“Lục Hải Xuyên? Ông ta đã làm cái gì?”
Tống Kiều Kiều biết rõ trong lời nói của hai người này, chắc chắn đang che giấu cái gì đó, cô cảm thấy mọi chuyện dần không ổn, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên đang khóc lóc trước mặt: “Mẹ mau nói đi!”
“Kiều Kiều… trong bụng em còn đang có em bé…”
Phó Nghị cố ý ngăn không cho mẹ Tống nói tiếp, nhưng Tống Kiều Kiều lại giữ chặt tay của bà ấy không chịu buông: “Để bà ấy nói!”
Mẹ Tống chưa bao giờ thấy sắc mặt của Tống Kiều Kiều lạnh lùng sắc bén như bây giờ. Ngay cả khi người tình của Lục Hải Xuyên đến khiêu khích bà, Tống Kiều Kiều chỉ hận bà quá hèn nhát, cũng không nhìn bà như kẻ thù như hôm nay.
“Con… Kiều Kiều… con…”
“Mẹ! Mẹ đã hèn nhát hơn 20 năm rồi! Mẹ còn muốn con và con của con giống như mẹ, tiếp tục bị người đàn ông kia lừa gạt sao!?”
Tống Kiều Kiều chưa bao giờ thất vọng với người mẹ trước mặt này như bây giờ. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn trách móc sự hèn nhát, yếu đuối của bà, nhưng chưa từng có giây phút nào cô hận bà như bây giờ.
“Kiều Kiều!”
Phó Nghị thấy mẹ Tống không nói nên lời, làm sao anh không đoán ra được việc Tống Kiều Kiều sảy thai năm đó, có liên quan đến với Lục Hải Xuyên.
Chỉ là Tống Kiều Kiều còn đang mang thai đứa nhỏ, bác sĩ vẫn luôn nói, Tống Kiều Kiều sức khỏe yếu ớt, sảy thai khi còn trẻ có thể sẽ để lại di chứng.
“Kiều Kiều… hiện tại sức khỏe của em không được tốt. Đợi sau khi sinh con xong, chúng tại lại nói có được không?”
“Không được!”
Tống Kiều Kiều tức giận trừng mắt nhìn hai người trước mặt: “Con biết hai người đều có chuyện giấu con, những chuyện khác con có thể bỏ qua, cùng lắm là chúng ta giải quyết với nhau là xong! Nhưng chuyện liên quan đến Lục Hải Xuyên, thì không thể!”
Mẹ Tống biết Tống Kiều Kiều hận Lục Hải Xuyên, bà cũng biết Tống Kiều Kiều đối với Lục Hải Xuyên rất cứng đầu, bà nhìn Phó Nghị với những giọt nước mắt hối lỗi muộn màng: “Con à, ta xin lỗi…”
“Mẹ…”
Tống Kiều Kiều biết tính tình của mẹ cô như thế nào, nếu bà chưa từng làm điều gì có lỗi với Phó Nghị, tuyệt đối bà sẽ không bao giờ khép nép hạ giọng xin lỗi anh.
“Sau khi con từ trại hè trở về, cứ lúc nào có thời gian rảnh, con cũng đến làng cổ Tuyền Hoà tìm Phó Nghị. Mẹ không quản được con nên đành phải tìm đến ba con…chỉ là mẹ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Mẹ Tống lau nước mắt: “Ông ta rất tức giận sau khi biết con thường đến gặp Phó Nghị, còn chạy đến trường con để nháo một trận, có lần ông ta đánh con trước mặt lãnh đạo nhà trường… Kể từ đó trở đi, con lại càng trở nên điên cuồng hơn, con không nghe lời ai hết, thậm chí còn trốn học để tìm Phó Nghị. Ba con, ông ta yêu cầu mẹ phải quản chặt con, bất kể khi nào con đi tìm Phó Nghị, thì phải báo cho ông ta ngay. Có một lần, con đi tìm Phó Nghị, mẹ vừa báo cho ông ta biết chuyện con lén ra ngoài, thì hai ngay sau con ở bên kia gặp tai nạn xe hơi. Mẹ nghe nói Phó Nghị bị thương nặng khi cố gắng cứu con, mẹ đã lừa ba con, nhờ Ngô Tĩnh đưa cho Phó Nghị một khoản tiền. Ai mà biết vẫn bị ba con phát hiện, ông ta liền mắng mẹ một trận, còn phái người canh không cho mẹ được qua bên đó gặp con…”
Tống Kiều Kiều bất giác cau mày: “Là mẹ nhờ Ngô Tĩnh đưa tiền cho Phó Nghị?”
Mẹ Tống gật đầu: “Mẹ nghe nói cậu ấy cũng bị thương nặng, tuy rằng lúc đó mẹ rất tức giận hai đứa. Nhưng mẹ cũng biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy không được tốt, còn vì cứu con mà bị thương. Dù sao thì mẹ cũng nên đưa cho cậu ấy một ít tiền, nhưng mẹ không biết vì sao ba con lại phát hiện ra…”
Trong ba người có mặt tại đây, mặc dù mẹ Tống không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy, nhưng cả Tống Kiều Kiều và Phó Nghị đều hiểu.
Tống Kiều Kiều ngồi trên giường, hai tay nắm chặt, đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng nhìn rõ con người Ngô Tĩnh.
Ngô Tĩnh có lẽ năm đó đã sớm ở bên Lục Hải Xuyên, cũng chính vì Lục Hải Xuyên mới ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, điều này cũng giải thích tại sao sau khi tốt nghiệp, cô không bao giờ nhận được lời mời họp lớp. Chỉ sợ là trong đó có bóng dàng của Ngô Tĩnh không ít.
Cô đã mất trí nhớ, cho nên tình cảm với bạn học cũng không nhiều, nhưng Ngô Tĩnh thì khác, cô ta biết hết thảy mọi thứ về cô. Nếu Lục Hải Xuyên và Thịnh Lương không muốn cho cô nhớ tới Phó Nghị, bọn họ đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách không cho cô đi tiếp xúc với các bạn học trước kia…
“Ngô Tĩnh…” Tống Kiều Kiều nói ra cái tên đó, cô dừng lại rồi tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Mẹ Tống có chút tránh né ánh mắt Tống Kiều Kiều, liếc qua nhìn Phó Nghị: “Mẹ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Cậu ấy xảy ra chuyện, con thì chạy trốn khỏi ba con, trên đường lại xảy ra tai nạn xe… còn… còn…”
Trên lông mày Tống Kiều Kiều hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn: “Còn gì nữa!?”
Vẻ mặt Phó Nghị đanh lại: “Mẹ…”
“Sớm muộn gì con bé cũng sẽ biết…” Mẹ Tống quay đi nhỏ giọng nói: “Tai nạn ô tô khiến con sinh non, đứa nhỏ mới được 4 tháng…”
Mặc dù Tống Kiều Kiều đã đoán trước được chuyện xảy ra trong quá khứ sẽ không phải là chuyện gì tốt, nhưng nghe được điều này từ miệng người khác khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi sinh non…Tôi…”
“Kiều Kiều…” Phó Nghị bước tới ôm Tống Kiều Kiều vào lòng: “Anh xin lỗi…Anh xin lỗi…”
Tống Kiều Kiều đã vô số lần nghĩ đến quá khứ của cô và Phó Nghị, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng đó lại là một quá khứ đầy đau thương như vậy.
“Lục Hải Xuyên… Để chia rẽ chúng con, thế nên mẹ đi tìm ông ta sao!?”
Trước kia mẹ Tống dù có gặp chuyện khó khăn đến mấy đều tự mình chịu đựng, cho dù là bị tiểu tam tiểu tứ dẫm tới rồi lên mặt, đều sẽ không nói một lời với người đàn ông kia.
Nhưng để chia rẽ cô và Phó Nghị, bà lại chủ động đi tìm Lục Hải Xuyên.
Cuối cùng, Phó Nghị vào tù, cô bị sảy thai, sau đó mơ hồ kết hôn với Trịnh Lương, rồi lại cùng Ngô Tĩnh trở thành bạn thân nhiều năm như vậy. Tất cả những điều này đều là do người phụ nữ trước mặt này gây ra. Bà ấy còn nói rằng nếu Phó Nghị không cần cô nữa, thì cô sẽ không thể chịu đựng vượt qua được.
“Thật nực cười..”
Tống Kiều Kiều cười khổ, tầm nhìn dần dần mờ đi: “Mẹ… mẹ sợ Phó Nghị chiều chuộng con rồi bỏ rơi con, hay là vì sợ con gặp được một người đàn ông đáng tin cậy hơn Lục Hải Xuyên!?”
“Kiều Kiều… con…”
Mẹ Tống nhìn cô con gái bình tĩnh đến lạ thường này, mà bật khóc: “Sao con có thể nghĩ mẹ con như vậy? Nhiều năm như vậy, ở trong lòng con, mẹ chính là người như vậy sao?”
“Chẳng lẽ là vì mẹ muốn tốt cho con sao? Biết Lục Hải Xuyên không phải người tốt, nhưng mẹ vẫn tìm ông ta để chia rẽ con với Phó Nghị. Thậm chí Ngô Tĩnh, bà cũng không nói cho tôi biết!”
Tống Kiều Kiều bỗng nhiên nổi điên với hai người trước mặt :”Nhiều năm như vậy, bà mở to mắt nhìn tôi như một con hề nhảy nhót trong tay Ngô Tĩnh và Thịnh Lương, có phải nhìn rất vui không? Có phải hay không cảm thấy cuộc đời của tôi với bà đáng thương giống nhau?”
“Kiều Kiều!”
Phó Nghị ôm lấy Tống Kiều Kiều gần như phát điên, không nhịn được nói: “Kiều Kiều… đừng nói nữa… đừng nói nữa…”
Chuyện xảy ra với Tống Kiều Kiều hôm nay không phải do mẹ Tống gây ra, cũng không phải do Lục Hải Xuyên…Mà là chính anh…
Nếu anh không bị đi tù, Tống Kiều Kiều sẽ không gặp tai nạn xe, cô sẽ không sảy thai, cũng sẽ không vô cớ bị người ta đùa giỡn suốt 5 năm trời…
Đã 5 năm… không ai có thể dễ dàng buông tay cả…
“Kiều Kiều!”
Mẹ Tống bật khóc. Bà không nói được gì ngoài việc gọi tên Tống Kiều Kiều.
“Khó trách ngay từ đầu tôi đã nói với bà rằng, Thịnh Lương đã lừa dối tôi, người phụ nữ anh ta ngoại tình chính là Ngô Tĩnh! Hai người bọn họ còn làm tình trong phòng ngủ của tôi! Ấy vậy mà bà còn cố thuyết phục tôi đừng ly hôn. Thịnh Lương… Trước đây tôi không hiểu…”
“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu…Tôi hiểu tất cả…”
Ngô Tĩnh đã ở cùng một chỗ với Lục Hải Xuyên từ 5 năm trước. Trong cuộc hôn nhân của cô mấy năm qua với Thịnh Lương, anh ta vẫn luôn trong tối ngoài sáng dành những lời tốt đẹp về Lục Hải Xuyên trước mặt cô. Bây giờ nghĩ lại, hai người này chẳng khác gì hai con chó mà Lục Hải Xuyên nuôi!
Hai con chó này cũng chính là “chồng” và “bạn thân” được Lục Hải Xuyên lựa chọn kỹ càng cho cô!
“Không… không… Kiều Kiều không phải… Mẹ không… Mẹ thực sự không biết về Thịnh Lương và Ngô Tĩnh…”
Mẹ Tống lo lắng muốn giải thích, nhưng Tống Kiều Kiều lại không nghe lọt tai được lời nào của bà nữa.
“Nhiều năm như vậy, tôi ở trong mắt các người, đến tột cùng là cái trò hề gì?”
Nhiều năm như vậy, cô tưởng mình đã thoát khỏi Lục Hải Xuyên, nhưng thực tế lại giáng cho cô một cái tát thật đau! Cô chưa bao giờ thật sự bước ra khỏi cái bóng của người đàn ông đó!
Cô hận Lục Hải Xuyên, hận mẹ mình, hận Thịnh Lương, hận tất cả bọn họ…
Tống Kiều Kiều nhắm mắt lại, không nhìn người phụ nữ trước mặt nữa: “Đi đi… Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!”
Tất cả những thất bại của cô trong nửa đầu cuộc đời đều là do cô quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức suốt bấy nhiêu năm không để ý đến một chút vấn đề nhỏ này.
Nghe vậy, mẹ Tống nhìn Phó Nghị đang ôm chặt Tống Kiều Kiều trong lòng: “Tiểu Phó…”
Phó Nghị nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt với vẻ mặt phức tạp: “Kiều Kiều đang mang thai, bác sĩ cũng nói mấy tháng cuối thai kỳ không nên để tâm trạng bị kích động, điều này không tốt cho em bé…”
“Các người…”
Mẹ Tống lau nước mắt: “Mẹ biết, các con đều trách mẹ… ba con bé cũng trách, còn hai đứa… cũng trách…”
Nói xong, bà run rẩy đứng dậy bước ra khỏi cửa.
“Cả đời tôi… Chồng trách tôi, con gái hận tôi, sống còn có ý nghĩa gì…”
Phó Nghị nhìn tấm lưng cô đơn kia, định mở miệng, cuối cùng nhìn về phía Tống Kiều Kiều cũng đang thất thần trong vòng tay mình, đành đem lời chưa nói nuốt vào bụng.
Không ai có tư cách để khuyên Tống Kiều Kiều tha thứ, bởi vì mấy năm qua, cô đã chịu đựng sự quá nhiều sự dối trá.
Và anh thậm chí còn không tư cách nào để thuyết phục Tống Kiều Kiều tha thứ cho mẹ Tống. Điều đứng giữa họ không chỉ là sự lừa dối mà còn có đứa nhỏ chưa được ra đời kia.
“Kiều Kiều… đều là lỗi của anh..”
“Không phải…”
Tống Kiều Kiều không tập trung nhìn cánh tay ôm eo mình của Phó Nghị”Là em… Em biết rõ ràng bà ấy là người như thế nào, nhưng bởi vì bà ấy là mẹ em, nên em đã hy vọng quá nhiều vào bà ấy…”
Nhưng cuối cùng, người mà cô coi người thân nhất lại là người lừa dối cô nhiều nhất.
Có lẽ sự thật về quá khứ đã ảnh hưởng rất lớn đến Tống Kiều Kiều. Sau khi mẹ Tống rời đi, Tống Kiều Kiều đổ bệnh nằm co ro trên giường hơn nửa tháng.
Tống Kiều Kiều mang bộ dạng hốc hác cả ngày ở trong nhà, khiến Tưởng Hoa vô cùng lo lắng: “Anh, sao chúng ta không đưa chị Kiều Kiều về làng cổ…”
Phó Nghị lắc đầu: “Không được…”
Lúc này Tưởng Hoa mới nhận ra mình đã nói sai: “Em không nói với tam thúc về việc chị Kiều Kiều mang thai, dì và những người khác cũng không biết. ..Anh…anh định tính như thế nào?”
Hai người ở trong sân nói chuyện, thì ngoài cửa sắt đột nhiên có người gõ cửa.
Phó Nghị cau mày đi ra mở cửa cổng.
Bên ngoài cổng không có ai, ngoại trừ một phong thư màu nâu trên mặt đất.
Ở trong góc hẻm, một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ trùm đầu, biến mất ngay sau khi nhìn thấy Phó Nghị nhặt phong bì lên.
Tai Phó Nghị giật giật, liếc nhìn về hướng người đàn ông đã biến mất, rồi lại nhìn phong thư được đóng gói cẩn thận trong tay. Anh lại quay qua nhìn thăm dò xung quanh, cười lạnh rồi cầm phong thư về phòng.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Mày đi mua ít đồ mang tới nhà của mẹ Kiều Kiều, bà ấy…”
Phó Nghị nói một nửa thì dừng lại, hiện tại cảm xúc mà anh dành cho mẹ Tống cũng rất phức tạp: “Anh nhờ mày chuyện này, ở lại trò chuyện với bà ấy nhiều một chút, cố gắng đừng nhắc đến chị Kiều Kiều và anh…”
“A?” Tưởng Hoa gãi đầu: “Vậy em nên nói gì với bà ấy.”
“Tuỳ tiện nói đi, để bà ấy đừng suy nghĩ nhiều… đợi chị Kiều Kiều sinh con rồi lại nói…”
“Vâng, em biết rồi…”
Tưởng Hoa quay đầu nhìn vào trong phòng, khuôn mặt Tống Kiều Kiều đã gầy đi không ít.
“Chị Kiều Kiều, cũng không dễ dàng gì…”
“Đã muộn rồi, đi sớm đi…”
“Vâng…”
Sau khi Tưởng Hoa rời đi, Phó Nghị mở phong bì ra, phát hiện chiếc USB nhỏ được là bọc trong nhiều lớp chống sốc.
Phó Nghị thấy thế, khẽ cau mày, quay người đi vào phòng Tưởng Hoa, lấy laptop từ dưới gầm giường ra.
Màn hình máy tính được kết nối với hơn chục camera giám sát giấu kín ở các con hẻm gần đó. Đây là do anh đã lắp đặt để đảm bảo an toàn cho Tống Kiều Kiều kể từ khi cô mang thai.
Anh chỉ không ngờ hôm nay đống camera giám sát này lại phát huy tác dụng.
Trong camera giám sát, khuôn mặt đầy sẹo của người đàn ông hiện rõ, cũng như chiếc xe công vụ màu đen mà anh ta đi vào.
Phó Nghị chụp ảnh người đàn ông này rồi gửi đi, chơi đùa với ổ USB trên tay, cuối cùng cắm vào máy tính.
Trong thư mục có hai đoạn âm thanh không được mã hóa.
“Lão già khốn khiếp họ Lục đó, thật sự là hòn đá ngáng chân tôi! Ông ta để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho con của Tống Kiều Kiều! Đúng là một tên già khốn kiếp! Hiện tại Tống Kiều Kiều muốn ly hôn với tôi còn không nói, giờ cô ta lại còn cặp kè với Phó Nghị! Sẽ không ai trong chúng ta được yên, nếu như hai người họ phát hiện ra những gì chúng ta đã làm cách đây 5 năm!”
“Tại sao tôi lại phải sinh con với một chiếc giày rách? Cô ta chưa trưởng thành đã leo lên giường của Phó Nghị, lại còn mang thai con của tên khốn đó. Nếu không phải vì Lục Hải Xuyên, cần gì bao nhiêu năm nay tôi phải thấp hèn lấy lòng cô ta? Sẽ uỷ khuất chính mình cưới loại phụ nữ không còn trinh như vậy?”
“Phó Nghị! Ngô Tĩnh! Hai tiện nhân!”
“Các người làm việc kiểu gì vậy? Không phải tôi đã yêu cầu các người đưa cô ta đi rồi sao? Như thế nào cô ta lại có cơ hội liên lạc với Tống Kiều Kiểu?”
“Một lũ phế vật! Bỏ nhiều tiền như vậy để nuôi các người, mà chẳng được cái tích sự gì!”
“Anh Lương…Anh không thể nói như vậy được, năm đó nếu như không có mấy người chúng tôi, anh có thể được như ngày hôm nay sao? Vợ của anh còn có thể là vợ anh sao?”
“Nhiều năm như vậy anh dựa vào cha vợ ăn sung mặc sướng…Mấy người chúng tôi liền húp cháo qua ngày… Bao nhiêu năm nay Quải Tử cũng không ít lần mơ thấy oan hồn đứa bé kia, tìm hắn đòi mạng…”
“Sau ngần ấy năm, số tiền tôi đưa cho các người vẫn chưa đủ sao?”
“Đủ thì đủ rồi, nhưng anh em tôi nghe nói cha của đứa bé đã ra tù…Hắn là người như thế nào, hẳn là anh cũng biết…Nên chuẩn bị thêm tiền đi…Để anh em chúng tôi ra nước ngoài trốn đi thì tốt hơn.”
“Hắn ở trong tù 5 năm, tôi còn phải sợ hắn sao?”
“Anh Lương… Có người…Còn ở trong đó hơn mười năm… Hẳn là tàn nhẫn lại càng tàn nhẫn hơn… Nếu như không phải tôi bị anh lừa gạt giết chết con của hắn, bằng không tôi cũng không nghĩ sẽ đắc tội với hắn.”
Phó Nghị nghe xong nôi dung bản ghi âm, vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Đoạn ghi âm đầu tiên chỉ có giọng nói của Thịnh Lương, rõ ràng là nó được ghi lại mà Thịnh Lương không hề hay biết.
Về phần đoạn ghi âm thứ hai, anh nghĩ rằng đối phương không thương lượng được điều kiện gì đó với Thịnh Lương, nên đoạn ghi âm này mới được gửi cho anh…
“Thịnh Lương… Ngô Tĩnh…”
Phó Nghị ở trong phòng một lúc lâu với vẻ mặt u ám.
Tống Kiều Kiều đã lâu không thấy Phó Nghị trở lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng sợ, vội vàng rời khỏi giường gọi: “Phó Nghị… A..”