Trên đường phố đông đúc, một người đàn ông thô kệch, ướt đẫm mồ hôi, đang ôm một người phụ nữ nhỏ nhắn trên đường, đã đặc biệt thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mọi người đi ngang qua đều nhìn hai người.
“Giới trẻ ngày nay thật là, bất kể chỗ nào cũng thể hiện tình cảm được…”
“Bọn họ thật là không biết xấu hổ… không giống chúng ta hồi đó…”
Mấy người lớn tuổi xung quanh thì thầm to nhỏ với nhau, khiến Tống Kiều Kiều hơi xấu hổ, rồi một loạt những âm thanh khắc nghiệt đột nhiên vang lên trong tâm trí cô.
“Con gái thời nay thật vô liêm sỉ, ngày ngày trêu chọc đàn ông, cũng không biết xấu hổ!”
“Còn nhỏ mà không học tập cho tốt, lại đi học mấy trò quyến rũ đàn ông, đúng là không có cha mẹ dạy dỗ!”
“Nếu con gái tôi mà như thế này, tôi sẽ đánh gãy chân nó, rồi đuổi ra khỏi nhà! Thật xấu hổ!”
“Còn nhỏ như vậy, đã lên giường làm loạn với đàn ông, lớn lên chắc chắn sẽ không phải là thứ gì tốt!”
Những lời chửi rủa xấu xí lại trùng lặp với hiện thực, Tống Kiều Kiều đau đầu khủng khiếp, ôm chặt lấy Phó Nghị.
Phó Nghị nhận thấy người trong lòng có gì đó không ổn, liếc nhìn những người xung quanh.
Mấy người phụ nữ trung niên lắm mồm đang lảm nhảm, đã bị ánh mắt đáng sợ của người đàn ông doạ cho hoảng.
Anh thở dài hai tiếng.
Phó Nghị ôm cô, cúi đầu ăn ủi: “Đừng để ý đến bọn họ…”
Tống Kiều Kiều vùi đầu vào cổ người đàn ông: “Phó Nghị, lúc đầu anh cũng cho rằng em là đứa con gái hư hỏng sao?”
Dù sao thì sau khi nghe Hà Dao Dao nói, hồi đó dù bị anh lạnh nhạt, nhưng cô lại suốt ngày quấn lấy trêu chọc anh.
Bàn tay đang ôm eo cô siết chặt lại: “Không, Kiều Kiều Nhi trong lòng anh là cô gái tốt nhất thế giới…”
Tống Kiều Kiều nghe giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn hơn bình thường, cô im lặng một lúc mới lên tiếng: “Thật sao?”
Phó Nghị gật đầu: “Ừm, là thật.”
Tống Kiêu Kiều vùi đầu vào lòng Phó Nghị thấp giọng nói: “Anh thật sự không trách em sao?”
Anh thật sự sẽ không trách cô đã quên những năm tháng ấy, quên mất anh sao…?
Phó Nghị im lặng hồi lâu, không nói chuyện.
Ngay lúc Tống Kiều Kiều cho rằng người đàn ông sẽ không trả lời, cô lại nghe thấy anh khàn giọng nói: “Anh chỉ trách bản thân mình…”
Ngay từ đầu là anh đã không bảo vệ em tốt, cũng không bảo vệ được con chúng ta… Anh đã để em phải chịu đựng một mình nhiều như vậy.
Có lẽ, quên đi lại là một chuyện tốt…
ít nhất nếu cô quên, cô sẽ không trách móc hay ghét bỏ anh.
Cho nên anh có tư cách gì để trách cô?
Tống Kiều Kiều nghe được lời này, có lẽ sau khi mang thai, cảm xúc của cô đặc biệt nhạy cảm nên nước mắt vô thức rơi xuống.
Phó Nghị: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Kiều Kiều cắn môi, thấp giọng nói: “Lúc trước Ngô Tĩnh… từng dụ dỗ anh sao?”
Phó Nghị cau mày: “Ừm, lúc đó anh đã nhắc nhở em điều này, nhưng em lại không tin… còn rằng anh đang suy nghĩ quá nhiều. Sao em lại đột nhiên hỏi điều này?”
“…” Tống Kiều Kiều im lặng, rồi nói tiếp: “Cô ta là người mà Thịnh Lương ngoại tình…”
Phó Nghị nhướng mày: “…”
“Có lẽ anh phải cảm ơn cô ta rồi nhỉ?”
Tống Kiều Kiều: “Thật không biết xấu hổ!”
Ngoài những người lớn tuổi đang tụ tập đi dạo ở phố ăn vặt, thì ở đây chủ yếu là những giương mặt trẻ tuổi, Tống Kiều Kiều lúc này đã không chịu nổi mùi khói dầu nồng nặc trên đường.
Hiện tại có chút muộn, dạ dày cô có chút khó chịu.
Tống Kiều Kiều nhìn người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Trước đây chúng ta thường đi hẹn hò ở đâu?”
Phó Nghị dừng lại, thành thật nói: “Đi khách sạn đặt phòng!”
“Thật không biết xấu hổ!”
Phó Nghị cong môi cười, nói: “Lúc trước, không phải em luôn thèm muốn thân thể ông đây sao? Mỗi lần cùng em ra ngoài đi chơi, em đều muốn đi thuê phòng, còn không chịu rời giường, chẳng lẽ lại là anh sao?”
Tống Kiều Kiều cúi đầu nghĩ nghĩ, cô quen Phó Nghị khi mới 17 tuổi, không thể nào ham mê sắc dục như vậy được.
“Không thể nào… nhất định không phải là em…”
“Ha…” Phó Nghị khẽ cười, chỉ vào một khách sạn nhỏ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Có muốn anh dẫn em đi hồi tưởng lại ngay bây giờ không?”
“Hồi đó, khách sạn kia khá nổi tiếng trên con phố này…”
Tống Kiều Kiều liền đứng cách xa người đàn ông: “Lưu manh!”
Phó Nghị nói: “Khi em muốn, thì một câu anh Phó, hai câu anh Phó, lúc không muốn, thì lại gọi anh là đồ lưu manh sao?”
Tống Kiều Kiều trừng mắt nhìn người đàn ông: “Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện tà dâm!”
Cô vừa nói xong, thì điện thoại di động chợt vang lên.
Là số lạ.
Tống Kiều Kiều do dự một chút, sau đó nhấc máy.
“Kiều Kiều ~ Cứu, giúp tớ… a…”
Đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp nói hết, thì một đống tạp âm vang lên, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Nhìn thấy Tống Kiều Kiều cầm điện thoại cau mày, Phó Nghị ôm cô vào lòng hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Tống Kiều Kiều nói: “Là Ngô Tĩnh…”
Nghe vậy, ánh mắt Phó Nghị trở nên lạnh lùng hơn: “Đừng quan tâm đến loại người này.”
Nhìn thấy Phó Nghị ghét Ngô Tĩnh như vậy, Tống Kiều Kiều cũng không nói gì nữa, cô do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Thịnh Lương.
Sau khi nói cho anh ta về cuộc gọi của Ngô Tĩnh, bất kể Ngô Tĩnh thật sự đang gặp khó khăn hay đó chỉ là một vở kịch đau đớn do cô ta tự biên tự diễn, thì cô cũng không có hứng thú làm khán giả.
Phó Nghị thấy cô đã gửi tin nhắn xong, liền đưa tay cầm lấy điện thoại: “Tống Kiều Kiều…”
Tống Kiều Kiều cho rằng Phó Nghị lại suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Em biết, em sẽ không liên lạc với anh ta nữa…Nhưng đây là chuyện của Ngô Tĩnh…nói cho anh biết có vẻ sẽ tốt hơn.”
Phó Nghị vẻ mặt có chút phức tạp: “Kiều Kiều… sau khi ly hôn, anh cũng không yêu cầu em phải chấp nhận anh ngay lập tức. Cũng không thúc ép chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu thật nhanh. Nhưng anh hi vọng, em sẽ không liên lạc với anh ta nữa.”
Tống Kiều Kiều đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Buổi tối ở Đồng Thành rất náo nhiệt.
Lúc Phó Nghị nhận được cuộc gọi của Tống Kiều Kiều, thì liền vội vàng chạy tới mà không kịp thay quần áo.
Vốn định đưa cô về nhà, rồi tắm rửa thay quần áo, nhưng Tống Kiều Kiều nhất quyết không nghe, bắt Phó Nghị phải đưa cô đi những nơi mà trước kia hai người từng hẹn hò.
Đến giờ ăn tối, Phó Nghị một thân cát bụi nên không thể đến nhà hàng, hai người đành phải tìm một quán đồ ăn ngoài trời.
Tống Kiều Kiều không để ý tới ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, toàn thân dán chặt vào Phó Nghị.
Phó Nghị nhìn người phụ nữ, chỉ thấy cô trợn tròn mắt, anh liền hỏi: “Lại đang suy nghĩ cái gì?”
Tống Kiều Kiều bất mãn bẹp miệng: “Em nào có.”
“Trước kia chỉ cần em lộ ra vẻ mặt này…” Vừa nói, Phó Nghị vừa ghé vào tai Tống Kiều Kiều, thấp giọng nói: “Buổi tối anh liền ngủ không được…”
Nghe vậy, Tống Kiều Kiều đỏ mặt, véo eo người đàn ông. Đây là nơi công cộng, anh tục tĩu như vậy mà được sao?
Phó Nghị nói: “Lúc ở trại hè câu dẫn anh, xung quanh còn có thầy cô cùng bạn học, cũng không thấy em thẹn thùng.”
Tống Kiều Kiều nghe xong lời này, cô không khỏi rùng mình, liền bịt tai lại: “Không nghe, em không nghe…Dù sao em cũng không nhớ…anh nói gì mà chẳng được…”
“Ha…”
Lúc Phó Nghị gặp lại cô, khi ấy anh thật sự rất tức giận, muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng anh lại không muốn thừa nhận những gì mình đã làm, nghĩ nghĩ một lúc, anh nói tiếp: “Anh nhớ mùa xuân năm nọ, em cùng các bạn của mình đi lên núi Hạnh Hoa vẽ thực vật. Lại ở giữa sườn núi nổi hứng muốn…em cứ một hai phải quấn lấy quấy rầy anh… Nhưng bởi vì em rời đội quá lâu, nên bị hai cô bé đang đi tìm em bắt gặp…Lúc đó, em giận anh, còn phớt lờ anh gần một tháng…”
“Nếu em không tin, em có thể hỏi hai cô bé đó… Có phải hay không, cái đồ dâm đãng nhà em, cưỡi trên người ông đây, không chịu xuống…”
Nhớ lại quá khứ, trong mắt Phó Nghị tràn ngập ý cười…
Từng chút quá khứ vẫn còn đó, anh thỉnh thoảng
sẽ hồi tưởng lại như một đoạn phim ngắn ở trong đầu.
Trong suốt năm năm dài im lặng và vô vọng, chính những ký ức này đã giúp anh tiếp tục bước về phía trước.
“…”
Tống Kiều Kiều không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã mất đi trí nhớ. Bằng không, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ kia, cũng khiến cô hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
“Em không quan tâm, em không nhớ. Tất cả chỉ là lời anh nói…”
Thấy người nào đó vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận, Phó Nghị sủng nịnh nhéo má Tống Kiều Kiều: “Nếu em không nhớ, thì chỉ cần anh nhớ là được…”