Chủ Nhà Thô Kệch 194

CNTK194 – Chương 3

Vành ô che bớt tầm nhìn, nhưng bộ quần áo công nhân đen tuyền chẳng thể giấu nổi đường nét cơ bắp săn chắc.

Vai rộng, lưng thẳng, cơ ngực căng đầy nối liền với vòng eo thon gọn, mỗi bước chân toát lên sức mạnh không thể xem nhẹ.

Người đàn ông tiến lại gần, Tô Tảo khẽ nâng ô để nhìn rõ mặt đối phương.

Một thanh niên chừng ngoài hai mươi, tóc ngắn gọn gàng, đôi mày rậm sắc nét như lưỡi kiếm, ánh mắt to và sáng.

Nổi bật nhất là sống mũi cao vút hòa quyện cùng hàng chân mày rõ nét, tôn lên đường nét gương mặt rõ ràng, phân tầng như được điêu khắc.

Làn da màu lúa mạch nhạt làm tăng vẻ ngạo mạn, thoạt nhìn mang chút lạnh lùng, pha chút hung dữ khó gần.

Tô Tảo vô thức nghiêng đầu, nhìn sang chú chó đen bên cạnh…

Cái tên Khuyển Viện này… Quả là chuẩn xác.

“Không sao, nó không cắn đâu.”

Khê Thành hiếm có người trẻ tuổi, mà một cô gái khí chất thanh tao như thế này lại càng hiếm.

Khương Uy đoán cô có lẽ là khách du lịch, xe hỏng giữa đường, bèn tựa vào cửa, giọng lười biếng: “Xe hỏng chỗ nào?”

Tô Tảo nhìn quanh không thấy thông tin cho thuê, có phần hơi ngượng ngùng, đành lấy hết can đảm hỏi: “Nghe nói anh có phòng cho thuê, còn không?”

Khương Uy đứng thẳng, nhìn cô từ đầu đến chân: “Cô muốn thuê phòng?”

Tô Tảo gật đầu: “Vâng.”

Mặt trời lên cao, bầu không khí giữa hai người như bị nung nóng, ngột ngạt dần, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên.

Cả hai đều thấy việc Tô Tảo muốn thuê phòng ở Khuyển Viện có phần kỳ lạ, nên có lặng im một lúc.

“Còn cho thuê.” 

Khương Uy đẩy chân vào cổng sắt, ra hiệu cho Tô Tảo vào trong: “Chờ chút.”

Tô Tảo bước vào sân, đứng dưới mái hiên thu ô lại.

Nhìn thấy chiếc Jeep Wrangler màu rừng xanh bị xe bán tải che khuất, cô khẽ nhếch môi.

Hèn gì thấy dáng người này quen quen, hóa ra là anh chàng thấy chuyện bất bình ở ga tàu hôm qua.

Khương Uy cúi xuống nhặt vòi nước rửa tay, cánh tay màu đồng ánh lên đường cong mượt mà.

Sân được làm hệ thống thoát nước âm, anh rửa tay xong, bóp chặt đầu vòi, tăng áp lực nước để xả sạch bọt trên mặt đất, rồi lấy khăn trên dây phơi lau tay, quay lại chỗ Tô Tảo.

“Cô ở một mình?”

Khương Uy đẩy cửa kính, một luồng gió mát ùa ra, xua tan cái nóng: “Tầng trên có hai phòng trống, tôi dẫn cô xem trước, chờ tôi lấy chìa khóa.”

Nói rồi, anh sải bước vào trong.

Tô Tảo phớt lờ sự dè dặt trong giọng anh, khẽ đáp “Vâng”, đứng chờ ở cửa, nhìn quanh.

Tầng một có ba phòng thông nhau. Phòng bên trái đặt giá trưng bày lốp xe, tường treo đủ loại sản phẩm. Phòng giữa để trống khoảng hai chỗ đậu xe.

Bên trong phòng giữa, một văn phòng nhỏ được ngăn bằng cửa kính. Phòng bên phải giống phòng trái, nhưng chứa nhiều hàng hóa hơn, ánh sáng cũng tối hơn.

Khương Uy cầm chìa khóa bước ra, dẫn Tô Tảo ra ngoài, tiện miệng hỏi:

“Là người địa phương à?”

Khác hẳn những chủ nhà nhiệt tình hôm qua, từ lúc Tô Tảo xuất hiện và nói muốn thuê phòng, sự thiếu tin tưởng của Khương Uy dương như càng lộ rõ.

Tô Tảo hiểu được, Khê Thành khá ít người trẻ, chẳng có quảng cáo gì, vậy mà một cô gái sáng sớm tìm đến tiệm sửa xe để thuê phòng…

Quả là chuyện kỳ lạ.

Cô gật đầu, chậm rãi nói, cố tỏ ra thân thiện: “Nhà tôi ở khu phố cổ phía nam, nhưng chỗ làm ở gần đây, muốn thuê phòng để đi làm tiện hơn.”

Khương Uy đi trước dẫn đường, giày công nhân giẫm lên cầu thang sắt vang tiếng cộp cộp: “Làm ở đâu?”

“Đường Học Phủ có trung tâm đào tạo múa, tôi là giáo viên dạy múa ở đó.”

Tô Tảo như đoán trước anh sẽ hỏi, trả lời rất nhanh.

Khương Uy mở khóa cửa, nét mặt nghiêm nghị cũng dịu đi vài phần: “Vậy cũng tiện, hai con phố là tới.”

“Hai phòng này đều có phòng tắm riêng, cô cứ xem thoải mái.”

“À…” Tô Tảo đứng ngoài cửa, mỉm cười chỉ vào cửa.

Khương Uy cao lớn, đứng chắn gần hết lối vào, cô không vào được.

“Ồ, cô xem đi.”

Khương Uy cười ngượng, lùi ra ban công.

Tô Tảo đi một vòng cả hai phòng, bước chân vô thức mà nhẹ nhàng hơn.

Hai phòng gần giống nhau, đều theo phong cách đồng quê giản dị mà sang trọng, nội thất gỗ phối đồ trang trí mây tre, ấm cúng và thoải mái.

Tường mở cửa sổ chiếm hai phần ba, ánh sáng tươi mới tràn ngập, gạch lát sàn trắng kem làm căn phòng thêm rộng rãi, sáng sủa.

Tô Tảo quay lại cửa, ánh nắng rải trên chiếc giường đôi bằng gỗ cạnh cửa sổ lớn, bên ngoài là mảng xanh mướt.

Cô đã dần tưởng tượng trong đầu sẽ thêm gì…

Cần một bộ rèm voan trắng, thêm tấm thảm cạnh sofa…

Tô Tảo cố kìm dòng suy nghĩ, thu lại cảm xúc, nhìn sang Khương Uy đang đứng đợi mình: “Phòng này trông như chưa từng có ai ở?”

Do dự vài giây, cô không nhịn được mà khen: “Gu thẩm mỹ tốt thật, trang trí cũng rất tinh tế.”

Khương Uy đang dựa vào lan can ban công trêu đùa với chú chó, nghe vậy quay lại, ra hiệu cho Tô Tảo xuống lầu: “Vào phòng máy lạnh nói chuyện, ngoài này nóng quá.”

Tô Tảo gật đầu đi xuống, Khương Uy theo sau.

“Ớ…”

“Cẩn thận!”

Cầu thang sắt có hoa văn rỗng, Tô Tảo không để ý, gót giày vướng vào khe hở, nên bị trượt chân.

Khương Uy bước tới, nắm lấy cánh tay cô kéo dậy. Tô Tảo theo quán tính ngã về phía trước, nhưng nhờ sức lực khỏe khoắn của anh đã giữ lại được, khiến khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp.

Một mùi hương nhè nhẹ bao lấy Tô Tảo, là mùi nước giặt quen thuộc ở siêu thị, pha chút xà phòng Safeguard thanh mát cổ điển.

Tô Tảo ngả người ra sau, dựa vào tay vịn để giữ thăng bằng, trên cánh tay mảnh mai hiện rõ bốn vết đỏ chói mắt.

“Xin lỗi.”

“Không sao.”

Cả hai cùng đồng thanh.

Khương Uy lúng túng nhìn dấu tay mình để lại trên cổ tay cô, xoa mũi, muốn nói rồi lại thôi.

Cô gái trước mặt mảnh mai, nhưng anh đâu có dùng sức quá mạnh, sao lại thế này?

Hai người đứng khựng trên cầu thang hẹp, không khí như đông cứng lại.

Khương Uy nhướng mày, khóe miệng khẽ động, rồi nhanh chóng nghiêng người sang bên.

Vài giây sau, anh hạ giọng, cứng nhắc hỏi: “Không sao chứ?”

Tô Tảo thoáng thấy nét mặt của anh, nhận ra Khương Uy dường như không thoải mái với mình.

Chênh lệch vóc dáng giữa họ vốn lớn, anh tốt bụng giúp, vậy mà lại làm đau cô, vô tình gây rắc rối.

“Không sao, chỉ trượt chân thôi.”

Tô Tảo giả vờ không thấy vẻ mặt anh, cố ý bỏ qua vết đỏ trên tay, vịn cầu thang, cúi đầu bước xuống: “Cảm ơn anh.”

Khương Uy ậm ừ, vai và cánh tay đang căng cứng cũng dần thả lỏng, chậm rãi theo sau, không nói gì thêm.

Chú chó đen ở cổng nghe thấy tiếng động, vẫy đuôi chờ dưới cầu thang, ngước nhìn Khương Uy, như là đang lo lắng cho chủ nhân vậy.

Tô Tảo bước xuống bậc cuối, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, khá vững vàng.

Chú chó đen sốt sắng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Khương Uy, họng phát ra tiếng rên ư ử như làm nũng.

“Chụt chụt chụt…”

Tô Tảo cong mắt cười, đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ mũi chú chó từ xa, quay sang hỏi Khương Uy: “Nó tên là gì vậy?”

“Đại Hắc.”

Nghe Khương Uy gọi tên, đuôi Đại Hắc vẫy nhanh hơn, mông cũng lắc lư, vừa ngước nhìn chủ, vừa hít hà quanh chân Tô Tảo.

“Cái tên này… Cũng thật là cẩn thận chọn.”

Tô Tảo mỉm cười ngồi xổm xuống, chiếc váy liền thân nhẹ trượt, phủ qua đầu gối, mềm mại trải xuống đất.

Cô đưa tay về phía Đại Hắc, khẽ nói: “Chào nhé, Đại Hắc.”

Giao tiếp với người, Tô Tảo không quá giỏi, nhưng trước động vật, cô luôn tràn đầy nhiệt tình.

Vị chủ nhà này trông khó gần, nhưng chú chó trước mặt lại vô cùng thân thiện.

Đại Hắc dí mõm vào lòng bàn tay cô, mũi hít hà, ngửi tới ngửi lui, như thể xác nhận điều gì quan trọng.

Xong xuôi, nó hứng khởi nhấc hai chân trước to khỏe, hai bàn chân lớn bộp một cái, đặt mạnh lên đùi Tô Tảo.

Tà váy trắng tinh của cô lập tức in hai dấu chân xám đen, nổi bật đến chói mắt.

Đại Hắc chẳng hề biết mình đã gây họa, lưỡi thè ra nghiêng nghiêng, thở hổn hển, đôi mắt ươn ướt nhìn Tô Tảo, như chờ được khen.

“Không được!”

Khương Uy thấy cảnh đó, hít một hơi lạnh: “Đồ phá hoại này…”

Trong mắt anh, phụ nữ vốn đã phiền, mà một cô gái xinh đẹp, tinh tế như trước mặt lại càng phiền gấp bội.

Cô gái này khí chất nổi bật, chiếc váy sang trọng thế mà bị chó của anh làm bẩn…

Anh cảm thấy thái dương mình giật giật, màng nhĩ rung lên, như đã nghe thấy giọng chất vấn the thé của Tô Tảo.

Nghĩ đến cơn bão sắp ập tới, Khương Uy xoa trán, nhắm mắt điều hòa nhịp thở, chủ động lên tiếng: “Xin lỗi, cái váy…”

“Không sao đâu, nó không biết, anh đừng mắng nó mà.”

Tô Tảo cười rạng rỡ, giọng mềm như làn gió, không chút giận dữ, ngược lại còn bênh Đại Hắc.

Khương Uy hạ giọng ra lệnh, Đại Hắc nhận ra mình đã làm sai, cái đuôi đang vẫy tít lập tức dừng lại, tai cụp xuống, ngoan ngoãn nằm bẹp, không dám động đậy, như đứa trẻ chờ phạt.

Tô Tảo thong thả lấy khăn ướt từ túi, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Hắc, rồi giơ tay: “Đại Hắc ngoan, để chị lau chân cho em rồi mình chơi tiếp nhé?”

Đại Hắc liếc Khương Uy, thấy anh không ngăn, mới dè dặt bước tới, ngồi thẳng, nhẹ nhàng đặt chân lên tay Tô Tảo.

“Nó thông minh ghê!” Tô Tảo không ngờ chú chó lại nghe lời như thế, ngạc nhiên quay sang Khương Uy cảm thán.

“Thông minh mà làm bẩn váy cô, vẫn chưa đủ thông minh.”

Khương Uy mặt nghiêm, giọng đầy bất lực.

Đại Hắc như hiểu lời, ư ử vài tiếng, giọng nhỏ xíu.

Tô Tảo ngồi xổm, trông càng nhỏ nhắn, mắt ánh cười, khẽ véo tai Đại Hắc: “Đại Hắc, bình thường cha em cũng hung dữ với em như vậy hả?”

Khương Uy vô thức nhìn quanh, đứng khựng tại chỗ.

Hung dữ?

Anh đâu có nói gì, vậy mà đã thành kẻ hung dữ rồi?

Tô Tảo tỉ mỉ lau sạch hai chân Đại Hắc, rồi cầm chân nó, in lên tay mình: “Xong rồi, lại là bảo bối sạch sẽ!”

Giọng cô ngọt ngào, mềm mại như phủ mật, khiến Đại Hắc phấn khích, đuôi vẫy tít như muốn bay lên trời.

“…”

Ánh mắt Khương Uy lướt qua dấu đỏ trên tay Tô Tảo, rồi đến dấu chân chó trên váy… Tâm trí như bị giọng nói ngọt ngào của cô cuốn đi.

Đại Hắc vốn cảnh giác cao, hiếm khi gần gũi người lạ nhanh thế.

Tô Tảo khí chất thanh lạnh, vậy mà lại hợp với Đại Hắc đến lạ.

Khương Uy đẩy mạnh cửa, nhớ lại lời cô vừa nói, hắng giọng, hạ thấp giọng gọi: “Vào trong nói chuyện, ngoài này nóng.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *