Bùi Nhân cầm tờ giấy đỏ đến trước phòng cưới, khom người nấp trong bóng tối. Chỉ thấy ngoài cửa đứng hai gã nam nhân, tựa tường uể oải.
Cả hai gã đều có vóc dáng rắn rỏi, mặc áo ngắn vải thô, trông như gia đinh của nhà họ Triệu.
Một gã sau gáy hói một mảng lớn, gãi cái đầu ngứa ngáy, duỗi lưng, khoanh tay huých khuỷu tay đồng bọn, ghé sát thì thầm: “Này, tên đạo sĩ nhảy đồng kia đến chưa?”
“Đến rồi, vừa vào từ đường.”
Gã kia hất cằm về phía từ đường nhà họ Triệu sau phòng cưới: “Nhưng nhìn bộ dạng lấc cấc của hắn, tao thấy giống lừa đảo hơn. Mày nói xem, thật sự có phép lạ chữa khỏi bệnh lao cho chủ nhà không?”
Gã hói nghe vậy, khóe miệng xệ xuống, thờ ơ:
“Biết đâu được, hắn sống hay chết, miễn đừng thiếu tiền công của tao là được.”
Hai gã nhìn nhau, lập tức cười khùng khục, rồi ngồi bệt xuống đất tựa vào tường, rồi nhắm mắt thong thả đánh một giấc.
Bùi Nhân nấp sau gốc cây tùng lớn ngoài phòng cưới, vừa đủ che khuất thân hình.
Nghe hai gã kia nói chuyện, hắn liếc về phía sau phòng cưới, cách một bức tường, ở đó có vài đốm lửa đèn nhảy nhót thưa thớt.
Nhờ vào ánh trăng, hắn nhìn rõ tấm biển, đề bốn chữ lớn vàng lấp lánh, Từ Đường Triệu Gia.
Hắn giật mình, cúi đầu mở tờ giấy đỏ còn lại.
Trên giấy, nét chữ nhỏ thanh tú chỉ vài dòng, bảo hắn trước khi pháp sư niệm chú, phải đổi bát tự của Ôn Cẩn Hạnh với bát tự của tỷ tỷ Tô Vị Hy.
Nếu không, công cốc một mẻ.
Thì ra Tiểu Hắc ngậm không chỉ một tờ giấy đỏ, mà còn có một bức thư cực ngắn của Ôn Cẩn Hạnh.
Trong thư còn dặn, khi mặt gương đã viết chu sa, mai rùa bắt đầu rỉ máu, thì nhất định phải xé tờ bát tự của nàng xuống ngay lập tức. Nếu bát tự bị hủy, hồn phách của nàng sẽ bị gương quỷ nuốt chửng, lạc lối trong ảo cảnh.
Bùi Nhân chỉ vài bước đả nhảy vọt lên mái từ đường, rồi nhẹ nhàng gỡ một viên ngói ra. Ánh trăng lập tức lọt qua khe hở ấy, len lỏi từng tia bạc lạnh lẽo, rơi xuống ngay trước bàn thờ tổ nhà họ Triệu.
Trong từ đường có lác đác vài người, không rõ thân phận của bọn họ, chỉ có một gã trông nổi bật nhất.
Gã ta béo tốt, chỉ hơi động một chút, là cái áo gần như sắp bung ra. Môi lật ra ngoài, cằm nối liền cổ, như có thêm một lớp cằm nữa. Trên đầu cài trâm ngọc, vai khoác túi vải dài, áo trước ngực thêu bát quái thái cực.
Nhìn là biết đạo sĩ nhà họ Triệu mời đến.
Trên bàn thờ đặt một lư đồng nhỏ xíu, chỉ chứa nổi nửa cái mai rùa.
Bên cạnh cái lư đồng dựng một tấm gương đồng to lớn, bốn góc đặt nến hương vừa mới châm.
Ngọn lửa nhảy nhót, ấm áp tràn ngập cả từ đường.
Bùi Nhân nheo mắt nhìn kỹ vật trong lư đồng, mai rùa xanh đen, gân guốc chằng chịt, thỉnh thoảng lại có vài vết nứt mảnh như đồ gốm.
Lưng rùa bị cắt ngang, khảm vào đế đồng xanh, hai tờ giấy đỏ hẹp dán trên đó.
Hắn nhớ tới, đây chính là mai rùa mà Ôn Cẩn Hạnh nói, còn giấy đỏ kia chính là bát tự cần đổi.
Lúc ấy, ngoài từ đường vang tiếng canh khuya khàn khàn của người gác đêm, giờ Tý sang giờ Hợi đã điểm.
Ngoài trời tối đen như mực, trong từ đường ánh nến lay lắt chập chờn.
Bùi Nhân thấy tên đạo sĩ béo cầm bút lông trên bàn, chấm chu sa trong bát sứ, bước đến trước tấm gương đồng to lớn, hạ bút viết tên tân lang.
Triệu Vô Trác.
Thời cơ đã đến.
Hắn nhấc lên một viên ngói lỏng, búng tay một cái, luồng gió mạnh cuốn tắt nến, từ đường lập tức chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa bất ngờ nổi gió âm, rít gào luồn qua khe cửa, thổi tung cờ phướn trên xà, khiến chúng quấn rối vào nhau.
Mọi người hoảng loạn, chạy tán loạn trong từ đường. Ai va vào ai cũng không rõ, tiếng kêu “Tổ tiên hiển linh! Tổ tiên hiển linh!” vang lên hỗn loạn.
Bùi Nhân thấy cảnh ấy, không nhịn được cười, che miệng cười khẩy, rồi đậy viên ngói kia lại chỗ cũ, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa, nhân lúc hỗn loạn mà lẻn vào.
Hắn men theo tường, lao thẳng xuống dưới bàn thờ, giật phăng tờ giấy đỏ trên mai rùa, lấy từ ngực tờ giấy ghi bát tự Ôn Cẩn Hạnh, vỗ một cái dán lên.
“Đừng hoảng! Đừng hoảng!”
Gã đạo sĩ béo hét lớn: “Đừng làm rối loạn trận pháp! Nếu để lỡ giờ, gương quỷ hiện hình, không ai trong chúng ta thoát được đâu!”
Giờ Tý đã điểm, hắn không dám chậm trễ nửa khắc.
Đạo sĩ chẳng buồn thắp lại nến hương, chỉ ngồi xếp bằng giữa pháp đàn, hai tay kết ấn, thì thầm niệm chú.
Âm thanh từ kẽ răng thoát ra, ái ái u u, quỷ dị vô thường.
Bùi Nhân vẫn ngồi xổm dưới bàn thờ, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh run. Khi hắn ngẩng đầu nhìn, tấm gương đồng trên bàn điên cuồng rung lắc, mặt gương theo nét chu sa lan ra vết nứt chằng chịt, tiếng rắc rắc như nhai xương sống.
Từ vết nứt, máu đen đặc chậm rãi trào ra, hòa lẫn với chu sa, cái tên trên gương không còn nhìn rõ được nữa.
Đạo sĩ vẫn ngồi niệm chú, gương nứt ngày càng lớn, từ khe hở vọng ra tiếng quỷ rít thảm thiết.
Trong từ đường, tiếng quỷ tru lẫn tiếng người thét không ngớt. Ngoài cửa cũng hỗn loạn không kém, có người hét lớn: “Cháy rồi! Cháy rồi!”
Bùi Nhân thầm nghĩ không ổn, lặng lẽ chuồn ra cửa sau, ngẩng đầu thấy xa xa lửa đỏ ngút trời.
…
Hai canh giờ trước.
Tô Vị Hy cuối cùng vẫn bị nhét vào kiệu hoa của nhà họ Triệu. Nàng ta ngồi một mình trên giường cưới trong phòng, bốn bề lạnh lẽo trống trải, không có một bóng người.
Hai bàn tay nàng ta siết chặt lấy nhau đến mức trắng bệch, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh ngắt. Bên tai, tiếng chúc tụng vang lên liên miên không dứt.
Ngoài sân, đèn đuốc sáng trưng. Nhà họ Triệu hào phóng, mời cả làng đến ăn tiệc cưới. Mọi người đều mặt mày hớn hở, cùng nhau nâng chén chúc tụng rộn ràng, song tất cả những thứ ấy lại chẳng hề liên quan gì đến nàng ta.
Đây rõ ràng là đám cưới của chính mình, vậy mà nàng ta lại cảm thấy mình như một kẻ xa lạ lạc loài.
Tô Vị Hy muốn chạy trốn, nhưng phải chạy đi đâu đây? Thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không có lấy một góc nhỏ cho nàng ta dung thân.
Nhà họ Triệu giống như một lò luyện ngục khổng lồ, còn cả cái làng này chính là đống củi đang cháy hừng hực, nuốt chửng lấy Tô Vị Hy, nuốt cả tỷ tỷ của nàng ta.
Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa sổ bất chợt hiện lên bóng người lù lù. Lưng gù gập xuống, từng bước nặng nề tiến lại gần cửa.
Ánh nến trong phòng kéo dài cái bóng ấy, khiến nó càng lúc càng lớn dần, cho đến khi hai bóng hợp thành một, tên lao phổi chỉ tay mắng gia đinh đang cúi rạp người xin lỗi: “Người ta bảongươi đổi đâu? Khụ khụ… tân nương sao vẫn là con ranh nhà họ Tô thế kia?”
Tiếng ho khàn đặc, như đờm đặc từ phổi như muốn trào ra từng cục.
“Thưa đông gia, bọn tiểu nhân đã lật tung cả làng, vẫn không tìm thấy cô nương kia…”
Gia đinh nịnh nọt vái lạy liên hồi.
“Đồ vô dụng! Không tìm được cô nương ấy, đêm động phòng của ta biết phải làm sao đây?”
Tên lao phổi nghẹn hơi, ho sặc sụa như muốn long cả tim phổi: “Ta không muốn động phòng với con ranh nhà họ Tô! Mau đi tìm tiếp ngay!”
Tô Vị Hy nghe mà tim thắt lại từng cơn. Cô nương trong miệng hắn, càng nghe càng giống vị ân nhân kia.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua lớp giấy dán cửa sổ, chỉ thấy màn đêm đen kịt như mực đặc.
Giờ này, chắc vị ân nhân đã cứu được tỷ tỷ rồi…
Càng nghĩ, trong lòng nàng ta càng rạo rực, không kìm được muốn chạy ra ngoài, đi tìm tỷ tỷ và ân nhân.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.
Tên lao phổi bước vào, không thèm liếc nàng ta lấy một cái, đấm ngực ho khan, rồi ngã vật xuống giường.
“Nhà họ Tô không biết tích đức từ đời nào, lại trèo cao lên nhà họ Triệu ta.”
Hắn nằm ngửa ra, nhấc chân ra hiệu cho Tô Vị Hy cởi giày, thay y phục: “Tỷ tỷ ngươi mệnh khổ, đi trước một bước làm tân nương dưới âm phủ rồi.”
Nói đến hứng khởi, hắn lật người, chỉ chỉ vào cái lưng gù: “Gãi ngứa cho ta.”
Tô Vị Hy không chịu nổi một lời sỉ nhục tỷ tỷ mình, máu nóng dồn lên đầu, nước mắt cay xè đỏ hoe.
Nàng ta nắm chặt tay, liếc thấy ấm trà trên bàn, không nói không rằng, vung tay đập mạnh vào sau gáy hắn.
Ấm vỡ tan tành. Tên lao phổi nằm im bất động, máu từ thái dương tuôn thành suối nhỏ.
Tô Vị Hy đứng chết lặng.
Cơn giận tan biến, chân mềm nhũn ra, nàng ta chỉ kịp vịn mép giường để khỏi bị ngãngã.
Nàng t không dám kiểm tra hơi thở của hắn, chỉ đơ ra nhìn vũng máu lan thành sông nhỏ.
Không biết bao lâu, sau cửa sổ vang lên tiếng mèo rít sắc như dao cắt.
Tô Vị Hy giật mình hoàntỉnh hồn.
Nàng ta mở hé cửa sổ, thấy Tiểu Hắc bám ở khung cửa, lao vào cắn vạt áo của nàng ta kéo ra ngoài.
Tim của Tô Vị Hy đập loạn, lo lắng cho ân nhân và tỷ tỷ đã gặp nạn.
Tiểu Hắc sốt ruột cào đất, vẫn ngoạm vạt áo lôi nàng ta đi.
Nàng cắn răng đứng dậy, những chiếc gai roi vẫn còn cắm ngập trong lòng bàn chân, đau như lửa đốt, như ngàn mũi kim đâm xuyên từ gót lên tận đỉnh đầu.
Tô Vị Hy ngoảnh lại nhìn tên lao phổi nằm bất động, ánh mắt lạnh dần.
Trước sân mọi người vẫn đang bận rộn tiệc tùng.
Nàng ta lặng lẽ đi ra cửa sau, ngoảnh đầu nhìn nhà họ Triệu lần cuối. Không chút do dự, rút củi lửa từ trong lò, châm vào đống cỏ khô trong chuồng ngựa.
Tô Vị Hy lạnh lùng nhìn ngọn lửa lan nhanh, chưa đầy nửa khắc đã thiêu tới tiền viện.
Tiếng hét “Cháy! Cháy!” vang lên hỗn loạn.
Lửa đỏ ngút trời.
Tô Vị Hy nhấc váy chạy, như dải lụa đỏ bay trong gió.