Tô Tảo như bị điện giật, toàn thân run bắn, luống cuống chẳng biết làm gì.
Cô vội vàng kéo rèm lại, lảo đảo lùi vài bước, rồi mất thăng bằng, mà ngã phịch xuống tấm nệm sau lưng.
Trái tim cô đập loạn xạ, như muốn phá tung lồng ngực. Cô vô thức cầm điều khiển từ xa, màn hình hiển thị chế độ ngủ, 26 độ.
Hèn gì nóng thế!
Tô Tảo chống tay chỉnh nhiệt độ máy lạnh xuống thấp, rồi ôm lấy gò má nóng bừng của mình.
Nóng quá, không biết từ lúc nào mà Khê Thành cũng nóng thế này?
Cô khó nhọc đứng dậy, mắt không dám liếc về phía cửa sổ, cúi thấp người lén chạy về sofa, nhặt bộ đồ ngủ rơi dưới sàn, rồi nằm xuống, kéo áo che kín mặt.
Hình ảnh cơ bụng rắn chắc của Khương Uy thoáng hiện khi anh xoay người, giờ chúng cứ lởn vởn trong đầu cô, xua mãi không chịu đi.
Tô Tảo đau khổ nhắm mắt, cố đếm cừu trong đầu để tự ru ngủ, mong giấc ngủ thứ hai sẽ xóa sạch ký ức vừa rồi.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Khoan, sao cừu lại tắm?
Làm lại!
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Chẳng biết lặp lại bao lâu, điện thoại của Tô Tảo bỗng rung lên, là tin nhắn số vận đơn từ người giao hàng.
Cô sờ má, nhiệt độ trong phòng đã mát hơn lúc nãy nhiều, gò má cũng dần bớt nóng.
Thanh toán phí xong, cô hít một hơi sâu, chậm rãi đứng dậy, bước vào phòng tắm.
Nước nóng từ vòi sen tuôn xuống vai cổ, hơi nước mờ mịt bốc lên đọng trên cửa kính, chảy thành những dòng nhỏ.
Tô Tảo để tâm trí trôi xa, nhớ đến cơn mưa đêm qua, ánh mắt lạnh lùng xa cách của Diệp Thu Vân, rồi lại nhớ đến lòng bàn tay nóng bỏng của Khương Uy khi kéo cô đi.
Hơi nước ngày càng dày, làm mờ tầm nhìn, cũng dần xóa nhòa những ký ức đau buồn mà Diệp Thu Vân để lại.
Trong hốc tường phòng tắm là một bánh xà phòng Thư Phu Giai chưa khui, mùi hương quen thuộc phảng phất quanh đầu mũi. Tô Tảo nhẹ nhàng cầm lên, bóc vỏ, nâng trong tay. Hương thơm thuần khiết, tươi mát xua tan mây mù cuối cùng trong lòng cô.
Tô Tảo thay đồ, đứng trước gương, nở nụ cười rạng rỡ, lại vui vẻ xoay một vòng.
Cô chỉ mang theo vài bộ đồ để thay, sau trận mưa hôm qua, chỉ còn áo thun dệt kim tay ngắn màu vàng chanh để phối với quần jeans.
Chiếc áo sắc màu tươi sáng, vàng nhạt tinh khôi như dệt từ ánh nắng buổi sớm.
Thiết kế ngắn vừa đủ để lộ một đoạn eo thon, vô tình thấp thoáng lên nét gợi cảm. Tay áo phồng nhẹ nhàng, đáng yêu, mỗi cử động đều tràn đầy sức sống, pha thêm chút nhẹ nhàng của thiếu nữ.
Tô Tảo đưa tay búi tóc thành búi tròn lỏng lẻo, vài lọn tóc mai rủ nhẹ bên má, phối cùng đôi bông tai hoa hướng dương nhỏ xinh, làm cho cô gái này càng thêm tươi mới, tràn đầy năng lượng.
Nhìn mình trong gương, rạng rỡ như nắng mới, tâm trạng Tô Tảo cũng sáng sủa hẳn.
Cô cẩn thận thu dọn quần áo bẩn cho vào giỏ, rồi ôm giỏ bước sang phòng bên.
Bố cục ba phòng tầng hai giống hệt tầng một. Phòng bên trái nhỏ hơn một chút, đẩy cửa ra là bộ bàn ghế gỗ đỏ cổ kính. Bên cạnh là bàn trà bày biện các loại trà cụ gọn gàng ngay ngắn.
Ban công phòng được làm thành khu phơi đồ, máy giặt và máy sấy đặt cạnh bồn rửa. Nhìn tổng thể, căn phòng giống như phòng khách được cải tạo khéo léo thành không gian đa năng, vừa tiện dụng vừa độc đáo.
Tô Tảo ngồi xổm nhét từng món quần áo vào máy giặt, rồi nhấn nút khởi động.
Trong tiếng ù ù của máy, ánh mắt cô vô thức hướng ra cửa sổ.
Sân sau vắng lặng, vệt nước chưa khô trên tường như cố ý nhắc cô rằng cảnh sáng nay không phải giấc mơ.
Xa xa là bầu trời xanh thẳm lững lờ, có thêm vài cụm mây trắng. Không khí sau mưa ẩm ướt, thoảng hương đất trời và cỏ xanh, như một bức tranh xanh mát lành.
Vừa đi đến đầu cầu thang, Đại Hắc đã vẫy đuôi lao tới.
Nỗi ngượng ngùng tan biến trước vẻ mặt vui mừng của Đại Hắc. Tô Tảo mỉm cười, ngồi xổm xuống xoa đầu nó: “Chào buổi sáng, Đại Hắc bé nhỏ! Từ nay là hàng xóm rồi, mong em chỉ giáo nhiều nhé!”
Đại Hắc vẫy tít cái đuôi, miệng phát ra âm thanh ư ử, đôi mắt đen láy lấp lánh niềm vui khi gặp người quen.
Tô Tảo thẳng lưng, nghiêm túc chìa tay ra với Đại Hắc.
Như hiểu ý, Đại Hắc ngoan ngoãn đặt chân lên tay cô. Tô Tảo reo lên thích thú, trịnh trọng nắm lấy bàn chân nó.
“Người cô nên xin chỉ giáo phải là tôi chứ nhỉ?”
Giọng Khương Uy trầm ấm, mang chút thô ráp như giấy nhám, bất ngờ vang lên sau lưng, khiến Tô Tảo tê dại.
Cô khựng lại, hình ảnh ở sân sau sáng nay lại hiện lên trong đầu, má khẽ ửng hồng.
Kìm nén sự ngượng ngùng đang trỗi dậy, Tô Tảo nở nụ cười lịch sự, quay lại nhìn Khương Uy, điềm nhiên nói: “Chào buổi sáng, anh chủ nhà!”
Cô chìa tay ra như vừa làm với Đại Hắc, ánh mắt cùng giọng nói rất chân thành: “Từ nay mong anh chỉ giáo nhiều!”
“Chủ nhà này chủ nhà nọ, ký hợp đồng trước đã.”
Khương Uy khẽ vung tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô, rồi dứt khoát đẩy cửa kính: “Mang theo chứng minh thư không?”
“Mang rồi!”
Tô Tảo thoáng lúng túng, môi nở nụ cười gượng gạo, bước nhanh theo sau, giọng cố ý nhẹ nhàng: “Tôi đang định hỏi anh cách trả tiền đây!”
“Chuyện tiền nong cứ từ từ, xem hợp đồng trước đi.”
Khương Uy sải bước vào văn phòng, cầm hai bản hợp đồng trên bàn đưa cho Tô Tảo: “Chỗ nào không ổn thì nói, giấy tờ nhà và bản sao chứng minh thư tôi đã kẹp sẵn đằng sau.”
Tô Tảo nhận hợp đồng, đưa chứng minh thư của mình cho anh, ngồi xuống bàn làm việc.
Cô không lạ gì với các quy trình thuê nhà, nhưng là lần đầu thuê nhà ở đây, cô vẫn đọc kỹ từng điều khoản.
So với mẫu thuê nhà thông thường, bản hợp đồng này đã được lược giản đi khá nhiều, chỉ nêu rõ trách nhiệm đôi bên, không có điều khoản bất công nào. Tô Tảo để ý ngày tháng, hôm nay mới mùng 7, nhưng thời gian thuê bắt đầu từ ngày 15, vậy là Khương Uy cho cô thêm một tuần.
Chỗ chữ ký, tên Khương Uy đã được ký sẵn. Cô kiểm tra lại lần nữa, trịnh trọng ký tên mình vào phần bên thuê.
“Còn thiếu đồ điện gì không?” Khương Uy đứng cạnh máy in, nhìn bản sao chứng minh thư từ từ trôi ra, thuận miệng hỏi.
Tô Tảo viết nét cuối, tay khựng lại, đầu bút đè nhẹ, để lại một chấm mực nhỏ.
Khương Uy là người thẳng thắn, nên cô cũng cố gắng giảm đi những yêu cầu không cần thiết, tránh làm phiền anh: “Không thiếu, tủ lạnh tôi dùng cái ở bếp được không? Đừng mua thêm nữa.”
“Được, tủ đôi ở bếp cũng đủ dùng. Có gì bất tiện cứ nói, lúc đó sẽ tính tiếp.”
“Vậy điện, nước, gas tính thế nào? Phí mạng thì sao? Có cần đăng ký wifi mới không?”
Tô Tảo đặt bút xuống, hai tay đan trên đầu gối, chậm rãi hỏi.
“Wifi có sẵn, mật khẩu đây.”
Khương Uy chỉ vào tấm bảng quảng cáo trên bàn, bên dưới ghi mật khẩu wifi.
Rồi anh cầm máy tính, cố nhớ mấy con số: “Nước và gas hai tháng thanh toán một lần, điện thì mỗi tháng…”
Chưa bấm được mấy hồi, anh ném máy tính sang bên: “Phiền phức, không tính nữa. Nhà tôi dùng điện nước nhiều, cô ở một mình chẳng tốn bao nhiêu, mấy cái đó miễn phí.”
Tô Tảo vô thức mím môi, thoáng lúng túng.
Điện nước không phải chuyện ngày một ngày hai, cô không muốn nợ ân tình ở những khoản tính toán rõ ràng được.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Khương Uy lúc này, nếu cô cứ khăng khăng theo ý mình, anh chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì.
“Hay là thế này, tính chung mỗi tháng một trăm, được không? Tôi gộp vào tiền nhà chuyển cho anh luôn.”
Tô Tảo ngẩng đầulên, nhìn thẳng vàoKhương Uy, giọng vẫn dịu dàng nhưng kiên định. Ở chung một mái nhà, cô không muốn lợi dụng chút tiện nghi này.
Thời gian ở Thượng Hải, điện nước cô đều tính riêng.
Vì thường xuyên đi công tác, nên mỗi tháng cô tốn khoảng một trăm. Nghĩ Khê Thành vật giá thấp hơn, một trăm chắc là hợp lý.
“Mỗi tháng một trăm đủ trả điện cả cái nhà này rồi.” Khương Uy liếc cô, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt.
“…”
Tô Tảo cứng họng, ngón cái vô thức day nhẹ lòng bàn tay trái, dịu giọng giải thích: “Điện nước là chi phí hàng ngày, tôi biết anh không để tâm chút tiền này, nhưng với tôi, không trả tiền chẳng khác nào lợi dụng anh…”
“Thế này thì làm sao tôi vô tư dùng nước điện được?” Ánh mắt cô chân thành, cố làm cho Khương Uy hiểu sự kiên trì của mình.
“Cứ dùng thoải mái đi.”
Khương Uy nhíu mày khó hiểu, tiện tay cất hợp đồng vào kệ, như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm.
“…”
Tô Tảo thoáng nghi ngờ, tính thiếu kiên nhẫn của Khương Uy có bị lây không, giờ cô cũng chẳng muốn tiếp tục chủ đề này nữa, thậm chí còn thấy hơi mệt.
“Thôi thì năm mươi, năm mươi được chứ?” Cô hít sâu, cố giữ phép lịch sự.
Thật khó tưởng, cô lại phải nài nỉ để trả thêm tiền điện nước cho chủ nhà. “Tôi chuyển chung luôn, qua WeChat, Alipay hay thẻ ngân hàng?”
“Tùy cô.”
Khương Uy chẳng nghĩ ngợi, mở mã QR WeChat đưa tới trước mặt cô: “WeChat đi.”
Tô Tảo quét mã, thêm bạn bè, chuyển khoản xong, cẩn thận cất hợp đồng và chứng minh thư đi.
Vô tình liếc thấy dụng cụ thể thao ngoài sân qua cửa kính văn phòng, cô khẽ cắn môi, như sực nhớ ra điều gì: “À, nếu tôi muốn lắp rèm voan, mua ở cửa hàng gần đây tốt hơn đúng không?”
“Rèm voan?”
Khương Uy khựng lại, trên mặt thoáng lên chút khó hiểu: “Trên lầu chẳng phải đã có rèm cửa rồi sao?”
Tô Tảo gật đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Rèm hiện tại chắn sáng tốt, tôi muốn thêm rèm voan, loại dùng ban ngày ấy.”
Khương Uy nghĩ vài giây: “Đi đến khu trang trí nội thất, lầu hai có tiệm rèm của bạn tôi mở, bao lắp đặt. Rèm ở Khuyển Viện trước đây cũng do cậu ấy làm, tay nghề rất ổn.”
“Được.”
Tô Tảo cười tươi, mắt cong cong, giơ điện thoại lên: “Gửi tôi địa chỉ nhé, tôi đi xem thử, tiện mua thêm ít đồ.”
Khương Uy cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng dậy: “Đi chung đi, tiện đường. Xong việc tôi qua khu phụ tùng ô tô bên cạnh giao hàng.”
“Được chứ?”
Tô Tảo liếc bản hợp đồng trong tay: “Tôi lên lầu cất hợp đồng, rồi hẵng đi nhé?”
“Để đó đi, về lấy sau.”
Khương Uy vừa nói vừa bước đến kệ hàng, lấy vài hộp linh kiện bỏ vào cốp xe, hất cằmvề phía Tô Tảo: “Lên xe.”
Mưa vừa tạnh, không khí trong lành lạ thường, ánh nắng dịu dàng xuyên qua lớp mây mỏng, rải xuống mặt đất.
Thời tiết hôm nay không nóng, làn gió ngoài cửa sổ xe lùa vào, mang theo hương đất sau mưa, nhẹ lướt qua má Tô Tảo.
Từ ghế lái thoảng mùi thuốc lá nhè nhẹ, hòa quyện với hương cỏ trong gió, bất ngờ lại hài hòa đến lạ.
Tô Tảo lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, phố xá lướt qua nhanh trước mắt, mọi thứ sống động mà như mang chút hư ảo, khiến cô thoáng ngẩn ngơ.
Ngõ nhỏ yên tĩnh, chủ tiệm ven đường tất bật bán hàng, người đi đường vội vã rảo bước…
Cảnh đời thường giản dị trước mắt là điều cô từng vô số lần tưởng tượng trong đầu.
Dù có chút trắc trở, nhưng cuối cùng cô cũng ổn định chỗ ở.
Một cảm giác thân thuộc khó tả trào dâng, cô tựa vào cửa sổ, chậm rãi đưa ngón trỏ, vẽ theo đường nét phố xá ngoài kia.
Gương chiếu hậu bên ghế phụ phản chiếu hình ảnh Tô Tảo, khóe môi cô khẽ nở nụ cười, như chú mèo con rụt rè thò đầu khỏi ổ, đầy ngây thơ và háo hức với nơi chốn mới mẻ.
Lòng Khương Uy chợt mềm đi, anh quay mặt, nhìn vào gương chiếu hậu bên trái, lẩm bẩm: “Hôm nay đường đông xe thật.”