[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 1

Lúc Tống Kiều Kiều phát hiện chồng ngoại tình cùng bạn thân của mình, cô không hề cảm thấy tức giận chút nào.

Cho dù hai người bọn họ đang ân ái ở trong nhà, nhưng cô chỉ thu dọn vài bộ quần áo, rồi quay người đi ra ngoài, không gây ra tiếng động nào làm phiền đến bọn họ.

Cô và chồng mình Trịnh Lương quen nhau ở trường đại học, từ lúc học đại học cho đến khi bước ra ngoài xã hội, từ yêu nhau cho đến kết hôn, dường như tất cả chỉ là một thiết lập nhất định mà mỗi người đều phải trải qua trong cuộc đời.

Khi mới lên đại học, cảm thấy có thể yêu đương được rồi, nên cô nhận lời theo đuổi của Thịnh Lương. Sau khi tốt nghiệp, mẹ cô nói đã đến tuổi kết hôn rồi, nên cô cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta.

Mọi thứ diễn ra trôi chảy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào…

Nhưng chỉ có cô biết rằng mỗi khi nửa đêm tỉnh dậy sau một giấc mơ, cô luôn cảm thấy một phần nào đó trong trái tim mình trống rỗng…

Như thể phần trống rỗng đó là điều mà cô đã quên.

Cô không có nhiều cảm xúc đối với việc Thịnh Lương lừa dối mình. Và cô cũng không biết liệu mình có yêu Thịnh Lương hay không, nếu có… thì tại sao bây giờ cô lại bình tĩnh như vậy.

Nếu không yêu nhau thì tại hai người lại có thể chung sống hoà thuận bao nhiêu năm nay?

Tống Kiều Kiều xin nghỉ việc, về đến nhà, cô để lại cho Trình Lương một bản thoả thuận ly hôn. Sau đó quay về nhà căn nhà ở một trấn nhỏ loại 4.

Thấy có người về nhà, mẹ Tống lập tức chào hỏi: “Sao con về một mình? Tiểu Thịnh đâu? Sao nó không về cùng con?”

Tống Kiều Kiều lắc đầu, “Anh ta bận…” Bận rộn ngoại tình…

Tống Kiều Kiều không nói nửa câu sau, bởi vì mẹ Tống ly hôn, là do ba cô ngoại tình.

Mẹ Tống là một người phụ nữ phương Nam chính gốc, tính tình hiền lành, không tranh không đoạt. Cho dù năm đó, người ba thành đạt của cô ngoại tình và có con riêng ở bên ngoài.

Thì bà chỉ yêu cầu quyền nuôi Tống Kiều Kiều, cùng một số tài sản nhà ở vốn thuộc về bà ấy. Còn lại một phần tiền bà cũng không thèm tìm đến người đàn ông phụ bạc đó để đòi. Thậm chí tiền phụ cấp nuôi dưỡng Tống Kiều Kiều, ngần ấy năm cũng không thấy ông ta mở miệng nói qua.

Để tránh bị Thịnh Lương quấy rầy, lại là mắt không thấy tâm không phiền, Tống Kiều Kiều ở nhà hai ngày rồi chuyển đến căn nhà mà mẹ Tống đang cho thuê.

Mặc dù thị trấn nhỏ không thịnh vượng như thành phố lớn, nhưng không khí ở đây cũng không khác là mấy.

Nơi Tống Kiều Kiều sống là một khu phố cổ, khu vực xung quanh đều đang được khai phá. Những ngôi nhà gỗ xi măng cũ kỹ nằm rải rác trong phố cổ này.

Thoạt nhìn thiếu đi sắt thép, bê tông, nhà cao tầng, khung cảnh có vẻ lãnh đạm hơn, giữa hàng xóm lại có thêm chút thân thiết.

Những ngôi nhà có sân chung ở xung quanh đều thuộc sở hữu của mẹ Tống. Mẹ Tống là người tốt bụng, nên những căn nhà bà cho thuê đều có đầy đủ tiện nghi cần thiết.

Tống Kiều Kiều sống chung một sân với hai hộ gia đình, nhà bếp cùng phòng tắm dùng chung trong sân. Có một cây hồng và một cái giếng cổ bên cạnh bức tường.

Mọi thứ ở đây đều xa lạ nhưng vẫn có chút quen thuộc từ thuở nhỏ, lúc đó bố mẹ Tống vẫn còn là một cặp đôi mẫu mực trong mắt người ngoài.

Cũng giống như những năm này của cô và Thịnh Lương ở trong mắt người ngoài, có lẽ Thịnh Lương cũng giống như ba cô, đã có người ở bên ngoài từ lâu nhưng cô lại không hề biết.

Trong lúc cô đang phát ngốc, cánh cổng sắt lớn ở sân từ bên ngoài bị đẩy ra, hai người đàn ông mặt xám xịt bước vào, đỡ một người đàn ông mặt đầy máu.

Sau khi vào cửa, người đàn ông trung niên có vóc người thấp bé, lớn tiếng trách mắng nói: “Trụ Tử, cháu nói xem, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Chủ thầu nói vài câu thì cứ kệ họ… cháu chống cự lại làm cái gì? Để người ta chỉnh cho thành ra như vậy.”

Một thanh niên khác đứng bên cạnh, nghe như vậy, cảm thấy không đúng đáp lại: “Là tên chủ thầu đó không phải là người! Ngày thường hắn ta gây khó dễ cho anh Trụ Tử còn chưa nói, nhưng hôm nay hắn dám động tay động chân với chị Lệ trước mặt nhiều người như vậy. Anh Trụ Tử là không thể nhìn nổi, nên mới…”

Cậu thanh niên chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trung niên đã gay gắt mắng cậu ấy: “Không nhìn nổi thì thì thế nào? Mẹ của Trụ Tử bị bênh, chẳng nhẽ không cần tiền sao? Hiện tại nó lại làm ra chuyện này… Tôi phải nhờ vả người ta mới xin cho nó vào công trường này làm. Bây giờ hai thằng nhãi ranh chúng mày đắc tội với nhà thầu, biết tìm ở đâu công việc khác nữa hả?”

Thanh niên bị mắng mặt đỏ bừng lên, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra một câu nào.

Người đàn ông đầy máu trên mặt kéo thiếu niên ra: “Chú ba… việc này không liên quan gì đến Tiểu Hoa…”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn người đàn ông với khuôn mặt đầy máu, trầm giọng nói. : “Hai ngày này cháu nghỉ ngơi cho tốt đi. Chú sẽ đến nói chuyện với người ở công trường, xem tình hình thế nào…”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Cháu lại làm phiền chú nữa rồi.”

Người đàn ông trung niên lắc đầu rồi thở dài, giọng điệu là: “Ba mẹ cháu đối với chú có ơn, chuyện này có là gì…”

Ông ấy nói xong, liền quay người rời đi.

Tống Kiều Kiều nhìn chiếc băng quấn lỏng lẻo trên đầu người đàn ông dính đầy máu, dựa vào bệnh nghề nghiệp của mình, cô nói: “Anh xử lý vết thương trên đầu không đúng cách, miệng vết thương chưa được vệ sinh sạch sẽ, mà đã quấn băng, dễ gây ra nhiễm trùng, mùa hè còn dễ mưng mủ với gây viêm nhiễm…”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *