[H – Hoàn] Cố Tình

H EDIT – CT] Chương 23

Người phụ nữ ở bên kia sửng sốt một chút: “Vương Công, tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì…”

“Không hiểu cũng không sao, cô chỉ cần mở rộng chân cho tôi thao là được…”

Nói xong chỉ nghe được một loạt tiếng sột xoạt vang lên.

Người phụ nữ hét lên: “A ~ Vương Công, đừng vội… Tôi… a!”

“Ba…Ba…Ba” tiếng da thịt va vào nhau liên tục truyền đến từ khu rừng tối tăm.

“Chết tiệt… Tôi còn tưởng cô còn là trinh nữ… Đúng là đồ khốn kiếp! Mẹ kiếp! Cô như thế này mà còn muốn dụ dỗ Phó Nghị? Không sợ hắn biết sao?”

“Oh… Vương Công, anh chậm lại một chút… có chút đau!” Giọng nói của người phụ nữ không biết là đau hay là đang động tình.

Người đàn ông vỗ vào mông cô ta tức giận nói: “Chậm chút, con khốn, có thấy dễ chịu không? Nước dâm chảy khắp mông rồi, lâu quá rồi không làm tình sao? Mẹ kiếp, hôm nay tôi sẽ thao chết cô!”

“Ôi… Vương Công sướng quá…Nhanh vào sâu hơn đi…ah…gậy thịt của Vương Công to quá…Cắm chết mất…”

“Quả nhiên là một con điếm, chẳng trách những tên khốn nạn kia, lại bảo cô đi dụ dỗ Phó Nghị, nhưng đối với tên đó, dụ dỗ cũng vô dụng. Lớn lên thành bộ dàng này, người ta cũng không thèm nhìn cô một cái…”

“Ahhh~”

Tống Kiều Kiều liếc nhìn Phó Nghị ở bên cạnh, chậm rãi phản ứng lại, sao giọng nữ vừa rồi nghe quen vậy?

Hoá ra, đó lại chính là người phụ nữ lúc trước vội vàng mang đồ ăn đến cho Phó Nghị, hình như vừa rồi họ chính là hai người ở bờ hồ?

Phó Nghị không có ý định nghe lén cuộc chiến cuồng nhiệt của hai người kia, liền kéo Tống Kiều Kiều đi khỏi đó.

Nhưng khi đi xa hơn, hai người vẫn nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ.

Tống Kiều Kiều không khỏi ho hai tiếng, gọi anh: “Phó ca ~”

“Hả?”

“Vừa rồi…”

Tống Kiều Kiều đang định hỏi xem “Phó Nghị” mà hai người kia vừa nhắc tới có phải là anh không? .

Người đàn ông nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chỉ là một đôi uyên ương hoang dã không quen biết, không cần quan tâm đến bọn họ.”

Tống Kiều Kiều không hỏi thêm câu nào nữa.

Trên đời này mấy ai mà không có bí mật, giống như cô vậy, vẫn luôn có một bí mật muốn giấu Phó Nghị.

Khi hai người về đến nhà thì thấy Tưởng Hoa đang ngồi ở cổng trò chuyện hăng say với hàng xóm.

Nhìn thấy Tống Kiều Kiều và Phó Nghị tay trong tay quay lại, cậu mở to mắt: “Anh Trụ Tử? Chị Kiều Kiều?”

Lúc này Tống Kiều Kiều mới phản ứng lại, buông tay người đàn ông ra, rồi bước vào cửa.

Trên mặt Phó Nghị không có biểu tình gì thừa thãi, ngược lại hỏi: “Ngồi đây làm gì?”

“Này, còn không phải buổi chiều hôm nay, chị Lệ cùng chị Quyên Tử tới tặng rất nhiều vải thiều với dưa hấu sao?… Em vốn đã nói với họ là không cần rồi, mà hai người đó nhất định phải mang vào đây. Em nghĩ nếu hai người không quay lại thì không ăn hết được, nên em đưa một ít cho hàng xóm…”

Người hàng xóm có tính cách thân thiện,, nghe xong không khỏi nói đùa: “Nhìn anh cậu đi, vận đào hoa tới cản không được, cậu nên học hỏi anh trai mình một chút đi…”

“Hắc hắc, em không học đâu, em còn nhỏ mà… Anh trai có thể tìm được đối tượng, em cũng yên tâm!”

Tống Kiều Kiều vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một rổ đầy vải thiều tươi trên bàn.

Cô liền nhếch môi nhìn Phó Nghị, người vừa bước vào cửa:“Hoa đào của anh Phó nở rất đẹp…chỉ là tôi không biết màu sắc của hoa đào này hồng hay đen…”

Phó Nghị nhìn rổ vải thiều trên bàn, thấy Tống Kiều Kiều đưa tay muốn vặt một quả, anh bước tới nắm lấy tay cô.

Tống Kiều Kiều nhìn Phó Nghị khịt mũi: “Thế nào? Đồ của tình nhân nhỏ đưa cho anh, tôi không được ăn sao?”

Phó Nghị nhíu mày: “Nếu em muốn ăn thì lát nữa anh sẽ mua cho em. Những thứ này, để anh bảo Tưởng Hoa mang đi chia cho mọi người.”

“Vì sao?”

Phó Nghị nhìn Tống Kiều Kiều: “Không có vì sao hết, tắm xong anh sẽ đi mua cho em.”

Tống Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Phó Nghị căn bản là không muốn thiếu ân tình gì với người khác.

Chạy quanh cả một ngày, Tống Kiều Kiều có chút mệt mỏi, trở về phòng không nhịn được, liền ngủ thiếp đi.

Nửa đêm tỉnh dậy, cô thấy Phó Nghị mang theo một đống đồ đi vào.

“Em tỉnh rồi à?”

Tống Kiều Kiều ngơ ngác gật đầu, “Anh mua cái gì vậy?”

Phó Nghị không trả lời, đặt đồ xuống, nhìn Tống Kiều Kiều: “Đi rửa mặt đi, buổi tối em ăn không nhiều, anh nấu cho ngươi một bát mì.”

“Chà … Anh Phó thật tốt với em…Em muốn ăn mì trứng …”

“Em là tổ tông của anh, em muốn ăn cái gì, anh sẽ đều làm cho em…”

“Ưm~ anh Phó, ôm ~” Tống Kiều Kiều nằm trên giường, vươn người về phía Phó Nghị đưa tay ra.

Người đàn ông tức giận nhìn người phụ nữ: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn cư xử như trẻ con vậy?”

Tống Kiều Kiều da mặt dày, không hề chút thẹn thùng nói: “Em không phải là trẻ con…”

“Ha…” Phó Nghị cười lạnh một tiếng, rồi bế người vào phòng tắm.

Tống Kiều Kiều ngửi thấy mùi xà phòng của người đàn ông, mở to mắt, nhỏ giọng nói vào tai người đàn ông: “Anh Phó, anh có muốn tắm uyên ương với em không?”

Phó Nghị nắm chặt tay Tống Kiều Kiều, nhìn Tưởng Hoa đang trò chuyện với hàng xóm ở ngoài cổng.

“Nếu không sợ ngày mai, hàng xóm xung quanh biết em cùng anh tắm uyên ương, anh đương nhiên sẽ không ngại.”

Cái địa phương nhỏ bé này, muốn giữ bí mật rất khó, bốn phía đều là công nhân, không làm gì khác ngoài đi làm, uống rượu và buôn chuyện, nói chuyện của người khác từ đông sang tây, tin tức lan truyền còn nhanh hơn gió.

“Hừ hừ ~ Để bọn họ nói đi… Trước đây em đuổi theo anh, cũng không có ai nói gì về em?”

Tống Kiều Kiều hoàn toàn không để ý tới chuyện này, cô biết những người lớn tuổi ở đây đều có suy nghĩ cổ hủ, phong kiến. Khẳng định là tới miệng bọn họ, sẽ không có lời hay ho nào được phát ra.

Nghe vậy, ánh mắt Phó Nghị càng sâu, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Miệng là của bọn họ, em đừng lo lắng… Chỉ cần nhớ rằng anh đối tốt với em là được…”

Tống Kiều Kiều: ”…”

Ở quá khứ, Phó Nghị đối xử tốt với cô như thế nào cô đã quên mất, nhưng bây giờ…

Phó Nghị quả thực rất bao dung cô, sự bao dung này của anh dường như vô hạn.

Chẳng lẽ anh thực sự không hề bận tâm chút nào về việc cô đã yêu một người đàn ông khác, lại còn kết hôn với anh ta trong suốt 5 năm mất trí nhớ…

Lỡ như, lỡ như… cô không phát hiện ra chuyện Thịnh Lương ngoại tình, hoặc là cô sẽ ở nhà mẹ Tống không đến đây ở.

Thì chẳng phải… hai người sẽ tiếp tục bỏ lỡ nhau sao? Tưởng Hoa nói anh đang tìm cô.

5 năm trước hai người tình cảm rất tốt, về sau lại 5 năm không có tin tức gì về nhau. Thậm chí các bạn cùng lớp của cô cũng có quen biết Phó Nghị. Vậy rốt cuộc năm đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Kiều Kiều vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cô bị tai nạn xe hơi, Phó Nghị thì đi tù… Từ đó, hai người đã hơn 5 năm không liên lạc, còn có cổ họng của Phó Nghị…

Chỉ cần yên tĩnh một mình, những vấn đề này sẽ quanh quẩn trong tâm trí của Tống Kiều Kiều.

Tắm xong, Tống Kiều Kiều vẫn mặc một chiếc váy ngủ hai dây mát mẻ, khoe ra xương quai xanh thanh tú và bộ ngực cao vút, mái tóc dài còn ướt, chưa được lau khô.

Phó Nghị đang nấu mì nhìn thấy vậy, cau mày nói: “Quấn khăn vào, đợi em ăn mì xong, anh giúp em sấy tóc…”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều cong môi ngồi vào bàn trong sân, đợi người đàn ông đang nấu ăn.

“Anh Phó, anh nuôi phụ nữ hay là con gái vậy?”

Từ khi cô bắt đầu có ký ức, Lục Hải Xuyên liền trở thành cha của người khác, đối xử với cô như người xa lạ…

Đương nhiên sẽ không có chuyện, nói yêu thương hay cưng chiều cô, huống chi là nấu ăn, quan tâm đến việc tóc cô có ướt hay không.

Phó Nghị liếc nhìn Tống Kiều Kiều đang cười như hồ ly, khàn giọng nói: “Anh không ngại trên giường em là phụ nữ hay là con gái…”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều cảm thấy rùng mình: “Không ngờ anh Phó lại thích chơi trò cấm kỵ…”

“Chỉ cần chơi với em thì dù thế nào anh cũng thích.” Nói xong, anh bưng bát mì xuống trước mặt Tống Kiểu Kiều

“Ăn đi…Anh phải ra ngoài một lát.”

Tống Kiêu Kiều dừng động tác: “Mấy giờ rồi, sao anh còn ra ngoài?”

“Ừ, có chút chuyện riêng…”

Tống Kiều Kiều bĩu môi: “Còn có thể làm gì nữa? Ai biết mà biết anh sẽ đi tìm tiểu tình nhân nào…”

Phó Nghị nghe Tống Kiều Kiều lầm bầm, nhếch khóe miệng: “Nhìn anh như này, còn ai mắt mù ngoài em coi trọng anh?”

“Hơn nữa, nói đến tình nhân… Hiện tại anh không phải là tình nhân ở bên ngoài của em sao?”

Tống Kiều Kiều cắn một miếng mì chua ngọt, không có đáp lại những lời tự giễu của người đàn ông.

“Về sớm một chút…”

Phó Nghị: “Được, ở nhà còn có một tiểu dâm đãng cần thao, làm xong việc anh sẽ quay lại ngay!”

Tống Kiều Kiều hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông: “Vậy anh còn đứng ở đây làm gì?”

Phó Nghị quay người đi vào phòng Tống Kiều Kiều, lấy máy sấy tóc ra: “Sấy tóc cho em đã rồi đi.”

Tống Kiều Kiều: “…”

Cô bỗng dưng cảm thấy, anh như là đang nuôi con gái vậy.

Sau khi Phó Nghị rời đi, Tống Kiều Kiều ở trong phòng chờ đến tận khuya muộn.

Cô thức đến đỏ mắt, mãi đến ba bốn giờ sáng, Phó Nghị mới được đưa về trong tình trạng say khướt.

Tống Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Phó Nghị được hai người đàn ông xa lạ đưa về.

Người đàn ông tuy bước đi có chút chệnh choạng, nhưng vẫn cố bám lấy Tống Kiều Kiều ngay khi nhìn thấy cô.

“Kiều Kiều Nhi ~ Sao em còn chưa ngủ…” Người say đặc biệt khỏe, Phó Nghị còn là người quanh năm làm việc tay chân.

“Thả tôi ra!! Không phải anh nói ra ngoài có việc sao? Việc của anh là đi uống rượu?”

Tống Kiều Kiều cảm thấy mình gần như ngạt thở vì bị người đàn ông kẹp cổ, tên đàn ông ở trên người cô, vẫn còn chưa nhận ra.

Phó Nghị khó hiều nhìn người đang tức giận, anh lại càng ôm chặt hơn: “Không buông, cho đến chết cũng không buông… Kiều Kiều Nhi, chúng ta đi ngủ…”

Tống Kiều Kiều: “…”

“Người anh toàn mùi rượu, anh ngủ một mình đi!”

“Không, tôi đã hứa với Kiều Kiều Nhi rằng tối nay tôi về sẽ ngủ với cô ấy… Còn muốn…Còn muốn… À, đúng rồi…Còn muốn làm cô ấy kêu ba ba…”

Phó Nghị ôm Tống Kiều Kiều càn quấy một trận, mà hai người đưa anh về thấy tình cảnh này, đi không được, mà ở lại nghe cũng không phải.

Hai người lúng túng nhìn Tống Kiều Kiều, nhỏ giọng nói: “Cái kia, anh Phó để lại cho chị dâu, chúng em về trước…”

Nghe thấy người đàn ông lớn tuổi hơn mình gọi mình là chị dâu.

Tống Kiêu Kiều đỏ mặt: “Hai người trở về đi, tôi để mắt tới anh ấy là được rồi…”

“Được rồi, bọn em đi đây, chị dâu ngủ sớm một chút.”

Tưởng Hoa ngủ rất say, trong sân ồn ào một trận như vậy, cũng không làm cậu thức giấc.

Tống Kiều Kiều phải mất một lúc lâu mới đưa được Phó Nghị trở lại giường.

Phó Nghị, người vừa mới được đưa lên giường, xoay người đè Tống Kiều Kiều xuống dưới thân: “Kiều Kiều Nhi… Kiều Kiều Nhi…”

Tống Kiều Kiều bị đè xuống mạnh như vậy, còn chưa kịp thở một hơi, cô đã nghe thấy tiếng người đàn ông gọi mình như gọi hồn.

“Sao tối nay anh lại uống nhiều như vậy, bây giờ đang gọi hồn tôi sao?” Tống Kiều Kiều tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, nhưng anh đã uống quá nhiều, làm sao có thể nghe được lời cô nói.

“Kiều Kiều Nhi ~ Đồ vô tâm, anh nhớ em quá ~”

“Kiều Kiều Nhi ~ đừng rời đi… đừng rời đi, được chứ…”

Tống Kiều Kiều đẩy một lúc lâu cũng không đẩy được người đàn ông này ra, ngược lại, Phó Nghị ôm cô càng ngày càng chặt, cô bất lực nói: “Em sẽ không rời đi… Anh có thể buông anh ra được không? Anh kẹp em ngạt thở!”

“Anh không buông, buông lỏng tay Kiều Kiều Nhi lại biến mất không thấy tăm hơi… Kiều Kiều là cái đồ nói dối, mỗi lần trong mộng vừa buông lỏng tay Kiều Kiều Nhi đã không thấy đâu.”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều bớt giãy dụa hơn: “Mấy năm nay anh… thường xuyên mơ thấy em sao?”

Người đàn ông ở trên, tựa hồ không nghe thấy lời cô nói, tiếp tục lẩm bẩm: “Kiêu Kiều Nhi, chúng ta sinh con có được không?”

Tống Kiều Kiều vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Phó Nghị tiếp tục nói: “Sau này chúng ta sẽ có hai con trai, rồi ba con gái…”

Tống Kiều Kiều: “!!!”

“Muốn sinh thì anh tự đi mà sinh! Cho rằng tôi là heo sao? Cả đời chỉ để sinh con!”

Nghe thấy vậy, Phó Nghị từ trong ngực Tống ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô: “Anh sinh?”

Nói xong, anh đứng dậy cởi quần áo ra.

Tống Kiêu Kiều nhìn thấy vậy tức giận nói: “Anh thật sự say hay giả vờ say vậy?”

Nhưng người đàn ông m không trả lời, cứ lẩm bẩm nói: “Có con với Kiều Kiều, anh muốn có con với Kiều Kiều… sinh một đống con…”

Tống Kiều Kiều nói: “…”

Đáng ra cô không nên mong đợi rằng người say sẽ có lý trí.

Sau khi Phó Nghị cởi quần áo xong, đi lên giường ôm lấy Tống Kiều Kiều: “Kiều Kiều Nhi, anh đến để sinh con với em đây…”

“Phó Nghị” Tống Kiều Kiều không nhịn được, đá vào ngực Phó Nghị, nhưng lại bị anh bắt được, toàn thân nghiêng về phía người đàn ông.

“Kiều Kiều Nhi trước kia cô ấy rất thích trẻ con, muốn cùng tôi bảy tám đứa…”

Tống Kiều Kiều: “Em không phải là heo! Làm sao có thể sinh nhiều như vậy!”

“Là Kiều Kiều Nhi tự mình nói, cô ấy sẽ không lừa tôi…”

Tống Kiều Kiều chỉ đành dỗ dành cái người càng nói càng vô lý: “Được rồi, em sẽ sinh con… nhưng hôm nay đã quá muộn, anh lại uống rượu, điều này không tốt cho việc chuẩn bị mang thai… Để ngày mai rồi chúng ta sinh con nhé?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *