Tống Kiêu Kiều lắc đầu, Tưởng Hoa ở một bên lập tức cắt một miếng dưa hấu đưa tới: “Chúng em đi làm về mua, đã để vào tủ lạnh một lát, rất ngọt.”
Phó Nghị lau khô người, trầm giọng hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tống Kiều Kiều cắn một miếng dưa hấu, tâm tình có chút phức tạp: “Em… chỉ ăn món gì đó thanh đạm thôi…”
Phó Nghị nhìn Tống Kiều Kiều thật sâu: “Ăn rau trộn với cháo có được không?
“Được.”
Tống Kiều Kiều khó chịu nhìn những bông hoa trong góc sân, Tưởng Hoa ngồi gần lại, nhỏ giọng nói: “Ha ha, là anh trai em mua những thứ này… Không biết khi nào chị mới về, nên anh ấy ngày nào cũng đi mua về, rồi đặt ngoài sân, cũng vứt đi kha khá hoa héo rồi…”
“…” Tống Kiều Kiều liếc nhìn nhà bếp: “Anh…anh trai cậu… mấy năm nay…”
Vốn dĩ Tống Kiều Kiều muốn hỏi Tưởng Hoa tại sao Phó Nghị lại vào tù, nhưng nghĩ đến những gì Tưởng Hoa đã nói trước đó, cô lại do dự.
Tưởng Hoa không nghe được giọng nói nhỏ của Tống Kiều Kiều, ngược lại nói: “Chị Kiều Kiều, chị có để ý rằng… anh trai em đặc biệt quan tâm chị không? Mọi người ở công trường đều nói anh trai em thích chị…đúng không? Là thật sao?”
Tống Kiều Kiều mặt đỏ bừng: “…”
“Đừng nghe vớ vẩn.”
Tưởng Hoa: “Ồ…đúng như em nghĩ, sao có thể chứ… Anh trai em rất thích người bạn gái trước kia của anh ấy… Nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện, anh trai em bây giờ đã cưới cô ấy rồi. Haizz…”
Thiếu niên nghiêm túc nói, rồi thở dài: “Không biết cô gái đó bây giờ thế nào rồi? Đã kết hôn hay chưa …”
Tống Kiều Kiều nghe xong, trong lòng lại càng cảm thấy phức tạp hơn.
Hai người trò chuyện được một lúc, thì Phó Nghị bưng đồ ăn ra.
“Ăn đi, lát anh còn phải ra ngoài một chuyến. Anh đã dọn dẹp phòng cho em rồi, tối nay có thể yên tâm ngủ…”
Phó Nghị nói xong, xoay người trở về phòng thay quần áo.
Tống Kiều Kiều ngồi trong sân, nhìn đồ ăn trên bàn thất thần, đáng lẽ ngay từ lúc gặp Phó Nghị.
Ngay từ lúc đó cô phải nhận ra, mặc dù người đàn ông này nói không biết cô thích ăn gì, nhưng trên bàn đều có những món cô thích.
Mà hiện tại…Tống Kiều Kiều nắm chặt bức ảnh trong tay, ăn húp một bát cháo.
Thấy người đàn ông đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi ra ngoài, cô bước tới kéo anh lại.
“Em, em có chuyện muốn hỏi anh…”
Phó Nghị: “Hả?”
Tống Kiêu Kiều nhìn Tưởng Hoa đang ngồi hóng hớt ở góc sân, chỉ vào phòng mình: “Đi, vào phòng em nói chuyện…”
Phó Nghị gật đầu, nheo mắt nhìn Tưởng Hoa ngoan ngoãn trở về phòng của mình.
Tống Kiều Kiều ngồi ở trên giường, do dự một chút, nhìn về phía Phó Nghị, thấp giọng hỏi: “Chúng ta lúc trước… Vì sao lại chia tay?”
Phó Nghị nghe vậy, ngẩn người một lát, sau đó mới phản ứng lại, anh châm một điếu thuốc: “Em đã nhớ được cái gì?”
Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Không, em chưa nhớ ra được gì…”
Phó Nghị hút xong điếu thuốc, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Chúng ta không chia tay…”
“Không…không chia tay?”
“Ừ.”
Tống Kiều Kiều ngơ ngác nhìn người đàn ông, “Vậy sao trước đó anh không nói cho em biết?”
Lời vừa nói ra, Tống Kiều Kiều không khỏi có chút ảo não, rõ ràng là cô đã quên hết tất cả.
Không chỉ vậy, về phía Phó Nghị mà nói, cô còn chưa chia tay đã kết hôn với người khác…hiện tại lại chạy tới trước mặt anh chất vấn.
Phó Nghị nghiêm túc nhìn Tống Kiều Kiều: “Rốt cuộc… là em đã nhớ tới cái gì?”
Tống Kiều Kiều lắc đầu, lấy bức ảnh ra đặt trước mặt người đàn ông: “Lúc em đang thu dọn đồ đạc ở nhà thì nhìn thấy cái này…”
Phó Nghị nhìn vào bức ảnh, đôi mắt tối lại: “Hừ… là cái này sao…”
Nhìn thấy vậy, Tống Kiều Kiều cảm thấy rất khó chịu: “Em… em sau này gặp tai nạn. Lúc ấy anh cũng không có tới thăm em…Cho nên, cho nên…”
Cho nên trong ký ức, trong cuộc đời sau này của cô, Phó Nghị cũng không còn tồn tại nữa.
Trong tình hình hiện tại, chỉ có thể nói rằng cả hai người đều có những vấn đề nhất định.
Phó Nghị im lặng một lúc, rồi nói: “Anh đã nói rồi, quá khứ đã là quá khứ… Hiện tại là hiện tại, em…”
Nói đến đây, Tống Kiều Kiều liền che miệng lại, nôn khan.
Phó Nghị ánh mắt tối lại: “Có?”
Tống Kiều Kiều lắc đầu, không biết tại sao lại muốn nói dối: “Không… dạo này bụng em hơi khó chịu… dễ bị buồn nôn.”
Phó Nghị không nói gì, quay người bước ra khỏi cửa.
Sau khi người đàn ông rời đi, Tống Kiều Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, rồi lại tiếp tục ngắm nhìn bức ảnh của hai người đến xuất thần. Lúc đó Phó Nghị còn căng tràn ánh dương tươi trẻ, hoàn toàn khác với người đàn ông âm u như bây giờ.
Chuyện gì đã xảy ra trong 5 năm qua… khiến anh ấy trở thành như bây giờ.
…
Đêm khuya Phó Nghị mới trở về, nhìn thấy phòng Tống Kiều Kiều còn sáng đèn.
Do dự một lúc, cuối cùng anh đi về phòng mình.
Phó Nghị nằm trên giường cứng, nhìn bệnh án trong tay, hai mắt đỏ hoe.
“Lúc anh xảy ra chuyện, đúng là cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi, nhưng căn cứ vào tài liệu lưu trữ, thì vụ tai nạn xe hơi không nghiêm trọng lắm, nguyên nhân chính là khi đó cô ấy đang mang thai 4 tháng… nhưng đứa bé trong bụng không giữ được, sau đó cô ấy phải nằm viện mấy tháng…”
“Còn tra ra được, ba ruột cô ấy, là Lục Hải Xuyên, lúc đó đã tìm bác sĩ tâm lý cho cô ấy, không biết liệu nó có liên quan đến chứng mất trí nhớ của cô ấy không…”
“Lúc tôi liên lạc với cảnh sát phụ trách vụ tai nạn, họ nói rằng kết quả điều tra chiếc xe xảy ra tai nạn không có vấn đề gì…”
Phó Nghị nhìn hồ sơ bệnh án, rồi lại nhìn lên trần nhà, mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Kiều Kiều đi ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe, dưới cằm lún phún râu chưa cạo.
“Anh, buổi tối ngủ không ngon sao?”
Phó Nghị nhìn người phụ nữ trước mặt, hồi lâu không nói gì.
Nhìn thấy anh như vậy, Tống Kiều Kiều không nhịn được liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có…” Phó Nghị quay đầu đi, cũng không nhìn Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều: “…”
Ăn sáng xong, Phó Nghị đi đến công trường, Tống Kiều Kiều ở nhà chăm sóc đám hoa cỏ trong sân.
Hơn một tháng qua, cô đã quên chuyện đi chợ đêm mua hoa, nhưng người đàn ông này vẫn nhớ…
Cẩn thận nhớ lại mấy ngày hôm nay, từ hôm hai người gặp lại nhau, Phó Nghị dường như đặc biệt chú ý đến mọi hành động cùng lời nói của cô.
Nghĩ đến đây, sau nhiều trắc trở, Tống Kiều Kiều liên lạc với bạn học cũ thời trung học của mình.
Ngồi trong quán cà phê, Tống Kiều Kiều nhìn trường cao trung ở phía đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác bồn chồn.
Cô có ký ức về thời trung học, và ở trường đại học, nhưng cô lại không có bất cứ ký ức gì về Phó Nghị.
Ngay lúc Tống Kiều Kiều đang chìm trong suy nghĩ, trên đầu cô vang lên một giọng nữ: “Tống Kiều Kiều?”
Tống Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, trong đầu cô nhất thời không có ấn tượng nào: “Là tôi, cô là?”
Người phụ nữ cười vui vẻ: “Tôi là Hà Dao Dao! Tôi ngồi trước cậu suốt ba năm cao trung, mới có mấy năm mà cậu đã quên tôi rồi sao?“
“A! Cậu là Hà Dao Dao!”
Tống Kiều Kiều nhìn người phụ nữ trên mặt trang điểm tinh xảo, toàn thân trên dưới đều mặc đồ hàng hiệu, trông rất thời trang. Lúc còn học ở trường cao trung, cô ấy đeo một cặp kính đen, quanh năm chỉ mặc đồng phục học sinh. Hiện tại cô ấy nhìn rất khác khi đó.
“Mấy năm nay cậu đã thay đổi rất nhiều…”
Hà Dao Dao ngồi đối diện với Tống Kiều Kiều, mỉm cười, tự giễu: “Có phải là cảm giác, như vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng không?”
Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ là hồi đi học cậu hơi hướng nội… không nói chuyện với các bạn cùng lớp nhiều. Tôi rất bất ngờ trước sự thay đổi của cậu…”
“Đúng vậy…Không so được với cậu, lúc trước ở trong trường thành tích rất tốt, lại còn xinh đẹp… đi đâu cũng có người vây quanh…Những kẻ bụi bặm như chúng tôi, làm gì có ai nhìn…”
Nghe người bạn này nói như vậy, Tống Kiêu Kiều có chút không thích ứng, cười nói: “Đừng nói như vậy, ngay cả vàng cũng sẽ tỏa sáng… Hiện tại cậu không phải đang rất tỏa sáng sao?”
Nghe vậy, Hà Dao Dao châm một điếu thuốc nói: “Tôi có thể phát sáng cái gì? Chỉ là ỷ vào khuôn mặt hiện tại, để được đàn ông nuôi thôi… Còn cậu thì sao? Nghe nói đã kết hôn rồi? Xem ra chú rể không phải là cái người “ân nhân cứu mạng” yêu đến chết đi sống lại kia nhỉ?”
Tống Kiều Kiều nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, đã kết hôn rồi.”
“Chà, vì sao? Không phải lúc trước cậu yêu anh ta đến chết đi sống lại sao? Còn hại cho chủ nhiệm lớp chúng ta suýt nữa bị nhà trường sa thải, cuối cùng như thế nào lại không ở bên nhau?”
“Tôi…tôi cũng không biết…”
“Chậc~ Không cần nghĩ cũng biết, nếu hai người chia tay, chắc chắn là Ngô Tĩnh góp phần vào trong đó không ít, đúng chứ?” Hà Dao Dao cầm điếu thuốc trên tay, vẻ khinh thường hiện lên trong mắt cô ấy.
Tống Kiều Kiều sửng sốt: “Ngô Tĩnh? Sao có thể như vậy?”
“Ha… Nhiều năm như vậy, cậu vẫn như cũ ngây thơ như thế, coi cô ta như chị em tốt, mỗi lần ra ngoài hẹn hò còn mang theo cô ta…Cậu vẫn không biết, khi không có cậu ở bên canh, cô ta đã làm gì phải không?”
Hà Dao Dao nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tống Kiều Kiều, một tia hận ý hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, rồi nói tiếp: “Khi ấy hẳn là lúc cậu và người kia xác lập quan hệ không lâu. Bình thường, sau khi những hoạt động hàng ngày của chúng ta kết thúc, anh ta sẽ mang cơm chiều tới cho cậu. Vào bữa tối, cậu vừa bị giáo viên gọi đi, thì Ngô Tĩnh liền đi tìm anh ta. Trùng hợp tôi lại đang đi vệ sinh, tôi nghe thấy Ngô Tĩnh khóc lóc hỏi anh ta vì sao lại thích cậu, không thèm để mắt tới cô ta, lại còn bày tỏ rằng cô ta thích bạn trai của cậu tới mức nào…Tôi tò mò ló đầu nhìn xem, thì thấy cô ta đang cởi quần áo, rồi một màn tự tiến cử bản thân…”
“Không ngờ đứng chứ? Cứ ngỡ cô ta là bạn thân tốt, nhưng m sau lưng lại dụ dỗ bạn trai của mình…”
Nói xong, Hà Dao Dao lại tiếp tục một điếu thuốc khác: “Sau này lại nghe nói cậu đã kết hôn, chú rể không còn là người kia, nên tôi đoán, chuyện này tám chín phần có liên quan đến Ngô Tĩnh, chỉ là không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, mà cậu vẫn còn tiếp tục làm bạn với Ngô Tĩnh…”
Lời nói của cô ấy không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến trong lòng Tống Kiều Kiều như nổi lên sóng to gió lớn, nhiều năm như vậy, Ngô Tĩnh cũng chưa bao giờ nhắc đến Phó Nghị với cô, dù chỉ một lời.
Nghĩ đến Thịnh Lương lần nữa, Ngô Tĩnh dường như luôn thích những người đàn ông của cô.
Tống Kiều Kiều toàn thân lạnh toát: “Phó Nghị và Ngô Tĩnh… hai người bọn họ…”
Hà Dao Dao nhướng mày: “À… vẫn còn phải khen ngợi anh ta đó. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đưa đến tận miệng đòi thao. Nhưng anh ta lạnh lùng đẩy ra, rồi rời đi mà không thèm nhìn cô ta lấy một cái…”
Sau khi nghe được những lời này, Tống Kiều Kiều lúc này mới ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, Tống Kiều Kiều không hề đề cập đến chuyện mất trí nhớ của mình, mà chỉ từ những lời kể của Hà Dao Dao mới đại khái hiểu được những câu chuyện cũ.
Năm đó, bọn cô tham gia trại hè ở một ngôi làng cổ hẻo lánh, việc quản lý an ninh ở khu vực đó không tốt bằng các thành phố lớn.
Lúc nhóm bọn họ bước xuống khỏi xe, thì đã bị bọn côn đồ ở địa phương nhắm đến, đặc biệt là trong nhóm lại có một cô gái xinh đẹp lại có tính cách thẳng thắn như Tống Kiều Kiều.
Cuối cùng, chính Phó Nghị là người đã cứu cô về từ tay bọn côn đồ đó, và cũng từ đó cô liền quấn lấy Phó Nghị.
Người đàn ông bị quấy rầy suốt hai tháng, mãi đến khi trại hè gần kết thúc, anh mới đồng ý làm bạn trai cô.
Tống Kiều Kiều nghe xong không khỏi thở dài: “Không ngờ lúc đó tôi lại cuồng nhiệt như vậy…”
Hà Dao Dao nói: “Chậc~ Ai mà không có tuổi trẻ điên cuồng chứ?… Nhưng cho dù lúc đầu tình cảm có mãnh liệt đến đâu, thì cuối cùng người đàn ông mà cậu cưới cũng không phải anh ta…”
Tim Tống Kiều Kiều co thắt khi nghe giọng điệu nửa đùa nửa giễu cợt của Hà Dao Dao: “Ừm…Đúng là tạo hoá trêu ngươi…”
“Nhưng mà, sau khi tốt nghiệp, cậu chưa từng tham gia buổi họp lớp nào. Như thế nào, hôm nay lại có thời gian mời bạn cùng lớp ra đây ngồi tâm sự vậy?”
Nghe vậy, Tống Kiều Kiều cười ngượng ngùng: “Này không phải là muốn ôn lại hồi ức thanh xuân sao… hồi tưởng về tuổi trẻ, về quá khứ…”
Ôn lại hồi ức thanh xuân là giả, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra năm xưa mới là thật, chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không dám tin tưởng bất cứ người nào nữa.
Cho dù là Thịnh Lương hay Ngô Tĩnh… ngay cả mẹ Tống cũng luôn ấp úng che giấu bí mật nào đó với cô.
Còn về phần Phó Nghị nữa…
Cuối cùng, Hà Dao Dao dẫn Tống Kiều Kiều đến phố ăn vặt sau trường đi dạo.
Hai người đang đi dạo trên con đường quen thuộc vừa nói vừa cười, Tống Kiều Kiều bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng.
Có vẻ như, kể từ khi gặp Thịnh Lương, cô đã không giao lưu với bất kỳ người bạn cùng lớp nào ở cao trung, ngoại trừ Ngô Tĩnh. Vừa rồi nghe Hà Dao Dao nói, cô… đã không tham dự buổi họp lớp nào kể từ khi tốt nghiệp.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cô chưa bao giờ nhận được tin tức gì của những buổi họp lớp, thậm chí cô còn không biết đến chuyện này…
Tất cả những điều này… dường như có ai đứng đằng sau đang thao túng tất cả.
Trước khi tạm biệt, Hà Dao Dao nhìn sâu vào Tống Kiều Kiều: “Tống Kiều Kiều, đôi khi tôi rất ghen tị với câu …”
Tống Kiều Kiều nói: “Hả?”
“Không có gì … Tôi chỉ nghĩ rằng cậu có một cuộc sống rất tốt…Sau này hãy thường xuyên liên lạc nhé.”
Nói xong, cô ấy lên một chiếc xe hơi sang trọng, vẫy tay chào Tống Kiều Kiều.
Tống Kiều Kiều nhìn Hà Dao rời đi, trong lòng thở dài, ai có thể ngờ rằng cô gái trầm tính, hướng nội năm đó lại trở nên như thế này…
Cũng giống như Ngô Tĩnh, trước đây hay bây giờ cô dường như chưa từng hiểu rõ người chị em tốt này.
Không biết vì sao, hiện giờ cô đột nhiên thấy nhớ Phó Nghị.
Tống Kiều Kiều gọi điện cho Phó Nghị, ngồi xổm ở ven đường, ngơ ngác nhìn dòng người đi lại trên phố.
Một lúc lâu sau, người đàn ông bụi bặm đứng trước mặt cô.
Phó Nghị: “Sao em lại ngồi xổm ở đây?”
Tống Kiêu Kiều nghe thấy giọng nói của anh, liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đưa tay ra nói: “Ôm một cái…”
Phó Nghị nhìn bụi đất trên người anh: “Đừng quậy… bẩn lắm…”
Tống Kiều Kiều Kiều ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy: “Em không quan tâm… em muốn ôm…”
Phó Nghị: “… “
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Phó Nghị bất lực tiến tới ôm lấy cô: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em chỉ muốn anh ôm em…”