Vốn tưởng rằng người đàn ông này say đến mức không nghe thấy gì, nhưng Phó Nghị lại gật đầu đồng ý: “Vậy…ngày mai chúng ta lại sinh…”
Nói xong, Phó Nghị gục đầu xuống gối, nằm không nhúc nhích.
Thấy vậy, Tống Kiều Kiều không khỏi thở phào, nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, nếu Phó Nghị say rượu, mà được phép vào phòng, cô, Tống Kiều Kiều sẽ là heo!
Phó Nghị vật vã một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi. Tống Kiều Kiều mệt mỏi, toàn thân đổ mồ hôi, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông, cô không khỏi trầm tư.
Người đàn ông say rượu tuy đã ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, tóc dài hơn lần đầu gặp nhau, che đi vết sẹo trên trán của anh.
Tống Kiều Kiều nhắm mắt lại, vuốt ve đường nét rắn rỏi của người đàn ông, hồi lâu sau, cô thở dài: “Không biết kiếp trước chúng ta có phải là nghiệt duyên hay không…?”
Nếu không, tại sao số phận lại đối xử với hai người như vậy? Sau năm năm xa cách, bọn họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Tống Kiều vuốt ve bụng của mình, bên trong có một sinh mệnh vừa mới bén rễ, nảy mầm…Đứa nhỏ…Tình cờ đến vào lúc này, lại vô cùng tốt.
Cho dù đây là kế hoạch của cô, nhưng hiện tại xem ra cô đã tính kế đúng rồi…
Người đàn ông đang say rượu nhận thấy trên mặt mình có gì đó kỳ lạ, vươn bàn tay to lớn kéo Tống Kiều Kiều vào lòng: “Đừng nghịch, đi ngủ sớm đi… Ngày mai anh còn có việc phải làm.”
Nói xong, anh vùi đầu vào cổ Tống Kiều Kiều.
Những hành động quen thuộc và sự mạch lạc trong giọng điệu thân mật của người đàn ông, dường như đã được lặp lại hàng nghìn lần. Đáng lẽ ngay từ đầu cô đã phải nhận ra.
“Haizz…”
Tống Kiêu Kiều đang có thai, lại trải qua một đêm mệt mỏi, nên rất nhanh, cô đã ngủ say trong lồng ngực của người đàn ông.
…
Buổi sáng, vào lúc Phó Nghị mở mắt ra, anh nhìn thấy thân hình nhỏ bé trong vòng tay mình, ngoan ngoãn nép vào lòng anh. Có lẽ đang mơ một giấc mơ khó chịu, nên khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó đầy bực bội.
Rõ ràng đang là mùa hè, nhưng tay chân của Tống Kiều Kiều lại quấn chặt lấy người đàn ông như bạch tuộc.
Phó Nghị xoa xoa đôi mày đau nhức: “Vẫn là ngủ không thành thật như vậy.”
Nghĩ đến đây, Phó Nghị đột nhiên cau mày, trong năm năm xa cách anh… có phải hay không giống như bây giờ, cũng sẽ quấn lấy tên đàn ông đó…
Nghe thấy tiếng của người đàn ông, Tống Kiều Kiều liền động đậy, ôm chặt lấy cánh tay Phó Nghị: “Em buồn ngủ quá, ngủ thêm một lát nữa đi…”
“Được rồi, em ngủ đi, Hoa Tử sắp dậy rồi…”
Tống Kiều Kiều bất mãn lẩm bẩm: “Cậu ấy dậy, liên quan gì đến em…”
Phó Nghị tò mò liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trong tay mình, ngày thường cô là người quan tâm nhất đến việc mối quan hệ của họ có bị phát hiện hay không.
“Ồ? Thật sự nghĩ vậy à?”
“Ừm…” Tống Kiều Kiều vùi đầu vào vòng tay của người đàn ông, mơ hồ nói: “Hôm nay anh xin nghỉ làm đi… cùng em đến bệnh viện…”
Kể từ khi Thịnh Lương đến đây, cô dường như không có đi khám thai lại, tính ngày thì hiện giờ nên đi khám rồi.
Nghe thấy lời cô nói, Phó Nghị sửng sốt một chút: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không… đã đến lúc khám thai rồi…”
Tống Kiều Kiều suy nghĩ suốt đêm qua, liền thông suốt. Đã bỏ lỡ 5 năm, những ngày tới sẽ ra sao? Cô không nên tiếp tục phạm sai lầm nữa…
Thay vì làm nhiều việc vô ích, thà nói ra mọi chuyện… Khi đó cô sẽ bớt cảm thấy tội lỗi hơn.
Dù sao nhìn bộ dáng say xỉn của Phó Nghị đêm qua, anh có vẻ rất thích trẻ con…
Chỉ là để cô sinh nhiều con như vậy, là điều không thể…
Lời nói nhẹ nhàng của Tống Kiều Kiều khơi dậy một cơn bão trong lòng Phó Nghị, trái tim anh thắt lại, phải một lúc sau anh mới tỉnh táo.
“Em… em có thai?”
Tống Kiều Kiều phớt lờ sự kinh ngạc trong giọng nói của người đàn ông, gật đầu: “Ừm.. cũng được một thời gian rồi…”
“Em…”
Phó Nghị nhìn người phụ nữ trong lòng mình, chợt thấy tâm hơi khó chịu, nhớ lại sáng hôm trước, lúc cô buồn nôn, khi ấy cô vẫn nói dối anh.
Trong lúc này, anh nhất thời không biết đây là cảm giác gì.
Im lặng hồi lâu, Phó Nghị thở dài thật sâu. Khi người phụ nữ này tuổi còn nhỏ chạy ở sau theo đuổi anh, cô cũng đã nói dối. Hết lần này tới lần khác, anh đều bị những lời nói dối của cô xoay cho chóng mặt.
“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi, anh đi nấu cơm, để cho Hoa Tử ngủ thêm.”
“Không… không muốn ăn, anh ngủ với em một lát đi…” Tống Kiều Kiều kéo người đàn ông lại không cho anh rời đi. Nào ngờ Tưởng Hoa hôm nay dậy sớm, đang bắt đầu rửa mặt.
Phó Nghị đành phải ôm Tống Kiều Kiều, gõ cửa sổ ra hiệu cho chàng trai trẻ ở bên ngoài.
“Hoa Tử, lát nữa giúp tao nói với kỹ sư trưởng, hôm nay tao có việc, không đi công trường được.”
Tưởng Hoa, người vẫn chưa tỉnh táo, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại nhìn vào cửa sổ. Cậu sững sờ một lúc lâu mới nhận ra người nói chuyện với mình là ai.
“Anh…Anh? Tại sao anh lại ngủ trong phòng của chị Kiều Kiều!?”
Phó Nghị: “…”
Tống Kiều Kiều nghe giọng nói có chút kinh ngạc của Tưởng Hoa ở bên ngoài, tức giận nhìn Phó Nghị: “Chính là trâu gặm cỏ non! Không biết xấu hổ!”
Phó Nghị nhìn Tống Kiều Kiều ở trong lòng mình, ôm eo anh không chịu buông: “Cỏ non này ngay trước tự chạy tới miệng ông đây, ông đây lại không phải là Liễu Hạ Duệ, thấy cỏ trước mặt lại không ăn!”
“Anh!” Tống Kiều Kiều bị những lời này làm nghẹn họng, tức giận nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi Tống Kiều Kiều tỉnh lại, trong sân không thấy dấu vết của người đàn ông kia đâu.
Trên bàn có đồ ăn sáng đã được dọn lên sẵn, Tống Kiều Kiều nhìn một lúc rồi mở miệng.
“Cẩu nam nhân!”
Phó Nghị vừa xách túi lớn nhỏ đi vào, liền nghe thấy Tống Kiều Kiều mắng, khóe miệng giật giật: “Tiểu tổ tông có chuyện gì vậy?”
Tống Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh.
Phó Nghị lắc đầu, đặt đồ đạc trong tay sang một bên, vang lên tiếng leng keng.
Tống Kiều Kiều chậm rãi ăn xong bữa sáng, nhìn người đàn ông đang làm việc trong sân.
“Anh đang làm gì vậy?”
Phó Nghị đang cầm búa đập loảng xoảng ở một góc sân: “Anh vừa đi lấy chiếc cũi do một người bạn gửi đến… Anh muốn lấy gấp mà bên kia lại không có người đến lắp, nên anh tự lắp.”
Tống Kiều Kiều: “…”
“Lúc này mới bao lâu chứ, chuẩn bị nôi em bé bây giờ là quá sớm…”
Phó Nghị dừng một chút, một lúc sau anh mới khàn giọng nói: “Tốt hơn hết là nên chuẩn bị trước… Mọi thứ dành cho con đều phải mua trước…”
Vừa nói vừa liếc nhìn Tống Kiều Kiều đang đứng ở một bên: “Việc kết hôn có lẽ phải đợi, còn nhà… sẽ phải mất một thời gian mới mua được… Chúng ta cứ ở đây tạm trước một thời gian…”
Anh vẫn đang trong thời gian xem xét, thẩm tra trước khi mua nhà sẽ không được duyệt nhanh chóng như vậy…
Phó Nghị không nói ra điều này, nhưng Tống Kiều Kiều đã nghe nói chuyện của Phó Nghị từ người khác, vì vậy cô để tâm nhiều đến việc này.
Cô cơ bản không có yêu cầu gì về vật chất, ngôi nhà cô đang ở hiện tại là của mẹ cô, đây gần như là tài sản của cô.
Còn về việc kết hôn mà Phó Nghị đã nói…
Cô đến giờ vẫn chưa ly hôn… Việc tái hôn xem ra còn rất xa…
Thấy Tống Kiều Kiều không phản đối, Phó Nghị sau khi lắp xong nôi, liền đưa cô đi đến bệnh viện khám.
Ban đầu Phó Nghị muốn đưa Tống Kiều Kiều đến bệnh viện tư nhân, nhưng Tống Kiều Kiều không đồng ý chuyển bệnh viện, vì cô đã hồ sơ bệnh án ở bệnh viện trước đó rồi.
Phó Nghị không còn cách nào, liền ở bệnh viện lôi kéo bác sĩ hỏi không ít những thứ cần chú ý khi mang thai. Suốt thời gian đó, Tống Kiều Kiều ngồi ở một bên, như thể cô chỉ là người qua đường.
Phó Nghị biết Tống Kiều Kiều không có ký ức về quá khứ, cũng không có ký ức về đứa con đã mất của bọn họ, nên anh đã hỏi rất nhiều.
Bác sĩ nhíu mày nói: “Tôi biết có một số người lần đầu tiên làm cha sẽ rất lo lắng, nhưng anh như thế này thì không tốt chút nào. Phụ nữ có thai còn chưa lo lắng, nhưng anh lại lo lắng hơn cả vợ mình. Đến giai đoạn sau khi vợ anh mang thai và sinh con, anh định làm thế nào? Cũng như thế này sao? “
Phó Nghị: “… Vậy chúng tôi nên làm cái gì mới tốt?”
Bác sĩ nhéo nhéo lông mày nhìn Phó Nghị: “Ăn ngon, uống ngon, tâm trạng tốt thì tất mọi thứ đều sẽ tốt! Đừng quá lo lắng, không được kích động!”
Tống Kiều Kiều nhéo nhéo eo của Phó Nghị, tức giận nói: “Anh đủ rồi đó!”
Vì mới mang thai, nên phải làm rất nhiều xét nghiệm, Phó Nghị đi xếp hàng để thanh toán.
Tống Kiều Kiều buồn chán ngồi ở một bên, vừa ngáp một cái, cô nhìn thấy một bóng dáng quen quen trong đám đông náo nhiệt ở sảnh bệnh viện.
Là Thịnh Lương, anh ta một bộ vest lịch sự, dẫn theo một cô gái trông có vẻ như là sinh viên, đến quầy thu ngân với vẻ mặt sốt ruột.
Cô gái nhìn còn trẻ, đôi mắt sưng đỏ, trên mặt có nước mắt, rụt rè đi theo người đàn ông.
Tống Kiều Kiều bữu môi nhìn đi nơi khác, đúng là lúc trước cô bị Thịnh Lương làm cho cảm động, nhưng cô là người nâng lên được, thì sẽ buông xuống được…
Đừng nói là cô bạn thân kia, kể cả bây giờ có xuất hiện thêm mấy cô gái nữa, thì cô vẫn có thể bình tĩnh, trong lòng không có một gợn sóng nào.
Thịnh Lương ở bên kia sốt ruột liếc nhìn cô gái ở phía sau: “Lát tôi còn có việc ở công ty, tôi sẽ đưa tiền viện phí cho cô, cô tự mình giải quyết.”
Nữ sinh nghe được những lời này, hai mắt lập tức đỏ lên: “Cảm ơn anh rể, em không liên lạc được với chị em, nên đành phải đi tìm anh…”
Thịnh Lương cau mày, lạnh mặt nói: “Đừng gọi tôi là anh rể, tôi không liên quan gì đến chị gái cô hết. Từ giờ trở đi, không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi…”
Nữ sinh không phải là không thấy sự bực tức đang đè nén ở giữa hai hàng lông mày của Thịnh Lương, chỉ biết cúi đầu nhìn vào bụng mình: “Nhưng anh rể, đây cũng là con của anh…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Khi nhắc đến chuyện này, anh ta lại càng tức hơn: “Hai chị em các người định dùng đứa nhỏ này để trói chặt ông đây sao? Tôi cho cô tiền, mau xử lý chuyện này cho sạch sẽ, rồi cút càng xa càng tốt!”
Nói xong, anh ta bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại. Hoàn toàn không để ý tới Phó Nghị đang xếp hàng trong đám đông, còn có Tống Kiều Kiều ngồi cách đó không xa.
Phó Nghị nghe những gì mà anh ta nói, trong mắt hiện lên một nụ cười mỉa mai, cầm phiếu thanh toán đi về phía Tống Kiều Kiều.
“Lần sau đi bệnh viện khác khám đi. Bệnh viện này còn không được chính quy lắm.”
Cô gái vừa rồi được Thịnh Lương mang đến nhìn như chưa đủ tuổi vị thành niên…Hai người trước kia cũng là làm bậy, nhưng anh không muốn tâm trạng của Tống Kiều Kiều bị ảnh hưởng bởi những người này.
Tống Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Trên đường về, Phó Nghị đi mua rất nhiều đồ dành cho bà bầu, một tay không cầm hết được.
Tống Kiều Kiều: “…”
“Sao hôm nay anh mua nhiều đồ thế, lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Phó Nghị im lặng: “Chuyện tiền nong không cần em lo lắng, dù sao anh cũng có đủ khả năng nuôi mẹ con em.”
Tống Kiều Kiều nhìn người đàn ông: “Thật sao? Nhưng mà em hơi khó nuôi…”
“Ha…” Phó Nghị cười lạnh một tiếng: “Ông đây lại không biết em là cái dạng gì? Năm đó theo đuổi ông đây, còn không phải em làm trời làm đất sao? Bây giờ có con rồi, hẳn là muốn trèo lên đầu ông đây làm ông trời.”
Lúc cô còn nhỏ, không dễ nuôi chút nào. Tới khi trưởng thành, cô lại càng yếu ớt hơn. Không những không ngớt yếu ớt, mà còn thích quậy trời quậy đất.
Tống Kiều Kiều vuốt ve bụng mình, khịt mũi nói: “Cái này giống như mẹ quý nhờ con vậy.”
Phó Nghị đưa người về nhà rồi vội vã ra khỏi cửa.
Tống Kiêu Kiều cau mày, nhưng cô cũng không hỏi.
Cô cảm giác được Phó Nghị đang che giấu điều gì đó, chuyện này ngay cả cô và Tưởng Hoa, những người ở xung quanh anh hằng ngày, chắc chắn là những đối tượng nhất định không được biết.
Người đàn ông này có bí mật, hiện tại có,…trước kia có lẽ cũng có…nhưng anh không muốn để cô biết về chúng.
Có lẽ biết ít một chút lại tốt, đỡ phải lúc nào cũng suy nghĩ, tổn thương não bộ.
…
Quán trà ẩn nấp trong con hẻm nhỏ, lúc Phó Nghị vội vàng đến, bên trong đã có ba người đàn ông mặc quân phục ngồi trong phòng.
Nhìn thấy Phó Nghị đi vào cửa, bọn họ đều đứng dậy.
Người trẻ tuổi nhất trong số đó lên tiếng trước: “Không phải trước đây anh đã nói không cho chúng tôi liên lạc với anh sao? Tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn gặp mặt?”
Phó Nghị nhìn ba người trong hộp rồi nói. vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ 5 năm trước, việc thân phận của tôi bị lộ không phải là ngoài ý muốn.”