Tô Tảo tối sầm mặt mày.
Cô từng lo Khương Uy sẽ nghĩ không hay về mình, thậm chí còn thoáng lo lắng khi đêm hôm hai người ở chung một phòng.
Vì thế, trong lúc thay đồ, cô nắm chặt điện thoại, phòng trường hợp bất trắc.
Nhưng dù vắt óc, cô cũng không ngờ phản ứng của anh lại thế này.
Là sinh viên xuất sắc ngành múa, Tô Tảo tự nhận mình đã gặp đủ loại đàn ông thẳng tính.
Trong mắt cô, cái gọi là “đàn ông thẳng” chỉ là cái cớ cho sự thiếu tinh tế và lười quan tâm.
. Nhưng khi đứng trước cô, gã “thép” nào cũng chỉ biết ngây người nhìn, mắt chẳng còn tí “thẳng” nào.
Nhưng Khương Uy, hình như… Là ngoại lệ.
Nói xong, Khương Uy tự nhiên cầm chổi quét sàn: “Đi thay đi, đứng ngây ra làm gì?”
“…”
Hỏng rồi, hôm nay gặp phải trai “thép” thật rồi.
Tô Tảo tức đến bật cười, lấy quần jeans và áo thun, bước vào phòng tắm, đóng rầm cửa lại, rồi khóa chặt.
Khương Uy nhìn bóng lưng cô, tai đỏ rực lan xuống cổ, má khẽ nóng.
Anh khẽ thở phào, hai tay siết cán chổi dần nới lỏng, bờ vai căng cứng cũng thả ra.
Không màng tắm rửa, Tô Tảo nhanh chóng mặc áo thun ren trắng và quần jeans đơn giản, rồi buộc tóc cao.
Mái tóc đuôi ngựa gọn gàng khiến cô trông tràn sức sống, ánh mắt lại rực ý chí.
Nhìn mình trong gương, cô nắm chặt tay.
Chẳng qua là làm việc thôi!
Mở cửa ra, căn phòng đã khác hẳn lúc ban đầu.
Khương Uy quét sạch sàn nhà, đang đứng trên giường chỉnh máy lạnh.
Thấy Tô Tảo đứng ngây người ở cửa phòng tắm, anh quay lại: “Cô cứ dọn đồ của mình, đồ điện và nội thất để tôi lo.”
Nhìn sàn gạch sạch bong và sofa không một hạt bụi, Tô Tảo nguôi đi nửa phần bực dọc.
“Thật là…”
“Cảm ơn anh nhé, xong máy lạnh thì xuống nghỉ đi, cũng muộn rồi. Còn lại tôi tự dọn dần.”
Khương Uy xé màng bọc máy lạnh, nhấn remote bật máy, giọng bình thản nói: “Đáng lẽ tôi phải dọn sẵn trước khi giao nhà. Cô chưa nghỉ thì tốt, tranh thủ đi, việc của hôm nay thì làm xong trong hôm nay.”
“Cô dọn đồ, cần gì cứ nói, tôi xử lý luôn. À, máy giặt ở ban công phòng bên, phải đi vài bước qua đó.”
“…”
Tô Tảo vốn không thích người khác quá gần gũi, giờ lại mất đi hoàn toàn khả năng phản ứng. Có gì đó sai sai, nhưng lại cảm thấy bình thường.
Đây rõ là nhà cô thuê, lẽ ra là không gian riêng.
Nhưng Khương Uy là người kỳ lạ, có logic riêng, bắt người khác phải theo nhịp sống của anh ngay tức khắc. Không đồng ý? Chẳng sao, vì anh chẳng cho ai thời gian suy nghĩ hết.
Tô Tảo chợt nhớ đến ranh giới, vô thức nhếch môi.
Khương Uy, có vẻ chẳng biết ranh giới là gì.
Cô không còn sức đôi co, cúi xuống mở vali, lấy từng món đồ đặt lên bàn.
Quần áo, đồ dùng, sách…
Mỗi món lấy ra, cô lại dừng một chút, tìm chỗ phù hợp trong phòng để sắp xếp.
Hộp nhạc yêu thích, hộp socola tinh xảo, cuốn truyện tranh không nỡ buông tay…
Từng chút một, những mảnh sống cũ của Tô Tảo hòa vào không gian xa lạ này.
Cô cẩn thận lấy con gấu bông từ túi nén, vuốt phẳng lông.
Đặt gấu lên sofa, cô cười, vỗ đầu nó: “Vất vả rồi, đây là nhà mới của chúng ta. Sau này nhờ cậu luôn ở bên mình nhé!”
Khương Uy đang lau bồn rửa, nghe thấy tiếng, thì quay đầu lại, thấy Tô Tảo đang quỳ bên sofa, lẩm bẩm với gấu bông.
Đuôi mắt sắc lạnh của anh phút chốc dịu đi, ánh mắt lóe lên cảm xúc khó nhận ra.
Khi Tô Tảo dọn hết vali, đứng thẳng người, đã là hơn ba giờ sáng.
Cúi người lâu, lưng cô đau ê ẩm. Cô xoa lưng, nhìn quanh. Vali trống rỗng, tủ kệ đầy ắp đồ ngăn nắp, lòng cô thoáng loé lên chút thành tựu.
Cùng lúc đó, Khương Uy quét và lau chùi sạch mọi món nội thất xong.
Bụi bặm biến mất, sàn nhà ánh lên dưới đèn.
“Giường tối nay chưa ngủ được, cô nằm sofa tạm nhé?”
Khương Uy tháo màng bọc nệm, nhét vào túi rác ngoài cửa, kiểm tra lại lần nữa: “Cần gì thì mai đi mua, đồ điện tôi thử rồi, đều ổn cả.”
“Tủ lạnh, ấm nước, quạt điện có cần không?”
Tô Tảo mệt đến ngẩn ngơ, không ngờ trong lúc cô dọn đồ, Khương Uy đã lặng lẽ làm nhiều việc như thế.
“Quạt điện không cần, ấm nước tôi có, chờ đồ gửi tới là được. Tủ lạnh chắc không dùng…”
“Tôi nghĩ thêm rồi mai nói với anh nhé?”
“Được.” Khương Uy bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
“Đợi chút, cùng xuống đi.”
Tô Tảo tỉnh táo lại, từ chiều tới giờ, cô chưa uống ngụm nước nào, hiện tại cổ họng khô rát: “Tôi nhớ dưới lầu có máy bán hàng tự động, tôi đi mua chai nước.”
Khương Uy nhìn Tô Tảo, tiện miệng hỏi: “Tối nay cô đã ăn gì chưa?”
Tô Tảo hất cằm, mắt dừng trên hộp đựng đồ cạnh sofa: “Ăn tối? Tôi là dân múa, không cần mấy thứ đó.”
Hộp kính màu lấp lánh tinh xảo, chứa đầy những viên socola đủ loại.
“Cô ăn ba bữa một ngày bằng đường à?”
Khương Uy lộ vẻ khó tin, giọng pha chút lo lắng và trách móc như người lớn.
“Không phải đường, là socola, socola đen đậm đặc, kiểm soát calo rất tuyệt vời.”
Nói xong, Tô Tảo cũng cảm thấy đói thật, định lấy một viên ăn, nhưng lại bị giọng nói của Khương Uy cắt ngang: “Xuống lầu đi, tôi đi lấy nước, ăn thêm chút gì đó.”
Tô Tảo liếc điện thoại, đã gần bốn giờ sáng rồi. Hết cơn buồn ngủ, cô cũng tỉnh táo hơn.
Do dự một chút, cô đi theo Khương Uy xuống lầu.
Vừa mở cửa, một luồng gió mát ùa vào.
Mưa đã tạnh, không khí lúc bốn giờ sáng có chút lành lạnh. Dù mặc không ít, nhưng Tô Tảo vẫn cảm thấy hơi run nhẹ.
Khương Uy bước xuống cầu thang, mở cửa bếp.
“Tách” Ánh đèn sáng rực cả gian bếp.
“Bếp ở đây à? Nhà thiết kế đúng là thiên tài.”
Sáng nay xem nhà, Tô Tảo không hề để ý dưới cầu thang sắt là một gian bếp nhỏ.
Bếp không rộng, nhưng rất ngăn nắp.
Bàn thao tác hình chữ L ôm sát tường, đường nét mượt mà tạo ra không gian tiện lợi. Bên kia, cạnh tủ lạnh hai cánh là kệ ba tầng, bày ngay ngắn nồi niêu và thiết bị nhà bếp nhỏ tinh tế.
Tông xám trắng gọn gàng, hai chiếc chảo sờn cũ trên bếp gas tô điểm chút ấm áp đời thường cho căn bếp ngăn nắp.
Khương Uy lấy gói mì từ tủ trên, đặt xuống bàn: “Ăn không?”
“…”
Tô Tảo nheo mắt, bĩu môi: “Anh chê tôi ăn toàn đường, tưởng anh ăn lành mạnh lắm, hóa ra là mì gói sao?”
“Cô ăn không?”
Khương Uy lờ đi lời châm chọc của cô, lấy trứng và cà chua từ tủ lạnh, rồi bắt đầu đun nước.
Căn bếp nhỏ, Khương Uy thì lại cao lớn, anh đứng cạnh bếp, đầu gần chạm tủ trên. Sự đối lập khiến Tô Tảo tò mò.
Cô nghiêng đầu, dè dặt hỏi: “Tôi ăn một ít thôi được không? Thật sự chỉ một chút xíu, không phải kiểu một chút như của anh đâu.”
Sợ mình tỏ ra kén chọn, cô giải thích: “Dân múa kiểm soát khẩu phần ăn rất nghiêm ngặt, bình thường tôi ăn ít, nên…”
“Ừ.”
Khương Uy dựng bàn gấp ở phòng chính, mở khóa tủ đông: “Cô lấy nước đi, chờ tôi một lát.”
Tô Tảo ngoan ngoãn gật đầu, cầm chai nước khoáng, tựa vào cửa bếp, lặng lẽ nhìn anh bận rộn.
Ánh đèn vàng ấm phủ lên Khương Uy, phác họa dáng người cao lớn. Hình ảnh anh chăm chú nấu ăn khiến Tô Tảo cảm nhận được không khí ấm áp.
Chẳng mấy chốc, mùi canh cà chua thơm nồng lan tỏa, vị chua ngọt kích thích vị giác. Khương Uy chưa kịp múc, cô đã khá nóng lòng được thưởng thức.
Khương Uy bưng khay ra phòng chính, trên khay là hai cái bát.
Tô Tảo ngồi cạnh bàn gấp, mắt dán vào khay. Anh bước đến, đưa cô một cái bát nhỏ.
Bát chỉ nửa phần mì, ít ỏi nhưng tinh tế.
Hai con tôm đỏ căng mọng nằm trên mì, trứng chiên vàng ươm áp cạnh thành bát, vài lá rau xanh điểm xuyết, trông như món ăn dành cho trẻ em được chăm chút ở nhà hàng.
Lâu rồi Tô Tảo không ăn đồ nhiều tinh bột như này. Đối diện bát mì hấp dẫn, cô lập tức cầm đũa, cúi đầu ăn.
Chẳng mấy chốc, bát mì đã được giải quyết sạch sẽ.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Khương Uy đang cúi đầu ăn bát mì lớn, quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Trong lòng Tô Tảo chợt dâng lên chút áy náy.
Từ lúc nhặt được cô ở trạm xe buýt, Khương Uy liền kéo cô đi dọn nhà, giúp cô làm việc, khiến cô mệt đến chẳng còn sức nghĩ ngợi.
Giờ anh còn nấu cho cô bát mì ngon thế này, ngay cả bát cũng…
Tô Tảo nhìn cái bát nhỏ họa tiết hoạt hình màu xanh. Chó chú chó Westie đáng yêu thè lưỡi nhìn cô, hồn nhiên mà ấm áp.
Từng chút áy náy len lỏi trong lòng…
Cô thật lỗ mãng, vội vàng gắn mác anh là “tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản”.
Tội lỗi, đúng là tội lỗi.
“Ngon thật đấy! Cảm ơn anh!”
Tô Tảo nở nụ cười chân thành, giọng đầy biết ơn: “Cái bát này cũng thật dễ thương, làm mì ngon hơn!”
Khương Uy uống cạn ngụm canh cuối, liếc bát nhỏ của cô, thờ ơ đáp: “Vậy à? Bát mới, sau này cô dùng luôn đi.”
“…”
Cảm động trong mắt Tô Tảo lan tỏa. Khương Uy đúng là chủ nhà thần tiên.
“Tốt quá, cảm ơn anh!”
“Khách sáo làm gì, đồ rẻ thôi, mua đồ chơi thú cưng được tặng.”
Nói xong, Khương Uy xếp bát nhỏ vào bát lớn, rồi đứng dậy: “Lên ngủ đi, chuyện khác mai tính.”
“…”
Tới khi nằm xuống sofa, Tô Tảo vẫn không thể chấp nhận việc mình vui vẻ ăn hết bát mì bằng… Bát chó.
Trời hửng sáng, vì kiệt sức khiến cô chẳng kịp mắng Khương Uy thêm, mà chìm vào giấc ngủ.
Ánh bình minh xuyên rèm, tiếng nước rào rào dưới lầu đánh thức Tô Tảo.
Cô ngái ngủ vươn vai, áo ngủ phủ trên người trượt khỏi sofa.
Giấc này ngủ này rất sâu, mệt mỏi dường như tan biến. Lâu lắm cô chưa ngủ ngon được như thế.
Cô đi chân trần trên gạch, lạnh đến co quắp cả ngón chân, rồi bước đến cửa sổ, kéo rèm.
Cảnh trong sân khiến cô nín thở.
Khuyển Viện có cả sân sau!
Sân trước là chỗ sửa xe, sân sau nhỏ hơn một chút.
Bên trái, là dụng cụ tập gym xếp ngay ngắn. Bên phải, bàn ghế mây lặng lẽ đứng, bên cạnh đó là xích đu, ghế trắng khẽ đung đưa trong gió, hình như cũng chưa được dùng nhiều.
Dọc tường là vòi tắm ngoài trời. Lúc này, Khương Uy đang quay lưng về phía lầu hai, tắm dưới vòi.
Quần công nhân trễ xuống hông, phác họa đường eo săn chắc, tấm lưng màu đồng căng ra thành hình tam giác ngược. Nước chảy dọc theo rãnh xương bả vai, bỗng dưng tiếng ve kêu có vẻ chói tai hơn bình thường.
Tô Tảo nhìn những giọt nước lăn qua gáy anh, vỡ thành ánh sáng lấp lánh trên cơ bắp.
Khi cô nhận ra nên dời mắt đi, thì Khương Uy xoay người, bắt gặp ánh nhìn của cô: “Nhìn đủ chưa?”