khuất bóng, bước theo vài bước rồi dừng lại.

Chớp mắt, Tiểu Hắc đã vọt lên mái nhà của nhà họ Tô, cuộn mình nằm đó, thu toàn bộ cảnh vật trong làng vào tầm mắt.

Tô Vị Hy theo mẫu thân vào nhà, nàng ta lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu hơi cúi thấp, môi thì mím chặt, không nói một lời nào.

Tô mẫu lấy từ tủ ra một cây roi mây, trước tiên túm tai nàng ta vặn mạnh mấy cái, sau đó nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi bảo nàng ta cởi giày ra.

Đoàn rước dâu sắp đến nơi, roi không thể đánh vào chỗ quá lộ liễu, đến lúc động phòng tân lang sẽ không vui.

Nhưng con ranh này lại có tâm địa như thỏ chạy, không cho chạy thì lại chạy nhanh nhất, xem ra chỉ có thể đánh vào lòng bàn chân.

Từng roi quất xuống lòng bàn chân của Tô Vị Hy, gai nhọn trên roi cào rách da thịt, máu rỉ từng vệt dài.

Có lẽ hôm nay quá gấp gáp, Tô mẫu không xuống tay nặng nề, chỉ đánh vài cái mà thôi.

Nhưng lòng bàn chân Tô Vị Hy vẫn như bị nướng trên lửa đỏ, chạm đất là bỏng rát không chịu nổi.

Thấy nàng ta đã thay xong hỷ phục, sắc đỏ rực chiếu lên mặt Tô mẫu khiến bà ta trông hồng hào phấn chấn hơn hẳn.

Bà ta ngân nga điệu nhỏ, rồi đóng cửa lại.

Tiếng lạch cạch khoá ngoài cửa vang lên.

Tô Vị Hy nghe thấy tiếng bước chân của mẫu thân xa dần, trái tim từng chút một nguội lạnh. Nàng ta không dám chần chừ lâu, tiếng kèn đám cưới càng lúc càng gần, chỉ có thể chống chọi cơn đau ở lòng bàn chân, mà bò lên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trước cửa nhà có mẫu thân đang đứng đón khách, vậy nên lối thoát duy nhất chính là cửa sau.

Không do dự nữa, nàng ta rút người giấy thay thế từ tay áo người, kéo một lọn tóc ra, rồi lục tủ tìm kéo, nhưng lật tung cả phòng vẫn không thấy đâu.

Tô Vị Hy hoảng loạn chạy vòng quanh phòng, nước mắt lưng tròng trong khóe mắt. Đến đường cùng, nàng ta cắn răng một cái, đưa lọn tóc lên môi, từng sợi một cắn đứt, rồi buộc thành lọn, quấn chặt lên người giấy.

Nhưng đúng lúc nàng ta cắn đầu ngón tay để nhỏ máu, thì Tô mẫu đã đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng động, tim Tô Vị Hy như nhảy lên tận cổ họng, nàng ta vội giấu người giấy sau lưng, mắt đảo liên hồi, không dám nhìn thẳng vào Tô mẫu.

Tô mẫu thấy nàng khả nghi, ba bước thành hai lao tới, thò tay ra sau lưng nàng mà giật lấy, miệng mắng: “Con ranh này, mày lại giấu cái gì, đưa đây cho tao xem!”

Mắt của Tô Vị Hy đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, lắc đầu cầu xin mẫu thân đừng ép nàng ta nữa.

Nhưng Tô mẫu không nghe, gạt tay nàng ta ra, định cướp lấy thứ giấu sau lưng.

Nhưng đã muộn mất rồi.

Giọt máu từ đầu ngón tay của Tô Vị Hy vừa chạm vào người giấy, lập tức một vệt sáng trắng lóe lên.

Sau lưng Tô Vị Hy bất ngờ hiện ra một người giống hệt nàng ta.

Chỉ khác một điều, người kia ánh vô hồn, như con rối không linh hồn.

Biến cố bất ngờ khiến Tô mẫu giật mình kinh hãi, bà ta chỉ tay vào người giấy, lảo đảo lùi mấy bước, mắt trợn trắng.

Vài hơi thở không kịp, bà ta vội đưa tay vuốt ngực cho bình tĩnh. Bình tĩnh lại, bà ta chỉ vào mũi Tô Vị Hy mà mắng: “Nhất định là con nhỏ kia, không dạy mày điều hay, chỉ dạy thứ hạ lưu! Xem tao có dám đốt nó không!”

Tô Vị Hy thấy tình thế không ổn, quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân mẫu thân khóc lóc, giọng gào dần khản đặc: “Đừng… mẫu thân đừng… đừng đốt nó! Là con không muốn gả, đều tại con không muốn gả, cầu người đừng bắt con gả đi… đừng bắt con gả cho tên lao phổi kia…”

Tô mẫu giận dữ, đá văng tay nàng ta ra, chạy vào bếp lấy que củi, châm lửa đốt người giấy.

Người giấy bắt lửa từ bàn tay, ban đầu chỉ là đốm sao nhỏ, rồi cháy lan dần, cuối cùng chỉ còn những mảnh tro cháy xém, lả tả rơi xuống đất, im lặng không một tiếng động.

Người giấy thành tro tàn, trái tim của Tô Vị Hy cũng theo đó mà chết đi.

Lúc này, tiếng kèn đám cưới chói tai đã vang lên ngay ngoài hàng rào.

Sau khi chia tay Tô Vị Hy, Ôn Cẩn Hạnh lập tức hướng về căn nhà đất nhốt tỷ tỷ của nàng ta, muốn quan sát bên ngoài xem có cách nào phá giải chú pháp kia không.

Khi đến nơi, nàng đi vòng quanh nhà đất vài vòng, chẳng thấy có điều gì đặc biệt.

Chỉ có cửa ra vào khóa ba lớp khóa nặng, nhưng kỳ lạ thay, ba ổ khóa ấy đều đang mở toang.

Ôn Cẩn Hạnh thầm thấy có điều bất ổn, định ghé sát lại xem kỹ, muôn xem xem khóa bị cạy hay được mở bằng chìa.

Nhưng đột nhiên, một bóng đen từ phía sau ập tới, sau gáy lập tức đau nhói, trước mắt tối sầm đi.

Ôn Cẩn Hạnh ngã gục xuống. Trong cơn mơ hồ, nàng thoáng thấy hai gã nam nhân đang đứng sau lưng mình.

Trong đó có một gã cầm gậy dài, chính thứ đó đã đánh ngất nàng.

Khốn kiếp, Ôn Cẩn Hạnh thầm chửi.

Sau gáy vẫn đau âm ỉ, mí mắt nặng như nghìn cân, không mở nổi.

Toàn thân của Ôn Cẩn Hạnh ê ẩm, nàng cố gắng chống tay, hé mắt ngồi dậy.

Đầu óc vẫn rất hỗn loạn, nàng chậm rãi ngồi nghỉ một lát, tầm nhìn mới dần rõ ràng.

Đập vào mắt là hàng loạt Ôn Cẩn Hạnh chồng chất lên nhau. Khi phản ứng lại, nàng mới nhận ra, bốn phía căn phòng dán đầy gương đồng.

Chỉ khẽ cử động, thì hình ảnh trong gương cũng động theo, chẳng mấy chốc đã làm hoa mắt chóng mặt.

Nàng khẽ cười khẩy? xem ra mình đã vào đúng phòng cưới của gương tân nương.

Ôn Cẩn Hạnh đứng dậy nhìn quanh, phía sau bất ngờ hiện ra một chiếc giường gỗ đào lớn, ơt méo giường cũng khảm đầy gương đồng.

Xung quanh gương, tóc rối bò lan như dây leo quấn quýt.

Nàng bước lại gần, trên giường cưới, một nữ nhân nằm thẳng đơ.

Nữ nhân ấy mặc hỷ phục, ngũ quan có vài phần giống Tô Vị Hy.

Chắc chắn đây chính là tỷ tỷ của nàng ta.

Môi nữ nhân kia trắng bệch không chút sinh khí, cổ có một vết cắt sâu hoắm, máu từ đó tuôn ra, nhuộm đỏ vai và chăn đệm.

Thạch lựu thêu đỏ trên hỷ phục hút no máu, trông đen kịt đến đáng sợ.

Bên cạnh vứt lộn xộn một mảnh gương đồng vỡ, mảnh gương nhọn hoắt cũng dính đầy máu.

Có lẽ nàng ta đã tự vẫn bằng chính mảnh gương ấy.

Máu chưa khô, chắc là vừa chết không lâu. Ôn Cẩn Hạnh dùng ngón trỏ chấm một chút máu xoa xoa, tai chợt vang lên giọng nói của hai gã nam nhân.

Nàng nhíu mày, đặt cả bàn tay vào vũng máu. Trước mắt lóe lên hình ảnh, chính là hai gã mà nàng nhìn thấy trước khi ngất.

Hai gã ngồi xổm bên giường, nhìn nữ nhân đã chết, mặt đầy lo lắng.

Gã đánh ngất Ôn Cẩn Hạnh nhăn nhó: “Ôi chao, giờ biết ăn nói sao với lão Triệu đây? Tân nương nhà người ta ta bỏ tiền ra mua, thế mà lại chết mất tiêu rồi.”

Gã còn lại xoa mũi, ủ rũ: “Giờ tính sao? Cũng không thể tìm người khác để thay. Nếu nhà họ Triệu mà biết, chuyện bồi thường, chắc chắn sẽ tính lên đầu chúng ta.”

“Dù sao sớm muộn cũng phải chết, ai chết trong đó thì làm sao mà biết được?”

Gã kia như nghĩ ra điều gì đó, mày giãn ra: “Còn không mau tìm kẻ chết thay, đến giờ Sửu ngày mai là không kịp nữa đâu.”

“Kẻ chết thay ở đâu? Ngươi tìm đâu ra?”

“Sao mà không có? Cái con ranh mới đến làng hai ngày trước kìa…”

Giọng nói dần tan, hình ảnh cũng biến mất. Ôn Cẩn Hạnh lau bàn tay dính máu lên màn trướng, ánh mắt lạnh dần đi.

Khóe môi nàng cong lên một nụ cười khinh miệt, không ngờ chuyện này còn tính cả lên đầu nàng.

Đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cào cấu nhỏ nhẹ, “cạch cạch”, như móng vuốt cào qua khe cửa.

Nàng vui mừng trong lòng, vội chạy ra, ghé sát khe cửa thì thầm: “Tiểu Hắc phải không?”

Một tiếng “meo” đáp lại. Tiểu Hắc sốt ruột cào cửa liên hồi.

Ôn Cẩn Hạnh vuốt ve an ủi nó qua khe cửa, quay đầu thấy trên bàn cạnh giường có bút mực, dưới trấn giấy khắc long phượng đè một tờ giấy đỏ.

Nàng bước tới cầm lên, lật qua lật lại vài cái, chợt nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên, khóe môi thoát ra một tiếng cười lạnh.

Bùi Nhân theo A Xuyên về nhà thôn trưởng, phơi khô xiêm y ướt đã là giờ Hợi.

Trời đã tối mịt, trăng treo lơ lửng trên cao, lạnh lẽo rọi xuống nửa vầng sáng.

Tròng lòng hắn như lửa đốt, chờ mãi không thấy Ôn Cẩn Hạnh và Tô Vị Hy đâu.

Nghi hoặc chồng chất, hắn đeo kiếm ngắn, định đến nhà đất xem sao, bất ngờ một bóng đen lao tới trước mặt.

Tiểu Hắc ngậm một tờ giấy đỏ, đặt xuống chân Bùi Nhân.

Hắn mở tờ giấy đỏ ra xem, trên giấy rõ ràng ghi bát tự của Ôn Cẩn Hạnh.

Ôn Cẩn Hạnh.

Năm Nhâm Dần, tháng Đinh Mùi, ngày Mậu Thìn, giờ Quý Hợi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *